Chương 44: Minh ước bốn phương
Chương 44: Minh ước bốn phươngChương 44: Minh ước bốn phương
Chớp mắt lại một tháng trôi qua.
Bây giờ đã đến cuối tháng chạp.
Nếu đặt ở Đại Chu, lúc này đã là hết đông đầu xuân, thời tiết dân dân chuyển sang ấm áp. Nhưng mùa đông ở Đại Hạ đến muộn hơn so với Đại Chu một chút, cho nên kết thúc cũng phải trễ hơn, càng đi về phía bắc thì điểm này càng bộc lộ rõ ràng.
Đoàn người đã đi tới biên giới Long châu, còn hai ba ngày nữa, bọn họ sẽ đi đến Yên châu.
Dọc theo đường đi, Yến Trảm tính tình hào sảng cũng dần dần được mọi người tán thành, ở chung cùng đám người Từ Hàn không hề lộ ra chút xa lạ, mọi người không nói gì, chung đụng ngược lại cực kỳ hòa hợp.
Đêm nay.
Trong trấn nhỏ biên giới Long châu có tuyết rơi dày, người đi đường qua lại thần sắc vội vã.
Sở Cừu Ly ngàn vạn lần không muốn phụng bồi Ngụy tiên sinh đi bày quầy hàng trong tuyết, mà đám người Từ Hàn lại thảnh thơi ngồi ở quán rượu dưới lầu khách, uống rượu ngon, thưởng thức mỹ thực ấm nồng.
Ngay cả Ngao ô cùng Huyền nhi dường như cũng cực kỳ hưởng thụ thời gian thoải mái thích ý như vậy, cuộn mình lại ở dưới chân Từ Hàn, híp mắt ngủ gật.
"Lần đại hội Chấp Kiếm nhân này không đơn giản a." Có lẽ là do uống mấy chén rượu nồng, Yến Trảm cũng nhiều lời hơn, gã nhìn gió tuyết ngoài phòng, bỗng nhiên mở miệng nói.
Ninh Trúc Mang ở một bên bởi vì đã lâu không nhận được tin tức của Phương Tử Ngư mà có chút lo âu, nghe vậy tùy ý cho có lệ nói: "Đại hội Chấp Kiếm nhân năm năm một lần, đương nhiên sẽ không đơn giản."
Nhưng Yến Trảm khi đó lại lắc đầu, nói: "Đâu chỉ như vậy, ta nghe nói người thắng lợi ở lần đại hội Chấp Kiếm nhân này không chỉ có thể đạt được thân phận Chấp Kiếm nhân, mà còn có thể có một lần tiến vào Trấn Ma tháp của Long Ẩn tự"
"Trấn Ma tháp?" Thân là nhân sĩ Đại Chu, Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang hiển nhiên chưa từng nghe nói tới thứ như vậy, trong lúc nhất thời lộ vẻ nghi hoặc.
"Tương truyền chính là vật thượng cổ lưu lại, trong đó trấn áp tà ma thượng cổ, nhưng nếu tu sĩ bước vào trong đó vượt qua tầng tâng ma chướng, kiên định đạo tâm, ngược lại sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt, bởi vậy tháp này xưa nay chính là chỗ lịch lãm nổi danh của Đại Hạ, trước kia nếu không phải là Chấp Kiếm nhân lập đại công gần như không có khả năng vào tháp này, nhưng hôm nay không biết vì sao, Long Ẩn tự mở ra điều kiện hà khắc như vậy, đã sớm khiến các tông môn thèm thuồng không thôi. Tất nhiên sẽ phái ra rất nhiều tu sĩ kiệt xuất tham dự đại hội Chấp Kiếm nhân lần này..."
Nói đến đây, trên mặt Yến Trảm xưa nay mang theo ý cười sảng khoái cũng không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng.
Xích Tiêu môn vẫn chưa buông tha đuổi giết gã cùng Tuyết Ninh, gã mặc dù không có bao nhiêu thèm muốn đối với Trấn Ma Tháp kia, nhưng với tình cảnh của gã hiện giờ, chỉ có trở thành Chấp Kiếm nhân mới có thể làm cho Xích Tiêu môn có điều kiêng ky.
"Cho dù là Yến đại ca cũng không nắm chắc mười phần?" Từ Hàn nghe đến nơi này không khỏi hỏi. Theo tin tức mấy ngày nay hắn tìm hiểu được, Chấp Kiếm nhân mặc dù là do Long Ẩn tự thành lập, đưa ra các điều kiện cũng có thể nói là phong phú, nhưng các tông môn hiển nhiên cũng sẽ không nguyện ý đưa đệ tử mình thật vất vả bôi dưỡng vào tổ chức này, bởi vậy nhân số của Chấp Kiếm nhân phần lớn là một ít đệ tử tông môn nhỏ thậm chí là một ít du hiệp giang hồ, tu vi của bọn họ đương nhiên sẽ không quá cao, bởi vậy cường giả Đại Diễn cảnh như Yến Trảm hoặc là Ninh Trúc Mang tham dự chiến đấu như vậy. Dựa theo lệ cũ có thể nói là gần như chắc suất thành công.
"Trước kia những đại tông môn nọ luyến tiếc đệ tử của mình, nhưng hiện tại không chỉ có Trấn Ma tháp hấp dẫn, ngay cả nhiệm kỳ Chấp Kiếm nhân mười lăm năm trước kia hiện tại cũng biến thành năm năm, bởi như vậy, đừng nói những đệ tử kia, chính là những trưởng lão chấp sự bị nhốt ở Đại Diễn cảnh nhiều năm chỉ sợ đều đứng ngồi không yên. Dùng thời gian năm năm, đổi lấy vé vào Trấn Ma tháp một lần, nếu vận khí tốt hơn một chút, thậm chí có thể đạt được cảm ngộ ở trong chỗ này, thẳng đến cảnh giới Tiên Nhân, dù sao lúc trước dường như cũng không thiếu tiên lệ như vậy, cho nên lần đại hội Chấp Kiếm nhân này sẽ không dễ dàng." Yến Trảm trầm giọng nói, sắc mặt cũng càng thêm âm trầm.
Dù sao chuyện gã cần phải suy nghĩ không chỉ là chính mình, còn có vị Tuyết Ninh tu vi cũng không xuất chúng bên cạnh...
Dường như cũng là ngửi ra không khí trên bàn rượu quá mức nặng nề một chút, Ninh Trúc Mang chợt cười giơ chén rượu trong tay lên, nói với Yến Trảm: "Lại nói tiếp cũng rất kỳ quái, số lượng Tiên Nhân ở Đại Hạ này sớm đã qua mười ngón tay, nếu triều đình cầu được bốn năm người xuất sơn, Đại Chu cũng tốt, Trân quốc cũng được, đã sớm đã là vật trong túi, nếu Lý Du Lâm xưa nay có chí lớn, cũng không biết..."
Những lời này ngược lại đã chuyển hướng đề tài trước đó thành công.
Yến Trảm hơi trâm ngâm liên nói: "Chư vị có điêu không biết, vừa vào cảnh giới Tiên Nhân, không là dòng họ vương thất không thể tham dự tranh chấp vương triều là minh ước mà bốn phương đã lập ra mấy ngàn năm trước.
"Minh ước bốn phương?" Từ Hàn ở một bên nghe hồi lâu cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi.
Hắn đã từng nghe người ta nói qua lời lẽ văn hoa này, chính là trong trận chiến Đại Hoàng thành, Mục Cực lộ ra tu vi Tiên Nhân, Thôi quốc trụ mất hết can đảm dường như phát ra lời nói tựa như là Mục Cực vi phạm minh ước bốn phương.
"..." Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang nghi hoặc làm cho Yến Trảm sửng sốt, nhưng rất nhanh gã liền cười nói: "Yến mỗ đã quên hai vị cũng không phải nhân sĩ Đại Hạ, không biết minh ước bốn phương cũng là bình thường."
"Cái gọi minh ước bốn phương chính là minh ước mà bốn đại tông môn Kiếm Lăng Nam Hoang, Đạo Môn Thanh châu, Long Ẩn tự Yên châu cùng với Thái Âm cung lập ra mấy ngàn năm trước, đủ loại nội dung trong đó vượt xa chúng ta có thể biết, nhưng lời ta nói vừa rồi chính là một trong số đó."
"Nhưng Kiếm Lăng cũng tốt, Đạo Môn cũng được, nói đến cùng chỉ là tông môn, làm sao còn có thể can thiệp vào đại cục triều đình?" Từ Hàn khó hiểu nói.
"Từ huynh đệ chỉ biết một mà không biết hai rồi." Yến Trảm nghe vậy lại cười, nói: "Từ triêu Đại Ly đến triêu Đại Sở, mặc dù ngẫu nhiên có nội hoạn, nhưng nói đến cùng đều là vương triêu nhất thống, cho nên minh ước bốn phương đương nhiên không thể nào nói đến, cho đến mấy trăm năm trước triều Đại Sở sụp đổ, thiên hạ chia làm ba phần, minh ước bốn phương mới thông qua bốn tông môn này truyền xuống, nhưng cũng không phải ai cũng có được, mà là người có tu vi đi tới cảnh giới Tiên Nhân hoặc là tu sĩ theo trong suy nghĩ của bốn đại tông môn có khả năng đạt thành cảnh giới kia, mới có thể đạt được nội dung của minh ước bốn phương này. Tại hạ cũng bởi vì lúc trước thân ở Ma Thiên môn mới biết được một hai trong đó..."
"Tương truyền bốn đại tông môn khai tông lập phái đều là nhận lệnh trời cao, vả lại mỗi người một chức.
"Long Ẩn tự phụ trách độ hóa thế nhân, Kiếm Lăng phụ trách trấn thủ hung kiếm, Thanh Liên quan Đạo môn phụ trách chấn nhiếp Yêu tộc, mà Thái Âm cung thì phụ trách trấn thủ hư không."
"Bốn tông môn mỗi người một chức vụ, bảo vệ an ổn của thế giới này, tôn tại như vậy, Từ huynh đệ cảm thấy bọn họ có năng lực can thiệp đại cục triều đình sao?"
Từ Hàn nghe đến đây có chút sửng sốt, hắn vẫn là lân đầu tiên nghe được cách nói như vậy, khó tránh khỏi không cách nào tiêu hóa trước tiên, một hồi lâu sau mới gật đầu,'Nói như vậy, cũng là do Từ mỗ kiến thức nông cạn..."
"Từ huynh đệ nói cái gì vậy, chuyện này cũng không liên quan gì đến kiến thức, chỉ là bởi vì Long Ẩn tự luôn luôn có mặt ở trên giang hồ Đại Hạ, không ẩn giấu ở thế ngoại giống như Đạo Môn Thanh châu, bằng không Yến mỗ làm sao có thể biết được những thứ này?" Yến Trảm xua tay cười nói, nói xong lại uống một chén rượu nồng, sắc mặt nhất thời có chút ửng hồng, Tuyết Ninh ở một bên ngược lại có chút nhu thuận, khi đó lại rót cho gã một chén.
"Ừm, Yến huynh nói hẳn là không sai." Ninh Trúc Mang ở một bên khi đó tiếp nhận lời nói: "Trước kia ta cũng nghe sư tôn nói qua, bốn đại tông môn này truyền thừa không biết mấy ngàn năm, dường như vẫn tồn tại từ trước đến nay, cho dù những vương triều kia cường thịnh rồi lụi tàn, bọn họ vẫn sừng sững không ngã...
Nói đến đây, ngữ khí Ninh Trúc Mang đột nhiên trầm thấp vài phần, có lẽ lại nghĩ đến tình cảnh quân bách của Linh Lung các hiện giờ.
Thế nhưng Yến Trảm vì không hiểu rõ lai lịch của Ninh Trúc Mang cho nên không thể đồng cảm đối với việc này, gã lắc đầu, dưới ánh mắt trách cứ yêu kiều của Tuyết Ninh đoạt lấy lời nói: 'Lời này của Ninh huynh sai...'
"Ba tông môn còn lại thì như thế nào, Yến mỗ không thể biết được, nhưng theo Yến mỗ nghe ngóng được, chính Đạo môn Thanh Liên quan là địa phương ngàn năm trước phát sinh biến cố lớn."
Đại khái là say hương rượu, trên mặt Yến Trảm lộ ra vài phân cảm giác thần bí hiếm hoi, nói đến cũng cố ý kéo dài âm thanh, nâng cao hứng thú của Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang.
Hai người mặc dù không hỏi, nhưng vẻ tò mò trong ánh mắt vẫn thỏa mãn cảm giác thành tựu nho nhỏ của Yến Trảm lúc này.
Gã bực bội nói: "Nghe đồn ngàn năm trước Đạo môn còn không phải hoàn toàn ẩn nấp bên ngoài thế ngoại như bây giờ, mà trong truyên nhân lại xuất hiện một người có thiên phú tuyệt luân."
"Người này tuổi còn trẻ đã có tiềm chất đăng lâm Tiên nhân, lúc ấy có thể nói là người được Đạo môn cực kỳ coi trọng. Thanh danh của Đạo nhân kia rất nhanh liền truyền khắp thiên hạ, mà hắn cũng kết bạn với một vị nữ tử ở trong quá trình lịch lãm. Hai người nam tài nữ mạo, là thần tiên quyến lữ nổi danh lúc ấy"
"Nhưng sau đó, trong một lần đại chiến, nữ tử kia chợt lộ ra chân thân, đúng là một Yêu vật đến từ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn."
"Việc này ồn ào huyên náo giang hồ lúc ấy, Đạo nhân kia dường như còn vì thế mà đánh nhau với Đạo môn, cụ thể như thế nào thì không biết, nhưng cuối cùng Đạo môn lại thay đổi môn đình, do Đạo nhân kia nắm giữ. Tên cũng đổi thành Thanh Liên quan như bây giờ, lập tức hoàn toàn ẩn giấu ở thế ngoại." Nói đến nơi này Yến Trảm dừng một chút, chớp chớp mắt với Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang, hỏi: "Hai vị có cảm thấy câu chuyện này có chút quen tai không?"
Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang liếc nhau, lập tức tỉnh ngộ lại.
"Đây chính là câu chuyện Ngụy tiên sinh diễn giải trong vở kịch bóng dai”
"Đúng vậy..." Yến Trảm khẽ gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, nhưng khi đó cửa phòng khách che một nửa lại đột nhiên bị người đẩy ra, gió tuyết ngoài phòng gào thét rót vào.
Mà Sở Cừu Ly cũng cất bước vào, theo sau là Ngụy tiên sinh vẫn cõng rương gỗ lớn như cũ.
"Ài! Lạnh chết Sở gia gia, còn có rượu không?" Sở Cừu Ly vẫn tính tình tùy tiện như trước, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Từ Hàn, liền lớn tiếng hỏi.
Mà Ngụy tiên sinh lại ngoài dự liệu không nói với mọi người câu gì, cau mày xuyên qua đại sảnh, run rẩy đi về phía cửa phòng mình.
"Đây là... ?"
Từ Hàn nhìn ra dị trạng của Nguy tiên sinh có chút kỳ quái.
"Khỏi phải nhắc đến." Sở Cừu Ly uống một chén rượu nồng do Yến Trảm đưa tới, lúc này mới nói: "Lão gia hỏa này rất kỳ quái, trên đường tuyết hôm nay vốn không có bao nhiêu người đi đường, thật vất vả mới có được một đội ngũ bộ dáng tiêu khách ra tay hào phóng, thưởng cho lão một lượng bạc, thế mà lão lại mất hứng... Ngươi nói xem kiếm được tiền cũng không vui, mà không tiêu tiên cũng không được, thật không biết trong đầu lão nghĩ cái gì, chẳng lẽ là lớn tuổi, hồ đồ rồi?"
Sở Cừu Ly mở máy hát ra liên liên tục oán giận.
Một lượng bạc...
Từ Hàn nghe đến đó bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hắn nhớ tới trước đó mình cho lão tiên sinh một lượng bạc, bọn hắn liền gặp phải chuyện của Sở Cừu Ly, mà Yến Trảm sau khi cho một lượng bạc cũng suýt nữa chết dưới Xích Tiêu môn đuổi giết, mấu chốt là thấy Ngụy tiên sinh sau khi thu được tiền thưởng như vậy, dường như cũng có bộ dáng đoán trước. ..
"Người trả thù lao kia là ai? Ngươi có biết không?” Từ Hàn nói.
"Sao có thể biết được?" Sở Cừu Ly ăn đồ ăn ngon miệng trên bàn, lời nói có chút mơ hồ: "Một cô bé, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, phía sau có bốn đại hán đi theo, cao lớn khỏe mạnh, dường như còn gọi nàng kia cái gì mà. .. Chân lão đại... .