Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 427 - Chương 39: Một Vũng Nước Trong Mắt

Chương 39: Một vũng nước trong mắt Chương 39: Một vũng nước trong mắtChương 39: Một vũng nước trong mắt

Hành trình đến Yên châu tạm thời dừng lại.

Bởi vì lời nói của Ngụy tiên sinh, cũng bởi vì sau đó Ninh Trúc Mang đã chứng thực tính xác thực của những lời này.

"Tĩnh mạch suy kiệt, khí tức hỗn loạn, sinh cơ sắp diệt, mệnh hỏa tướng thiêu." Đây là những lời mà Ninh Trúc Mang nói với Từ Hàn lúc hắn đi ra khỏi cửa phòng Ngụy tiên sinh.

Khi đó sắc mặt tái nhợt cùng vẻ khó nhìn đến cực hạn trên gương mặt Ninh Trúc Mang, khiến Từ Hàn không cách nào hoài nghi tính chân thật của mọi chuyện.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy chợt như mất.

Tất cả chuyện này đến quá mức đột ngột.

Thật giống như một khắc trước, hán tử trung niên kia còn lải nhải bên tai hắn nói: "Tiểu Hàn... Tiểu Hàn... Tiểu Hàn..."

Mà giờ khắc này, liền có người nói cho ngươi biết, y chỉ có thể sống thêm ba ngày.

Sự tương phản mà hai người mang đến khiến Từ Hàn sinh ra một cảm giác không thể nói nên lời.

Thật giống như tất cả chỉ là một cơn ác mộng, hắn muốn tỉnh lại, nhưng phát hiện mình bị nhốt ở bên trong.

Trốn không thoát, bước không ra, cũng không tránh khỏi. ...

Sở Cừu Ly thức tỉnh vào giờ Thìn ngày hôm sau.

Từ Hàn đang lơ mơ màng màng ngủ gật bên giường, Huyền nhi cùng Ngao ô kinh hô đánh thức hắn.

Hắn bước nhanh tới bên cạnh hán tử trung niên kia, muốn hỏi tình huống của đối phương.

Nhưng người nọ lại sắc mặt tái nhợt nhếch miệng cười với hắ

Sở Cừu Ly đã ngoài bốn mươi tuổi, trên mặt râu quai nón mọc rậm rạp, lại dùng một loại ngữ khí gần như làm nũng nói một câu như vậy với Từ Hàn, nếu đổi lại là bình thường, Từ Hàn chỉ có thể thưởng cho hắn một cái liếc mắt."Tiểu Hàn, ta muốn uống rượu."

Nhưng lúc này, Từ Hàn sau khi hơi sửng sốt lại sảng khoái gật đầu.

Vì thế mới sáng sớm, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Yến Trảm, Từ Hàn cùng đại hán trung niên ra khỏi khách sạn, trực tiếp xông tới quán rượu ngon nhất trấn Vũ Châu.

Tiểu nhị quán rượu còn chưa kịp quét dọn xong một mảnh hỗn độn mà tửu khách lưu lại hôm qua, liền nghênh đón Sở Cừu Ly cùng Từ Hàn.

Đại hán quen thuộc gọi một bàn thức ăn lớn, tăng thêm mấy vò rượu ngon, sau đó lại ném một thỏi Nguyên bảo mượn được từ chỗ Yến Trảm lên bàn, tiểu nhị thấy Nguyên bảo hai mắt lập tức tỏa sáng, vội vàng không ngừng chào hỏi.

Bữa rượu này, hai người uống từ khi mặt trời chiếu cao đến lúc đèn lồng tỏa sáng, từ tiếng người huyên náo đến vắng vẻ không người.

Tửu khách trong quán rượu đi tới đi lui, chén rượu Sở Cừu Ly không ngừng giơ lên đặt xuống.

Sở Cừu Ly không ngừng lải nhải, cho dù đến lúc này cũng không thay đổi, y vừa uống rượu, vừa thủ thỉ ở bên tai Từ Hàn. Y nói, rượu là đao xuyên ruột, có thể cắt sầu vạn cổ.

Y nói, sư phụ y thích uống rượu, sư huynh y cũng thích uống rượu, mà hiện tại chỉ có một mình y còn có thể tiếp tục uống rượu, cho nên y muốn uống hết luôn cả phần của bọn họ.

Y nói, Đạo Thánh môn chỉ còn lại hai người y và nàng, không có đường đúng có thể đi, nàng đi sai đường, hắn thì đi con đường chết. Đều là đường cùng, cũng là người xa lạ.

Y nói, trên đời này có nhiều Tiên nhân luôn vọng tưởng trường sinh, lại không biết Thiên lộ sớm đã bị chặn lại, Đạo Thánh môn không phải là vết xe đổ đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Y nói rất nhiều, Từ Hàn nghe có chỗ hiểu, có chỗ lại như đi trong sương mù, nhưng hắn đều nhớ thật kỹ.

Không chỉ những lời mà y nói, còn có gương mặt say lờ đờ mông lung của y trước mắt. ...

Ngày hôm sau, Sở Cừu Ly lần thứ hai tìm đến Từ Hàn.

Y liếm mặt, có chút ngượng ngùng cũng có chút do dự nói: "Tiểu Hàn, ta muốn nghe hát."

Không hề do dự, Từ Hàn liền lần thứ hai tìm được Yến Trảm mượn một ít tiền tài.

Sau đó hắn dẫn Sở Cừu Ly, tìm được thanh lâu tốt nhất trấn Vũ Châu, thuê một sương phòng tốt nhất, gọi lên mấy vị cô nương xinh đẹp cũng như có thể hát hay nhất.

Một đường tới cũng không dễ dàng, thân thể Sở Cừu Ly so với hôm qua rõ ràng kém đi rất nhiều. Sắc mặt y trắng bệch mấy không có huyết sắc, bước chân cũng rõ ràng không nhẹ nhàng như hôm qua.

Nhưng khi ngôi trên chiếc giường thấp mềm mại, trên mặt đại hán vẫn toát ra nụ cười thích ý.

Mấy vị cô nương khi đó thiên kiều bá mị đi vào trong phòng, các nàng bôi diễm trang, mặc lụa mỏng màu đỏ, trắng hoặc tím, phần thịt mềm trước ngực bị chống lên cao cao, cánh tay trắng nõn như ngọc trắng lộ ra bên ngoài.

Đây có thể coi là phong cảnh tuyệt mỹ.

Nhưng Sở Cừu Ly khi nhìn thấy những nữ tử này, sắc mặt lại đột nhiên suy sụp xuống.

"Không đúng! Không đúng!" Y hét lên,"Thanh Y, ta muốn Thanh YI!"

Có lẽ thân sắc điên cuồng của đại hán đã dọa sợ các cô nương này, các nàng đều sững sờ tại chỗ.

"Đổi thanh y." Từ Hàn ngồi ở một bên thần sắc bất động đặt một quả nguyên bảo ở trên bàn gỗ một bên. (Thanh y: áo xanh)

Mấy vị nữ tử kia lập tức phục hồi tinh thần lại, ánh mắt đều bị một quả nguyên bảo kia hấp dẫn.

"Muốn thì nhanh lên, trấn Vũ Châu không phải chỉ có một nhà thanh lâu các ngươi." Từ Hàn khi đó nhàn nhạt nói.

Chư vị nữ tử nghe nói như vậy sắc mặt đều không ngừng biến đổi, vội vàng ra khỏi cửa phòng, sau đó khoảng chừng trăm hơi thở lại đi trở về, mà quần áo trên người cũng theo đó đổi thành từng kiện áo xanh xinh đẹp.

Sở Cừu Ly một bên uống rượu, một bên đánh giá những nữ tử kia, các nữ nhân dường như cũng hiểu được chỉ có hầu hạ tốt vị đại hán lôi thôi lếch thếch trước mắt này mới có thể đạt được một thỏi Nguyên bảo kia, vì thế lúc ánh mắt Sở Cừu Ly bắn tới, bọn họ đều đồng loạt ưỡn thẳng ngực của mình, muốn hấp dẫn ánh mắt của đối phương.

"Không giống... cũng không giống..." Sở Cừu Ly lại lắc đầu. "Vậy có nên đổi nhà khác không?" Từ Hàn hỏi.

Nghe nói vậy, những nữ tử kia đều lộ vẻ sợ hãi.

"Quên đi..." Sở Cừu Ly lại như mất hết hứng thú,'Hát một khúc đi..."

Nhưng những cô nương kia lại có chút hai mặt nhìn nhau, dường như không thể nắm bắt được tâm tư của vị khách nhân này.

"Từng người một đến, hát bài mà các ngươi sở trường nhất." Từ Hàn thấy thế lập tức mở miệng nói.

Các nữ nhân chần chờ một hồi, thế nhưng dưới sự hấp dẫn của một quả Nguyên bảo kia, vẫn có người bước đi.

"Nháo hoa thâm xử tằng lâu, họa liêm bán quyển đông phong nhuyễn. Xuân quy thúy mạch, bình toa nhung nộn, thùy dương kim thiển. Trì nhật thôi hoa, đạm vân các vũ, khinh hàn khinh noãn." (Ý đoạn này là mùa xuân đến, phủ lên một màu xanh nõn, trăm hoa đua nở, phong cảnh ôn nhu lại nhẹ nhàng)

Thanh âm nữ nhân cực kỳ mềm mại, nhịp điệu cũng coi như cực kỳ bắt tai, một khúc "Thủy Long Ngâm' hát lên có thể tính là tiêu chuẩn trung thượng.

Thế nhưng Sở Cừu Ly khi đó lại lắc đầu,'Không đúng, không đúng, đổi một người khác!"

"Quân nhược mây trên trời, giống như chim trong mây, nương tựa lẫn nhau, tắm nắng trời cưỡi gió mát."

"Quân như nước trong hồ, giống như hoa trong lòng..."

Lại một nữ tử khẽ hát, nhưng Sở Cừu Ly vào lúc đó lại ném chén rượu trong tay, quát mắng: "Cũng không đúng! Đổi một người khác!!!."...

Vì thế liên tiếp ba bốn vị nữ tử hát xong, đều bị Sở Cừu Ly liên tục phủ quyết.

Thần sắc trên mặt đại hán từ bất mãn đến phẫn nộ, từ phẫn nộ đến mất mát...

"Đầu không đúng, đều không đúng..."

"Không ai hát được phong tư như nàng... Không ai hát được phong tư như nàng...'

Y không ngừng lẩm bẩm, muốn uống rượu, liền phát hiện chén rượu trên tay sớm đã bị mình ném vỡ, y chỉ có thể đưa tay cầm lấy vò rượu bên cạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Những nữ tử kia cuối cùng đều bị Từ Hàn đuổi đi, cửa phòng lớn cũng chỉ còn lại hai người Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly.

Cửa phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Đại hán nhìn chén rượu bị mình ném vỡ đầy đất, lại nhìn thiếu niên trước mắt.

Y chợt vươn tay, nhẹ nhàng gõ vào mép bàn, từng chút lại một chút, lấy một loại vận luật kỳ quái.

"Trên trời mặt trăng sáng, trên đồng củi chó sủa."

"Nam Sơn có hoa nở, Bắc Hà có cá béo."

"Ngươi vẽ lông mày, nến đỏ che đi nước mắt..."

"Ngươi nói cố quốc đẹp, nhưng cố quốc đẹp như thế nào..."

"Cũng không bằng một giọt lệ trong mắt lúc ngươi quay đầu."

Sở Cừu Ly dùng thanh âm khàn khàn của y hát bài ca dao mà Từ Hàn không biết tên.

Giai điệu nhu tình vạn chủng như vậy hiển nhiên không thích hợp với giọng nói thô kệch như y, nhưng Từ Hàn không hiểu sao lại cảm thấy giai điệu này xứng đôi vạn phần với hiện tại. Vì thế hắn ghi nhớ khoảnh khắc này, đương nhiên cũng bao gồm nước mắt của hán tử trung niên khi y cất lên tiếng hát.......
Bình Luận (0)
Comment