Chương 45: Tại hạ là ai
Chương 45: Tại hạ là aiChương 45: Tại hạ là ai
Chân Nguyệt?
Từ Hàn bất ngờ đứng dậy.
Sở Cừu Ly đang thoải mái uống rượu bị động tác đột ngột của Từ Hàn làm cho hoảng sợ, y vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Từ Hàn, hỏi: "Tiểu Hàn, cô bé kia quả thật bộ dạng không tệ, muốn cánh tay có cánh tay, muốn bộ ngực có... Nhưng ngươi cũng không cần như thế a, nếu ngươi thật sự nhịn quá lâu, ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng trấn nhỏ này, chỗ nào có cô nương đẹp nhất, ngươi muốn chỉ cần nói một tiếng, kẻ làm ca ca....
Sở Cừu Ly đại khái là vết sẹo lành rồi quên đau, sớm đã quên đối với đủ loại chuyện phát sinh lúc trước, lại khôi phục tính tình miệng lưỡi lưu loát của y, chỉ thấy y nói ra lời này, trên mặt lại lộ ra bộ dáng khẳng khái có thể vì Từ Hàn mà lên núi đao xuống biển lửa.
Từ Hàn sẽ không quan tâm đến ý của y, lúc ấy Chân Nguyệt cùng Lưu Sanh rời đi, từ đó về sau hắn vẫn không tìm được tung tích của bọn họ, lúc này Chân Nguyệt xuất hiện, Từ Hàn nghĩ có lẽ có thể dùng chuyện này để hiểu được tình huống của Lưu Sanh, ít nhất xác nhận đối phương có bình yên vô sự hay không.
Nghĩ như vậy, hắn lại nói: "Ngươi gặp nàng ở đâu, mau đưa ta đi!"
Sở Cừu Ly lúc này cũng nhìn ra sắc mặt Từ Hàn dường như không phải muốn đùa giỡn với mình, y hơi sửng sốt, liền nói: "Ta gặp được ở quảng trường cửa Tây, nhưng đó đã là chuyện hơn nửa canh giờ, cô bé kia đã sớm không thấy bóng dáng..."
Từ Hàn đương nhiên biết đạo lý này, nhưng sau khi hắn suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Dẫn ta đi xem một chút."
Sở Cừu Ly ngược lại thèm thuồng một đống sự vật mỹ vị cùng rượu ngon trên bàn trước mắt, nhưng cho dù đáy lòng có một lần không muốn, y khi đó vẫn đứng lên, liền muốn dẫn Từ Hàn đi.
"Không cần." Nhưng hai người vừa mới đứng dậy, phía sau liền có một thanh âm già nua truyền đến, chính là Ngụy tiên sinh còn chưa đi vào cửa phòng mình nói.
Lão còng người xuống, mò mẫm một hồi ở trong ngực cuối cùng lấy ra một vật, ở xa xa ném về phía đám người Từ Hàn.
Từ Hàn theo bản năng đưa tay bắt lấy, hắn đưa mắt tập trung nhìn lại, đã thấy vật kia đúng là một miếng bạc vụn.
Còn không đợi hắn hiểu rõ ý của Ngụy tiên sinh, thanh âm của lão nhân khi đó lại vang lên lần nữa.
"Hữu duyên, tự sẽ có ngày gặp lại.....
Từ Hàn cuối cùng vẫn không ngõ nghịch ý của Ngụy tiên sinh.
Hắn đè xúc động của bản thân xuống, vẫn không nhờ Sở Cừu Ly đi tìm đám người Chân Nguyệt.
Lúc này hắn cảm thấy giống như lời Sở Cừu Ly nói, cho dù hôm nay đi tới chỗ Ngụy tiên sinh bày sạp bán hàng vừa rồi cũng chưa chắc sẽ tìm được Chân Nguyệt, thứ hai hắn cũng muốn mượn chuyện này chứng thực phỏng đoán của mình.
Tuyết bên ngoài khách sạn càng lúc càng lớn.
Bên trong khách sạn, Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm chén chú chén anh, hai người lần thứ hai mặt mũi đỏ bừng xưng huynh gọi đệ. Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra trong những ngày trước kia, cho nên mọi người cũng đã cảm thấy quen thuộc. Tuyết Ninh vẫn tính tình hướng nội, chỉ ở bên cạnh cười nhạt nhìn Yến Trảm, mặt mày tràn đầy nhu tình từ đáy lòng.
Ninh Trúc Mang vẫn luôn có chút không hợp với bầu không khí náo nhiệt này, y cúi đầu tự uống tự rót, đối với hai người Sở Yến kính rượu cũng chỉ lễ phép đáp lại, không làm cho người ta cảm thấy xa lạ, nhưng cũng sẽ không cho người khác cảm giác thân cận.
Ngao ô cùng Huyền nhi chịu không nổi mùi rượu tràn ngập trên bàn rượu này, sớm đã trốn vào cửa phòng Từ Hàn, dựa vào nhau ngủ.
Mà Từ Hàn lại một mình đi tới trước cửa Ngụy tiên sinh, tay hắn giơ lên lại buông xuống, có chút do dự.
"Vào đi." Thế nhưng do dự như vậy rất nhanh liền bị phá vỡ, thanh âm già nua của Ngụy tiên sinh chợt từ trong cửa phòng truyền đến.
Từ Hàn đầu tiên là sửng sốt, lập tức lộ vẻ cười khổ, lấy mấy ngày nay ở chung Nguy tiên sinh biểu hiện ra đủ loại bất phàm, hành vi của mình hiển nhiên là không giấu được lão. Nghĩ tới đây, hắn dứt khoát cắn răng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng thắp nến, cực kỳ sáng sủa, ấm áp, so sánh với gió tuyết bên ngoài lại tựa như hai thế giới.
Ngụy tiên sinh đưa lưng về phía Từ Hàn, đang dùng khăn không ngừng lau cái rương gỗ xưa nay không bao giờ rời khỏi người lõa.
Từ Hàn không nhiều lời, mà lẳng lặng đi đến góc phòng, yên lặng ngồi ở chỗ đó, chờ đợi Ngụy tiên sinh bận rộn làm xong chuyện trên tay.
Đây đương nhiên là một loại lễ tiết, nhưng đối với Từ Hàn mà nói, hắn lại càng cần thời gian này để suy tư vấn đề phát sinh khi hai người nói chuyện.
Bất kể là cứu Sở Cừu Ly mà ngay cả Ninh Trúc Mang đều thúc thủ vô sách, hay là dùng Hỏa Vân lệnh đuổi truy binh của Xích Tiêu môn rời đi đều không ngoại lệ làm cho Từ Hàn ý thức được vị Ngụy tiên sinh này cực kỳ không đơn giản. Mà nguyên nhân thực sự thúc đẩy hắn đi tới nơi này chính là trong tay hắn hiện tại nắm một viên bạc vụn mà Ngụy tiên sinh ném cho hắn.
Sau khoảng chừng một trăm hơi thở, Ngụy tiên sinh rốt cục lau xong rương gỗ, nhưng công bằng mà nói, Từ Hàn vẫn không cảm nhận được cái rương gỗ này hiện tại có gì khác so với trước khi lau.
"Tiểu huynh đệ không thoải mái uống rượu cùng đám người Sở huynh đệ, đến chỗ ở của lão già ta là có chuyện gì a?" Ngụy tiên sinh quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, cười ha hả hỏi.
Từ Hàn hơi trâm ngâm, liền đưa miếng bạc vụn trong tay lên, nhìn lão nhân hỏi: "Tiên sinh rất chắc chắn tại hạ có thể gặp lại nàng đúng không?" Nói xong lời này, hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Chuẩn xác mà nói, chắc là tiên sinh có thể gặp được."
Ngụy tiên sinh nghe nói vậy cũng không có vẻ kinh ngạc gì, lão đưa tay tiếp nhận bạc vụn kia, đặt ở trước mắt mình cân nhắc thật kỹ, ánh mắt lão yên lặng, tựa như đang nhìn một món đồ tinh mỹ.
"Nếu nàng đã gieo ra nhân này, ta liền phải kết ra quả kia. Nhân quả này chính là duyên, mà nếu đã có duyên, dù cách xa vạn dặm cũng có ngày gặp mặt." Ngụy tiên sinh nói như vậy.
"Đạo lý này thật giống như lúc trước chúng ta cho tiên sinh một viên bạc vụn đúng không?” Từ Hàn lại hỏi.
Thế nhưng lúc này đây, Ngụy tiên sinh chỉ mỉm cười, vẫn không đáp lại Từ Hàn.
Từ Hàn cũng không để ý đến việc này, hắn nói: "Trước đó tại hạ cũng biết rất ít đối với xuất thân của Sở đại ca, hôm nay nghĩ lại, ngày đó tiên sinh lại có thể như thuộc trong lòng bàn tay đối với chuyện của huynh ấy, hơn nữa vừa vặn cũng biết dùng phương pháp trộm mệnh này, cho huynh ấy thêm một mạng. Yến đại ca bị Xích Tiêu môn đuổi giết, tiên sinh lại vừa vặn có tín vật của tông môn... Tiên sinh cho rằng trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? -
Từ Hàn đã sớm nghĩ tới những nghi vấn này, chỉ là vẫn không tìm được đầu mối, hôm nay nghe Chân Nguyệt cho Ngụy tiên sinh một miếng bạc vụn mới chợt ý thức được, dường như tất cả đều có liên quan đến một lượng bạc lúc trước.
"Duyên lên duyên trâm, duyên tụ duyên tán, vốn là chuyện huyền bí, làm sao phải canh cánh trong lòng?" Ngụy lão hỏi ngược lại.
"Đấn tột cùng là trùng hợp, hay là tiên sinh đã sớm tính được, Từ mỗ không dám phỏng đoán, nhưng tại hạ nghĩ nếu tiên sinh hiểu biết rất sâu đối với Sở đại ca cũng tốt, Yến đại ca cũng được, vậy có thể giải một chút nghi hoặc cho tại hạ hay không?" Từ Hàn hỏi như thế, ánh mắt lại nhìn vê phía lão nhân, không né không tránh.
Lão nhân một lân nữa mỉm cười: "Chuyện gì?"
Từ Hàn hít sâu một hơi, thần sắc trên mặt lập tức nghiêm nghị, hắn dùng mấy hơi thở mới lấy hết dũng khí nhìn về phía lão nhân, gần từng chữ hỏi: "Tại hạ là ai2"