Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 43: Nhìn Chăm Chăm Vào Hư Không

Chương 43: Nhìn chăm chăm vào hư không Chương 43: Nhìn chăm chăm vào hư khôngChương 43: Nhìn chăm chăm vào hư không

Sáng sớm ngày thứ tư.

Khi Sở Cừu Ly vui vẻ xuất hiện trước mắt mọi người, không thể tránh khỏi dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của những người kia.

Yến Trảm cũng tốt, Ninh Trúc Mang cũng được, rốt cuộc không phải là hạng người ngu ngốc, mặc dù kinh ngạc trước sự khởi tử hồi sinh của Sở Cừu Ly, nhưng đại khái cũng đoán được chuyện này có liên hệ rất lớn với vị Ngụy tiên sinh cao thâm khó lường kia. Nhưng bọn họ lại cực kỳ thức thời không hỏi kỹ chỉ tiết trong đó, thế nhưng lại thật lòng cảm thấy thoải mái vì Sở Cừu Ly tai qua nạn khỏi.

Kết quả là đoàn người lại lên đường.

Rời khỏi trấn Vũ Châu ở Long châu, một lân nữa bước về phía Yên châu.

Trước sau như một chính là, vị Ngụy tiên sinh đeo rương gỗ kia đi ở phía trước đội ngũ, dường như cũng không khác so với trước kia, chỉ là thân thể vốn gầy yếu của lão lại giống như cong xuống vài phần so với trước.

Mà Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang trước sau như một đi ở cuối đội, Ninh Trúc Mang cũng không nhiều lời đối với tình hình của Sở Cừu Ly, y đã tự mình dò xét thương thế của đối phương, đương nhiên rõ ràng hiện tượng sinh cơ khô kiệt như vậy hoàn toàn không phải là bất cứ thủ đoạn y thuật nào có thể chữa khỏi, huyền diệu ẩn chứa trong đó hiển nhiên không phải là có thể tùy ý nói với người khác, cho nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ an tĩnh theo Từ Hàn nhìn đại hán đang đi ở giữa đội ngũ, vẻ mặt cực kỳ hào hứng khoe khoang với Yến Trảm cùng Tuyết Ninh chuyện thần bí hôm qua sư phụ mình báo mộng về cứu được y một mạng.

"Sở huynh đệ sinh tử không sợ hãi, đảo mắt liền khôi phục bình thường." Sau khi nhìn một hồi, Ninh Trúc Mang chợt lên tiếng cảm thán nói.

Nghe được lời nói này, Từ Hàn nghiêng đầu liếc đối phương một cái, cười nói: "Như vậy không tốt sao?'...

"Cho nên, Việt Hồ đã chết, đúng không?" Núi Nha Kỳ, Thái Âm cung bao phủ dưới một mảnh đồ vật màu đen, sớm đã không còn bộ dáng Tiên khí quanh quẩn.

Nam nhân tuấn mỹ mặc một bộ áo đen, nghiêng mắt nhìn thoáng qua Nho sinh áo bào trắng bên cạnh. hỏi như thế.

Nho sinh áo bào trắng chắp tay, khẽ nói: "Từ mấy tháng trước phái hắn đi mời bán yêu vào cung liên đã không còn tin tức gì nữa, thuộc hạ phái người điều tra qua Lộc Giác Nguyên, vẫn không có một chút tung tích của hắn, chỉ phát hiện thi hài hóa thân của tôn chủ ở một chỗ."

"Hả...' Nam nhân tuấn mỹ nghe lời này hơi có chút giật mình.

Nhưng Nho sinh áo bào trắng kia lại tựa như không kiềm chế được nghỉ hoặc trong lòng, lúc đó truy hỏi: "Nhưng Cung chủ, thuộc hạ sớm đã thôi diễn mấy lần chuyến này của Việt Hồ, chắc chắn không có bất kỳ biến số nào, vì sao vẫn xảy ra chuyện như vậy."

Nho sinh áo bào trắng có thể nói là tôn sùng vạn phần đối với thuật thôi diễn mang tên Thiên Dịch của Thái Âm cung.

Lúc trước mưu đồ đủ loại, cho dù là Địa Tiên cũng ít có khả năng có thể chạy thoát khỏi tính toán của bọn họ, vì sao chuyến đi này lại xảy ra vấn đề, trong lòng gã khó tránh khỏi có chút khó hiểu. Nam nhân áo đen tuấn mỹ vô cùng kia đảo mắt nhìn đối phương một cái, trâm giọng nói: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nhớ kỹ, bất kể ngươi đến cảnh giới nào, vĩnh viễn không xem thường bất cứ một ai."

Nam nhân áo đen nói như thế, trong mắt lại lóe ra hào quang, y nhớ lại ngày đó, bảy ngôi sao lóe sáng trên đỉnh đầu mình, nam tử có đôi mắt ẩn chứa liệt dương kia, đương nhiên còn có thiếu niên nhìn như tầm thường, trong cơ thể lại dường như cất giấu bí mật lớn.

Nho sinh áo bào trắng nghe vậy sửng sốt, gã trời sinh thông minh, rất nhanh liền hiểu ý.

Lúc trước kế hoạch cắn nuốt Long khí của cung chủ sao không phải là mưu đồ vạn lần, nhìn như cũng không có sơ hở gì, nhưng cuối cùng vẫn tay không mà về, nghĩ tới đây, trong lòng Nho sinh áo bào trắng cảm thấy rùng mình, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lời vừa đến bên miệng, đã thấy nam nhân áo đen nhắm hai mắt lại, tựa như lâm vào ngủ say như trước.

Gã biết đây là điêm báo vị cung chủ đại nhân này không có ý đàm luận chuyện kia với mình.

Gã đương nhiên sẽ không ngỗ nghịch ý tứ của nam nhân, vì thế khi đó liền thu hồi lời nói đã đến bên miệng, hơi chắp tay với nam nhân rồi nhanh chóng lui xuống.

Đợi đến khi Nho sinh áo bào trắng kia rời khỏi Phượng Lai các đen kịt.

Hai tròng mắt nhắm nghiền của nam tử áo bào đen chợt mở ra, y ngồi trên ghế gỗ rộng lớn, hắc bào chợt bắt đầu bay bổng, không gian trước mắt y cũng đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, dần dần ba hình ảnh khác biệt giống như lưu quang hiện lên trước người y.

Một vị lão giả áo trắng, sau lưng là một mảnh cát vàng, trên cát vàng là trường kiếm rậm rạp cắm ngược vào trong đó, tựa như bia mộ.

Một vị là hòa thượng mặt mày hiền lành, thân mặc áo cà sa màu vàng, ngoài năm mươi tuổi, mặc dù khoanh chân mà ngồi, nhưng quanh thân lại mơ hồ có từng trận Phật quang lóe ra, có thể nói là bất động như núi, bảo tướng trang nghiêm.

Vị cuối cùng lại là đạo nhân trẻ tuổi đứng trước một tòa đạo quan, tuổi không lớn, hơn hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, lưng đeo một cái sọt, bên trong cũng không phải là thiên tài địa bảo gì, mà là một ít rau dại so ra không khác gì cỏ dại.

"Kiếm Lăng Nam Hoang, Long Ẩn Đại Hạ , Đạo Môn Đại Chu. Ba vị tìm ta là có chuyện gì?" Đợi đến khi thấy rõ cảnh sắc trong ba hình ảnh kia, nam nhân áo đen nhướng mày, thản nhiên hỏi.

"Người giám thị đã tới phương thế giới này rồi." Hòa thượng nói như vậy.

Thần sắc trên mặt nam nhân áo đen cực kỳ thoải mái, hỏi: "Vậy thì sao?"

"Thời gian của chúng ta không còn nhiều." Lão giả sống ở Kiếm Lăng nói như vậy.

Thần sắc trên mặt nam nhân áo đen vẫn thoải mái như cũ, y lại nói: 'Một kiếp này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chư vị lẽ ra đã sớm có dự liệu."

"Đại kiếp nạn trước mắt, bốn tông môn chúng ta nhận lệnh của đại hiên thượng cổ trấn thủ phương thế giới này, vì vậy càng nên đồng sức đồng lòng, cứu thương sinh ra khỏi kiếp nạn." Hòa thượng kia dường như có chút không thích thái độ của nam nhân, gã nhíu nhíu mày, nói lân nữa.

"Đại hiền thượng cổ?" Nhưng nam nhân áo đen lại cười lạnh một tiếng,'Tiên nhân Côn Luân đã sớm rời xa chúng ta, thế giới này dĩ nhiên đã bị vứt bỏ, bằng vào chúng ta làm sao đối kháng được Thiên kiếp cuồn cuộn kia? Trong tinh không vạn vực đến tột cùng tồn tại cái gì chúng ta đều không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần Tiên nhân rời đi cũng đủ để chứng minh kiếp nạn này hơn xa khả năng chúng ta có thể chống cự, thay vì ôm thương sinh đại nghĩa này, ta thấy chi bằng tìm con đường khác."

"Vô Thượng chân nhân! Ta có thể coi như không thấy chút hoạt động bẩn thỉu của ngươi và Sâm La điện, nhưng nếu ngươi làm ra tai họa gì trái với minh ước bốn phương năm đó, Kiếm Lăng Nam Hoang ta là người đầu tiên không đáp ứng!"

"Kiếm Tiên đại nhân của ta, coi trọng hung kiếm của ngươi, chuyện Thái Âm cung ta không tới phiên ngươi khoa chân múa tay." Nam nhân áo đen lơ đễnh đối với việc này, lập tức vểnh môi mỉa mai. Lão giả trong hình ảnh kia lập tức sắc mặt u ám, trường kiếm đầy trời sau lưng mơ hồ có chút rung động.

Ngay khi không khí giữa ba người nam nhân này cùng lão giả, còn có hòa thượng kia giương cung bạt kiếm, Đạo nhân trẻ tuổi ở một bên vẫn chưa từng lên tiếng đột nhiên mở đôi môi mình ra, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày trước, tổ sư gia xuất sơn."

Thanh âm này cũng không lớn, nhưng lúc ra khỏi miệng, bầu không khí giữa ba người kia lại đột nhiên im lặng lại, gần như đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

"Hắn vậy mà ra khỏi núi..." Nam nhân áo đen đứng người lên, thân sắc trên mặt ngưng trọng.

"Hắn ở nơi nào..." Thân thể hòa thượng run rẩy, như lâm đại địch.

"Hắn muốn làm gì?" Lão nhân nuốt một ngụm nước bọt, nói như vậy.

"Tâm tư tổ sư gia, ta không dám phỏng đoán, nhưng ta có thể đoán ra đại khái, chắc chắn có liên quan đến người giám thị..." Đạo nhân thanh niên kia nhẹ giọng nói, thần sắc trên mặt cực kỳ bình tĩnh.

Mà những người còn lại đang ngồi lại đồng loạt biến sắc, lần thứ hai im lặng lại.

Sao vài hơi thở, lão nhân Kiếm Lăng cùng hòa thượng đồng loạt tìm cớ rời đi, hình ảnh hai người cũng lập tức dập tắt.

Duy chỉ có hình ảnh của vị Đạo nhân trẻ tuổi kia vẫn hiển hiện ở trước mắt nam nhân, hai tròng mắt gã nhìn chăm chú vào nam nhân áo đen.

"Đạo trưởng còn có gì chỉ giáo sao?" Nam nhân áo đen sau khi hơi sửng sốt, rốt cục phục hồi tinh thần lại, cười hỏi.

Đạo nhân trẻ tuổi kia lắc đầu, một hồi lâu sau mới bình tĩnh nói: "Cung chủ phụng danh tiên hiền trấn thủ hư không..."

"Đây là đại nghĩa...

"Nhưng khi ngươi nhìn chằm chằm hư không, hư không cũng đang chăm chú nhìn ngươi..."

"Nhìn có thể được..."

"Nhưng cung chủ không nên nhìn quá lâu..."
Bình Luận (0)
Comment