Chương 40: Trên đường
Chương 40: Trên đườngChương 40: Trên đường
Ngày thứ ba.
Khi Từ Hàn lần thứ hai đi tới phòng Sở Cừu Ly, tình huống của y đã chuyển biến xấu đến mức cực kỳ nghiêm trọng.
Y ngồi liệt ở bàn gỗ, trên mặt đất là nước trà rơi xuống cùng chén trà vỡ vụn tứ tung.
Y cố hết sức giấy giụa, muốn đứng lên, nhưng đây dường như chỉ là chuyện vô ích.
Từ Hàn thấy thế vội vàng tiến lên đỡ Sở Cừu Ly sắc mặt tái nhợt, lại rót cho y một chén trà, lúc này mới hỏi tình huống của đối phương.
"Sở đại ca, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hán tử trung niên hưng phấn xua tay, nói: "Diêm vương muốn người ta chết, chưa từng lưu mệnh đến canh năm, tốt hay không có gì khác biệt."
Từ Hàn im lặng, hắn biết, không ai rõ ràng tình huống của Sở Cừu Ly hơn bản thân y.
Sở Cừu Ly ngồi bên cạnh bàn gỗ bưng chén trà lên, uống một ngụm, lại ghé mắt nhìn Từ Hàn một cái, chợt nở nụ cười nói: "Tiểu Hàn, giúp ta một việc đi!"
Dựa theo yêu cầu của Sở Cừu Ly, Từ Hàn ra chợ mua được hai chén đựng cùng mấy con xúc xắc.
Lại vay được mấy chục văn tiền xu ở chỗ Yến Trảm, lúc này hắn mới trở lại phòng Sở Cừu Ly.
Sở Cừu Ly tiếp nhận những thứ này lại nở nụ cười với Từ Hàn, sau đó đưa tay ý bảo hắn ngồi xuống đối diện mình.
Từ Hàn đương nhiên sẽ không cự tuyệt ý của y, hắn ngồi ở một bên bàn gõ, thần sắc bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt. Y rốt cuộc không còn cười đùa tức giận như ngày thường, chỉ run rẩy tay, thật cẩn thận bày xong hai chén xúc xắc, lại bỏ từng con xúc xắc trong tay vào trong chén xúc xắc kia.
Đây vốn không tính là gì quá khó khăn, hán tử trung niên lại dùng nửa nén hương mới làm xong. Mà trên trán y cũng bởi vậy mà phủ đầy mồ hôi rậm rạp, nhưng y lại như chưa phát hiện, trên mặt lộ ra ý cười thoải mái.
Sau khi làm xong những thứ này, y đưa một chén xúc xắc trong đó cho Từ Hàn, lại lấy một văn từ trong đống tiền Từ Hàn đưa cho y đặt ở trước người mình, rồi nắm một chén xúc xắc lên tay.
Y bắt đầu lay động xúc xắc kia, Từ Hàn sửng sốt phục hồi tinh thần lại, cũng lay động xúc xắc trong tay mình.
Mười hơi thở qua đi, xúc xích dừng lại, Sở Cừu Ly cùng Từ Hàn đồng thời nhấc xúc xích của mình lên, sự vật bên trong vào thời khắc đó bày ra giữa hai người.
Sở Cừu Ly, ba bốn ba.
Từ Hàn, sáu năm bốn.
Sở Cừu Ly thấy thế, cười khổ lắc đầu, liên đẩy một tấm đồng xu về phía Từ Hàn, sau đó lại đặt một tấm đồng xu xuống trước người mình, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, mặc dù không nói gì, nhưng ý thúc giục trong ánh mắt lại làm cho Từ Hàn không rõ nguyên nhân không thể không lay động chén xúc xắc trong tay.
Tiên mà Từ Hàn vay được khoảng chừng bảy tám mươi văn, mỗi một đồng xu đều là một lần đánh bạc, mà kết quả đều không ngoại lệ, Sở Cừu Ly đều là kẻ thua cuộc. Hắn dần dần hiểu được một chút ý đồ của Sở Cừu Ly, thân sắc trên mặt từ nghi hoặc đến cổ quái, từ cổ quái đến kinh ngạc, mà nam nhân ngồi đối diện hắn lại ánh mắt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, lạnh nhạt đối diện, dường như tất cả đều nằm trong dự liệu của y.
Rất nhanh Sở Cừu Ly liên thua hết tiền.
Khi đó y cẩn thận đặt chén xúc xắc trong tay sang một bên, lại một lần nữa ngước mắt nhìn về phía Từ Hàn.
Đó là một lần nhìn chăm chú khoảng một trăm hơi thở.
Ánh mắt Sở Cừu Ly vẫn bình tĩnh như cũ, Từ Hàn lại có chút không thoải mái.
Hắn thực sự không thích vẻ yên lặng của nam nhân lúc này, càng không thích mỗi một hơi thở đều có nghĩa là nam nhân cách cái chết gân hơn một bước.
Đây chắc chắn sẽ không phải là một trải nghiệm thú vị.
Hoặc có thể nói, mỗi một hơi thở đối với Từ Hàn mà nói đều là một hồi dày vò.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn chưa hề cất tiếng phá vỡ sự trâm mặc gần như khiến mình hít thở không thông này.
Hán tử trung niên vào lúc đó rốt cục lại mở miệng.
Ánh mắt của y trở nên thâm thúy, giống như là Giao long ẩn nấp trong ao xanh, sâu không thấy đáy.
Ngữ điệu của y trở nên kéo dài, giống như xuyên qua vạn năm mới đến nơi này.
"Kỳ thật trên thế giới này cất giấu rất nhiều bí mật, càng có nhiều tông môn ẩn cư ngoài thế giới không hỏi thế sự. Thí dụ như Đạo môn Thanh Liên quan!"
Từ Hàn nghe tới lời này chợt nhướng mày, nói: "Lại thí dụ như Đạo Thánh môn?”
Sở Cừu Ly khi đó hơi ngẩn ra, trên mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười khổ.
"Tiểu Hàn ngươi thật sự rất thông minh."
Làm xong lần cảm thán này, thấy Từ Hàn cũng không có ý nói tiếp, ánh mắt hán tử trung niên trầm xuống liên lần nữa nói: "Tông môn ẩn thế, không hỏi thế sự, đại khái cũng chỉ có một mục đích —— tìm ra con đường trường sinh kia."
"Từ xưa đến nay vạn năm trôi qua, thiên kiêu yêu nghiệt hiển hiện khắp nơi, nhưng vẫn không ai tìm ra được con đường kia đến tột cùng nên đi như thế nào. Nhưng mỗi tông môn ẩn thế đại khái đều cách làm nếm thử của riêng mình, ta thiết nghĩ, Đạo Thánh môn mặc dù không có nhà lớn nghiệp lớn như những tông môn kia, nhưng lại là người đi xa hơn ai hết ở trên con đường này."
Nói đến đây, ánh mắt Sở Cừu Ly càng lúc càng thâm thúy, Sư phụ của ta, cũng là cha của Thanh Y, Nhiễm Lâm Chân. Truyên nhân đời thứ hai mươi sáu của Đạo Thánh môn, ngài ấy là một thiên tài, dùng pháp môn Khi Thiên Trộm Mệnh của Đạo Thánh môn tìm được một loại bí pháp có thể lừa gạt Thiên cơ, cầu vạn kiếp không gia thân."
"Dùng lời nói của ngài, thọ nguyên của Tiên nhân vốn vô tận, lôi kiếp ngăn cản, thế nhưng lôi kiếp cũng vô tận, cho nên Tiên nhân cuối cùng cũng sẽ có kết cục phải chết."
"Mà biện pháp của ngài ấy về lừa gạt Thiên cơ dường như có chút tác dụng, ngài ấy thậm chí còn tạo ra một cái rương gõ, gọi là Tàng Thiên tráp, dựa vào vật này để cho một vị Tiên nhân thân mang trọng thương tránh né mấy năm Thiên kiếp, cho đến khi hắn tu hành tinh tiến có lòng tin đối kháng với Thiên kiếp, mới từ trong đó đi ra, thành công đối kháng lần Thiên kiếp nọ. Lần thành công này cho sư phụ cổ vũ thật lớn, ngài càng lúc càng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nghiên cứu bí pháp này, mắt thấy Đạo Thánh môn sắp một bước lên trời, nhưng hết lần này tới lần khác trời không buông tha cho con đường này, Đạo Thánh môn đại họa lâm đầu!"
"Ngày đó một đám người áo đen giết vào Đạo Thánh môn, chém giết hơn trăm người trên dưới tông môn, chỉ có ta cùng Than Y được sư phụ giấu ở trong Tàng Thiên tráp. Mới may mắn tránh thoát kiếp nạn lân này!"
"Cho nên, ngươi muốn báo thù đúng không?" Từ Hàn nghe tới chỗ này, cuối cùng nhịn không được trâm mắt hỏi.
"Sở mỗ vận mệnh mục nát, nếu không phải năm đó sư phụ thu lưu, sư huynh chiếu cố, ta đã sớm không biết chết ở góc nào rồi. Bọn họ đối đãi với ta ân trọng như núi, ta đương nhiên muốn báo thù cho bọn họ." Sở Cừu Ly lại thẳng thắn không kiêng dè đối với chuyện này.
Ánh mắt Từ Hàn lúc đó càng thêm âm trầm, hắn hỏi: "Cho nên tiền đặt cược của ngươi ở trên người ta chính là vốn liếng báo thù của ngươi đúng không?”
Đây không phải là một chuyện quá khó đoán.
Sở Cừu Ly đến chết vẫn nhớ mãi không quên, hiển nhiên đối với y mà nói đây là một chuyện đủ để liều mạng. Mà tâm sự tỉ tê mọi chuyện trên đời cùng Sở Cừu Ly mấy ngày nay, chuyện mạo hiểm nhất mà hán tử trung niên này từng làm chính là lựa chọn đứng về phía Từ Hàn trong trận biến cố ở Trường An kia.
Cũng chính vì thế, Từ Hàn không khó đoán ra quan hệ giữa hai người này.
Chỉ là hắn vẫn có chút không rõ, bản thân mình ở trong trận đánh cược này của Sở Cừu Ly đến tột cùng đóng vai trò như thế nào.
Chuyện cho tới bây giờ Sở Cừu Ly hiển nhiên cũng không có ý phủ quyết, y lại nhìn Từ Hàn một cái, hỏi: "Tiểu Hàn, ngươi hận ta sao?"
Một quãng đường này, Sở Cừu Ly xem như là người chứng kiến tất cả kinh lịch của Từ Hàn, nhất là sau biến cố ở Trường An, tuy rằng bề ngoài Từ Hàn dường như vẫn là người trước kia. Hắn vẫn mang theo bộ dáng thường ngày, nhưng bên trong xuất hiện thêm một phần âm u mà ngôn ngữ khó có thể hình dung, mà Sở Cừu Ly lại càng thêm hiểu rõ.
Y rất rõ ràng, phản bội và lợi dụng Từ Hàn hiện tại đến tột cùng có ý nghĩa gì.
Nhưng Từ Hàn lại không trả lời câu hỏi lúc này của nam nhân, chỉ hỏi ngược lại: 'Cừu nhân của ngươi là ai?
Khi đó ánh mắt thiếu niên bình tĩnh, giống như là nước xuân tháng ba, không gợn sóng không sợ hãi.
Nhưng ngữ điệu lại giống như gió đêm cuối thu tháng chín, bề ngoài ấm áp mát mẻ, bên trong lại ẩn chứa gió tuyết sắc bén u lãnh.
Sở Cừu Ly dường như không cách nào đọc hiểu ý trong lời nói của thiếu niên trước tiên, y hơi sửng sốt, cuối cùng lại cười khổ lắc đầu, nói: "Đó là một đối thủ mà bất cứ ai cũng không cách nào chiến thắng."
"Ta muốn thử một lần." Chỉ là lời này vừa mới ra khỏi miệng, thanh âm Từ Hàn lại vang lên.
Sở Cừu Ly sửng sốt, đây là một đáp án ngoài dự liệu của y.
Vì thế y không thể không ngước mắt nhìn về phía vị thiếu niên này, ý đồ từ vẻ mặt thiếu niên nhìn ra đáy lòng hắn giờ phút này rốt cuộc đang nghĩ như thế nào.
Đó là một điều rất vô lý. Về tình về lý, đều là Sở Cừu Ly đang lợi dụng Từ Hàn.
Mặc dù việc lợi dụng như vậy vẫn chưa trở thành thực tế, nhưng nó đã thực sự tồn tại. Sở Cừu Ly không chỉ một lần cảm thấy áy náy đối với việc này, lúc sắp chết nói ra chính là vì muốn có thể nhắm mắt xuôi tai. Cũng chính vì vậy, ngay lúc này y cũng không thể không hỏi: "Vì sao?"
Câu trả lời của thiếu niên đơn giản ngoài dự đoán của y.
"Bởi vì ngươi là Sở đại ca."
Thần sắc trên mặt nam nhân khi nghe được lời này hơi chậm lại, lông mày đang nhíu chặt chợt giãn ra, khóe miệng nhếch lên, thật sự là một nụ cười chân thành. Giống như lúc hai người lần đầu gặp nhau năm đó.
"Kỳ thật ta cũng không có hy vọng gì đối với việc này, cừu nhân của Đạo Thánh môn đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi, trong lòng ta cũng không hy vọng có một ngày ngươi thật sự sẽ gặp bọn chúng."
"Mặc kệ ngươi có tin hay không, thứ ta đặt ở trên người ngươi tuy nói là vốn liếng báo thù, chi bằng nói là một ý muốn cho bản thân..."
Từ Hàn cũng không thể hiểu hết ý trong lời nói của Sở Cừu Ly, hắn trâm mày nói: "Cừu nhân của Đạo Thánh môn đến tột cùng là ai?"
Hắn thực sự nghĩ không ra, đến tột cùng tồn tại như thế nào có thể làm cho vị đại ca này của mình sinh ra tuyệt vọng như thế, thậm chí ngay cả một tia hy vọng xa vời để chiến thắng đối phương cũng không dám lưu lại trong lòng.
Sở Cừu Ly ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng có chim chóc bay lượn trong đó.
Sau đó y cay đắng cất tiếng nói của mình.
"Ngươi còn nhớ rõ trận lôi kiếp lúc đi tới Linh Lung các kia không?"
Lời này vừa ra, thân thể Từ Hàn đột nhiên chấn động, đồng tử của hắn lúc đó đột nhiên phóng đại, ánh mắt nhìn về phía Sở Cừu Ly lập tức trở nên kinh ngạc.
Bầu không khí trong phòng vì vậy mà lặng im hàng chục hơi thở.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, Từ Hàn mới hỏi lại: "Đã như vậy, vì sao ngươi còn muốn làm đến mức này?"
Lúc này đây, giọng nói của hắn rốt cục có biến hóa, đó là một loại đắng chát giống như ngữ điệu của Sở Cừu Ly.
Nam nhân sắc mặt tái nhợt suy tư một hồi lâu, mới trả lời vấn đề này của thiếu niên.
"Thực ra Nguyên Quy Long cũng tốt, mà Phu tử, Lâm Thủ cũng được, bọn họ đều đấu không lại thứ kia."
"Không ai đấu được nó, nhưng Sở mỗ rốt cuộc vẫn phải làm một cái gì đó."
"Cho dù biết rõ con đường này là sai, là đường chết, ta cũng phải đi tiếp."
"Bởi vì chỉ có đi trên đường, Sở mỗ mới có thể cảm thấy không có lỗi với sư phụ, không có lỗi với các vị sư huynh, cũng không có lỗi với bản thân mình."