Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 423 - Chương 35: Đánh Bạc

Chương 35: Đánh bạc Chương 35: Đánh bạcChương 35: Đánh bạc

"Nào, chuyện hôm nay may mắn được các vị tương trợ, Yến Trảm liền kính chư vị một chén!" Trong trấn Vũ Châu, Sở Cừu Ly rốt cục như nguyện, được ăn Thiết Bản Lưu Sa mà y tâm tâm niệm niệm.

Yến Trảm là một người có tiền.

Vì cảm tạ ân cứu mạng của mọi người hôm nay, gã chọn một khách sạn thượng hảo ở trấn Vũ Châu mở tiệc chiêu đãi đám người Từ Hàn.

Đúng như Sở Cừu Ly dự đoán, vị Yến Trảm này cùng với vị nữ tử tên là Tuyết Ninh đi theo gã chính là nam nữ chính trong câu chuyện trưởng lão Ma Thiên môn cùng nữ đệ tử Xích Tiêu môn bỏ trốn truyền khắp trên giang hồ đoạn thời gian trước.

Có cá béo thịt lớn, Sở Cừu Ly đương nhiên là tươi cười rạng rỡ, đối với Yến Trảm kính rượu có thể nói là có người mời bản thân mình không cự tuyệt, hai người ngươi tới ta lui cực kỳ náo nhiệt, rất nhanh liên xưng huynh gọi đệ, chọc cho Tuyết Ninh ở một bên liên tục trách cứ. Mà Huyền nhi cùng Ngao ô lại mượn cơ hội này ăn ngon một bữa, vô cùng no say.

Ngụy tiên sinh sau khi bày sạp hàng như thường ngày liên sớm trở vê phòng nghỉ ngơi, mà Ninh Trúc Mang ngồi ở một bên lại có vẻ có chút không hợp với không khí và chén rượu trên bàn rượu này .

Từ Hàn biết y đang lo lắng cho an nguy của Phương Tử Ngư, vì thế sau suy nghĩ một chút, hắn liền đứng lên.

"Từ huynh đệ đây là... Thấy Từ Hàn đột nhiên đứng dậy, Yến Trảm uống đến mặt đỏ bừng lập tức có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, dường như có chút khó hiểu đối với hành động này của đối phương. Một đường đồng hành, Từ Hàn đại khái cũng hiểu rõ tính tình của vị trưởng lão Ma Thiên môn này, đại đại liệt liệt thẳng tới thẳng lui, cũng khó trách có thể hợp rơ với người lỗ mãng như Sở Cừu Ly.

"Từ công tử, có phải chúng ta có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo hay không...' Vị nữ tử tên là Tuyết Ninh ở một bên kia cũng đứng lên hỏi, vẻ mặt có nhiều sợ hãi, dường như trong lòng có áy náy bởi vì việc này.

Nếu nói tính tình Yến Trảm tùy tiện, vậy tính tình Tuyết Ninh lại chính là hoàn toàn trái ngược.

Thiếu nữ này dường như hướng nội có chút quá mức, dọc theo đường đi ngoại trừ cảm tạ với đám người lúc đầu, liền rất ít cất tiếng nói, giờ phút này nàng lộ ra vẻ mặt như vậy ngược lại làm cho Từ Hàn có chút không biết làm sao.

Hắn vội vàng nói: "Yến huynh cùng Tuyết cô nương đã hiểu lầm, cũng không phải là hai vị chiêu đãi không chu đáo, mà do ta cùng Ninh chưởng giáo có việc quan trọng phải làm, ngày mai lại muốn khởi hành cho nên không dám trì hoãn.”

Ninh Trúc Mang ở một bên nghe vậy, trong lòng khẽ động, biết chuyện Từ Hàn nói nên có liên quan đến lời hứa của hắn ở ngoài thành Lục Xuyên hôm nay, y cũng lập tức đứng lên: "Hai vị chớ trách, chúng ta quả thật có chuyện quan trọng trong người...

Chuyện liên quan đến sinh tử của Phương Tử Ngư, thái độ của Ninh Trúc Mang hiển nhiên cũng rất sốt sắng.

Yến Trảm sửng sốt, thấy bộ dáng của hai người này dường như cũng không phải là giả dối, đương nhiên không tiện cưỡng lại, vào lúc đó mở lời nói: "Vậy... không biết tại hạ có giúp được gì không, nếu như có...

"Việc này nói thì dài, chư vị không cần..." Ninh Trúc Mang khi đó theo bản năng liền nói. Chỉ là lời này vừa mới ra khỏi miệng, liền bị Từ Hàn ở một bên cắt đứt, thiếu niên khi đó cười ha hả bước ra một bước nói: "Nếu Yến huynh đã thịnh tình như thế, vậy Từ mỗ thực sự có một việc cần Yến huynh trợ giúp."

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Yến Trảm dường như cũng không nghĩ tới Từ Hàn sẽ nói ra lời này, gã hơi sửng sốt, nhưng sau một khắc vẫn hào phóng nói: "Cứ nói không ngại."

Ninh Trúc Mang cũng không nghĩ tới Từ Hàn sẽ có lời này, khi đó cũng nhìn về phía Từ Hàn, hiển nhiên không rõ chuyện tìm kiếm Phương Tử Ngư sao có thể có liên quan đến vị trưởng lão Ma Thiên môn trước mắt này.

Nhưng Từ Hàn cũng không quan tâm ánh mắt nghi hoặc mà Ninh Trúc Mang đưa tới, hắn nghiêm túc nhìn Yến Trảm, nói: "Có thể cho mượn năm lượng bạc hay không."

"Hả?" Lời này ra khỏi miệng, vị Yến Trảm kia lại sửng sốt, như thế nào cũng không ngờ cái hỗ trợ của Từ Hàn lại chỉ việc này. Thế nhưng gã rất nhanh liền cười ha ha một tiếng, sảng khoái lấy ra từ trong ngực một quả Nguyên bảo đưa tới trong tay Từ Hàn,'Từ huynh đệ, có đủ hay không, nếu không đủ ở đây còn có.

Nguyên bảo kia vào tay cực nặng, chỉ sợ cũng phải tới ba mươi lượng, Từ Hàn lập tức mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu, nói: "Đủ rồi, thế nhưng còn có một chuyện, chỉ sợ cũng phải phiền toái Yến huynh một phen."

"Cứ việc nói ra." Yến Trảm cười nói.

Từ Hàn nghe vậy, đưa tay nhấc Sở Cừu Ly ngồi ở một bên, còn đang ăn như hổ đói, nói: "Cho tại hạ mượn con sâu rượu này dùng một lát."

"Hả? Sở mỗ còn chưa ăn no!" Sở Cừu Ly không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn hòa mình với đồ ngon trên bàn, trong miệng y còn có miếng thịt gà cực lớn chưa nuốt xuống, trong tay cũng đang cầm một cánh gà nướng khổng lồ, khóe miệng lại dính đầy vết dâu mỡ cùng vết rượu, bộ dáng kia nhìn qua ít nhiều có chút hương vị buồn cười.

Phốc! Thấy y như thế, Tuyết Ninh ở một bên không khỏi che miệng cười khẽ, chỉ là tiếng cười vừa ra, lại dường như cảm thấy có chút không ổn, nàng vội vàng che miệng lại, nghẹn khuôn mặt mình đến đỏ bừng, nhìn qua thật đáng yêu.

Yến Trảm có chút sủng ái sờ sờ đầu Tuyết Ninh, lúc này mới cười nói: "Sở huynh, nếu Từ huynh đệ có việc quan trọng tìm huynh trợ giúp, huynh nên cùng hắn đi lên một lần, bữa cơm ngon có thể ăn bất cứ lúc nào, chỉ cần Sở huynh không chán ghét, ngày sau ngươi muốn ăn cái gì đều có thể cùng ta nói, Yến mỗ tất có cầu tất ứng."

"Lời này là thật?" Sở Cừu Ly nghe nói vậy ánh mắt lập tức tỏa sáng, mở to tròng mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Yến Trảm.

Có lẽ là bị bộ dáng hài hước này của Sở Cừu Ly chọc cười, Yến Trảm liên tục gật đầu, nói: "Đương nhiên, đương nhiên."

"Quá tốt!" Sở Cừu Ly lập tức buông cánh gà nướng trong tay xuống, vén ống tay áo của mình lên lau sạch sẽ vết dâu mỡ cùng vết rượu trên mặt, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, hào khí vượt mây nói: "Tiểu Hàn, nói đi, muốn làm gì!"

Bộ dáng hùng hổ kia rất có tư thế dù Từ Hàn để y lên núi đao xuống biển lửa cũng vạn chết không từ.

Từ Hàn biết rõ bản tính vị Sở Cừu Ly này, đương nhiên sẽ không ôm kỳ vọng như vậy với đối phương, hắn khi đó cân nhắc Nguyên bảo trong tay một phen, nở nụ cười, nói: "Nghề cũ, liều thử một phen, tiền đồng hóa vàng toa.'...

Từ Hàn dẫn Ninh Trúc Mang cùng Sở Cừu Ly xuyên qua trong trấn Vũ Châu, hai người Yến Trảm cùng Tuyết Ninh rảnh rỗi vô sự cuối cùng cũng đề nghị đi theo cùng một chỗ, Từ Hàn suy nghĩ một chút, dứt khoát đồng ý.

Mọi người đều cực kỳ tò mò đối với việc hắn muốn làm, nhưng Từ Hàn lại giống như ruồi không đầu không ngừng đi vòng vòng, đưa mắt nhìn chung quanh.

Sở Cừu Ly ngược lại đã đoán ra tâm tư của Từ Hàn, nhưng một đường này đi ngang qua ba bốn sòng bạc, nhưng Từ Hàn chỉ hơi dừng chân liền tiếp tục đi về phía trước, điều này làm cho y cũng có chút sờ không ra đầu mối, qua mấy lần hỏi, Từ Hàn chỉ nói mấy sòng bạc kia không đủ lớn, qua loa cho xong chuyện.

Sở Cừu Ly thấy Từ Hàn không muốn nhiều lời, cũng chỉ có thể thu hồi nghi hoặc trong lòng, trầm mặc đi theo hắn.

Cho đến khi gần như đi dạo khắp trấn Vũ Châu, Từ Hàn rốt cục dừng lại trước một con hẻm nhỏ.

"Chính là nơi này." Hai tròng mắt hắn trầm xuống, nói như thế.

Mọi người sửng sốt, khi đó đều theo ánh mắt Từ Hàn nhìn về phía nơi đó.

Chỗ kia thực sự là một sòng bạc.

Đương nhiên dùng từ như vậy có chút không thích hợp, bởi vì cửa sòng bạc rách nát vô cùng, nếu không phải trên tấm bảng gỗ xiêu vẹo nghiêng nghiêng bên cạnh viết hai chữ sòng bài, có lẽ người bên ngoài còn có thể cho rằng chỗ này chỉ là một chỗ dân trạch tầm thường. Thế nhưng chỗ rách nát đến mức ngay cả tên cũng lười đặt, quả thực chênh lệch rất xa so với mấy chỗ trước kia, mọi người lại nghĩ không ra Từ Hàn lúc trước vẫn ghét bỏ những sòng bạc kia không đủ lớn, vì sao lại tìm đến nơi này.

"Đi thôi." Từ Hàn lại không có ý giải thích nghi hoặc cho mọi người, hắn khi đó cười nhạt một tiếng, liền dẫn đầu cất bước đi vào trong.

Mọi người thấy thế, cũng chỉ có thể vội vàng bước nhanh đuổi theo...

Bất kể Đại Chu hay là Đại Hạ, sòng bạc đều là một một địa phương rất thần kỳ.

Có người nam nhân nghèo khó thua như rửa mặt nhưng vẫn mơ ước đổi đời, cũng có người kiếm được đầy chậu đầy bát nhưng còn muốn tiến thêm một bước.

Người thắng mặt đầy ánh xuân, nở nụ cười vui vẻ, người thua hai mắt vô hồn, trâm mặc không nói.

Có thể thấy được một hai thần sắc trên nhân gian ở sòng bạc nho nhỏ này.

Bên trong sòng bạc trang trí xa hoa cùng bên ngoài sòng bạc rách nát không chịu nổi, tạo thành đối lập rõ ràng, kích thích ánh mắt của mọi người.

Trong cửa phòng phảng phất như một thiên địa khác, diện tích khoảng chừng mười trượng, bày đầy đủ loại bàn đánh bạc, loại đơn giản nhất cũng là nơi có nhiều người vây quanh chính là xúc xắc, cách chơi đơn giản, thắng thua mau lẹ, đương nhiên được đại đa số mọi người ưu ái, nhưng ngoại trừ loại này còn có những thủ đoạn thông thường như ném thẻ vào bình rượu, đánh ngựa, đi quân cờ, đại khái đều tụ tập lượng người không nhỏ.

Đoàn người vừa mới bước vào sòng bạc này liền có một vị nam nhân gây gò mày hí mắt chuột bước nhanh nghênh đón.

"AI Mấy vị vừa nhìn đã biết là quý nhân, muốn chơi cái gì, tiểu nhân có thể dẫn đường cho chư vị." Nam nhân kia nói như thế, trên gương mặt vàng hoe ốp đầy ý cười nịnh nọt. Nam nhân gây gò này đương nhiên không phải là tiểu nhị trong sòng bạc, bởi vì tiểu nhị trong sòng bạc xưa nay chỉ có hai tác dụng, một là phòng ngừa những người thua đến táng gia bại sản gây sự, thứ hai là cắt đứt tay chân của những người chơi bẩn kia.

Mà có một xưng hô rất chung chung đối với nam nhân gầy gò này —— Lộc Đồng.

Tìm được khách nhân thích hợp dẫn đường, hầu hạ, đợi đến khi hắn thắng tiền, có thể xin người ta một ít tiền thưởng, dùng chuyện này mưu sinh. Đương nhiên cũng không thiếu một ít Lộc Đồng cấu kết với sòng bạc hãm hại khách nhân, nhận thưởng từ chỗ sòng bạc.

Mà vị Lộc Đồng trước mắt này rất không khéo chính là người sau, đám người Từ Hàn vừa vào sòng bạc này, gã liền nhìn ra quần áo đám người Từ Hàn mặc hiển nhiên không phải là những con bạc bình thường, khi ý thức đối phương là đám dê béo, hắn liền vội vàng nghênh đón.

"Xúc xắc, lớn." Từ Hàn lại hoàn toàn không quan tâm tới ý đồ của gã, khi đó trực tiếp nói.

Lộc Đồng kia nghe vậy, trong lòng chấn động, thầm nghĩ giãm phải vận khí cứt chó, nhưng trên mặt lại vội vàng cười nói: "Không biết khách quan muốn chơi bao nhiêu..."

"Lớn nhất." Từ Hàn lại nói.

Lộc Đồng sắc mặt vui vẻ, khom người nói: "Vâng! Mời đi bên này!"

Mà khóe mắt lại nhìn về phía tiểu nhị đang đè nặng ở một bên, ý bảo đối phương chuẩn bị sẵn sàng "làm thịt dê". Tiểu nhị kia lập tức thầm hiểu, xoay người đi về phía trong phòng. ...
Bình Luận (0)
Comment