Chương 49: Lại bái?
Chương 49: Lại bái?Chương 49: Lại bái?
Cái gì mà Thôn Yêu Trấn Thiên quyết, cái gì huyết mạch Hoàng tộc tiền triều...
Những từ này từ trong miệng Quỷ Bồ Đề cùng Ninh Trúc Mang phun ra làm cho mọi người ở đây ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, có thể nói là vẻ mặt mờ mịt, cho dù là Từ Hàn nghe vào cũng như đi trong sương mù.
Mà Ninh Trúc Mang cùng Quỷ Bồ Đề đề ra nghi hoặc như vậy lại không có ý giải thích cho mọi người hiểu.
Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn tiếp tục.
"Huyết mạch mỏng manh? Chỉ cần là người Phương gia ta, sẽ không thể không luyện được Thôn Yêu Trấn Thiên quyết!" Hai tròng mắt Quỷ Bồ Đề trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Ninh Trúc Mang nói như vậy.
"Còn Nguyệt Nha thì sao? Nàng chết như thế nào?" Ninh Trúc Mang hỏi.
"Nguyệt Nha?" Trong nháy mắt nghe được lời này, sắc mặt Quỷ Bồ Đề vốn không tốt khi đó trở nên càng thêm u hàn, nàng nhìn chằm chằm Ninh Trúc Mang, quần áo trên người bay bổng, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống mấy phần.
Sau đó gương mặt xinh đẹp của nàng chợt xuất hiện sát khí nông đậm, tử khí phía sau cuồn cuộn, nàng hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại biết được chuyện của Nguyệt Nhat"
Ninh Trúc Mang cũng không trả lời vấn đề của Quỷ Bồ Đề, quanh thân vị Quỷ Bồ Đề này nhộn nhạo khí tức vượt xa tu sĩ Đại Diễn cảnh tâm thường, mơ hồ đã đến nửa bước Tiên Nhân, thậm chí còn cao hơn, Ninh Trúc Mang không cách nào biết được chuẩn xác thực lực của thiếu nữ nhìn qua không quá mười lăm mười sáu tuổi trước mắt này, nhưng không hề nghi ngờ lấy khí thế đối phương bày ra, tất nhiên vượt xa tu vỉ của y.
Nhưng chuyện liên quan đến an nguy của Phương Tử Ngư, vị nam tử trung niên xưa nay trầm ổn này cũng không có nửa điểm ý tứ yếu thế.
Y cũng nhìn chằm chằm Quỷ Bồ Đề, chống lại ánh mắt sắc bén của đối phương, không né tránh nói: "Nếu ngươi đã biết chuyện của Nguyệt Nha, cũng nhìn ra tình huống trong cơ thể Tử Ngư, vì sao còn muốn cho nàng tu hành pháp môn âm độc kia?”
Ninh Trúc Mang vừa dứt lời này, áo bào đen trên người y cũng khuấy động, sát khí nhàn nhạt bắt đầu khởi động giữa hai hàng lông mày y, rất có ý tứ một lời không hợp liền muốn đao vung kiếm chỉ với Quỷ Bồ Đề.
Từ Hàn nhìn thấy trong lòng trầm xuống, hai bên đều là người mà hắn quan tâm, vậy cho nên hắn quả thực không muốn nhìn song phương động thủ, nhưng dù muốn lên tiếng khuyên can, lại không nắm được mấu chốt của mọi chuyện, cho nên đã lâu mà không cách nào mở miệng.
Hắn ngược lại muốn để cho Ngụy tiên sinh trốn ở dưới gầm giường lên tiếng khuyên can, nhưng đối phương lại giống như quyết tâm muốn tránh đi trận can qua này, không chút nhúc nhích giấu ở chân giường, lấy tu vi của Quỷ Bồ Đề vậy mà không cách nào nhận thấy được sự tồn tại của lão.
"Âm độc? Năm đó Phương gia ta dựa vào Thôn Yêu Trấn Thiên quyết thống trị thiên hạ mấy trăm năm, hai chữ âm độc há có thể tùy ý phán xét?" Quỷ Bồ Đề dường như cũng bị lời nói của Ninh Trúc Mang khơi dậy tức giận, trong lời nói sát khí bắt đầu khởi động.
Thế nhưng rất nhanh nàng lại giống như nghĩ tới cái gì đó, trong con ngươi màu tím đột nhiên hiện lên một vẻ dị sắc, trong ánh mắt nhìn về phía Ninh Trúc Mang có thêm một loại hương vị khó có thể nói thành lời: "Ngươi chính là nam nhân năm đó mang theo Nguyệt Nha chạy trốn?"
Chuyện cũ bị người xốc lên, sắc mặt Ninh Trúc Mang cũng biến đổi, hắn trâm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Không thể tưởng được người nọ năm đó lại là vị chưởng giáo Linh Lung các đạo mạo như ngươi!" Mà câu hỏi của Ninh Trúc Mang trong suy nghĩ của Quỷ Bồ Đề xem ra không khác gì thừa nhận suy đoán của nàng lúc trước, sát khí giữa hai hàng lông mày của thiếu nữ áo tím lúc đó càng lúc càng cuồng bạo, nàng trong nháy mắt này không còn hứng thú đối thoại với Ninh Trúc Mang nữa, thân thể lúc đó vừa động, vậy mà dùng tay hóa trảo trực tiếp đánh về phía Ninh Trúc Mang, trong miệng thấp giọng quát: "Ngươi đền mạng cho muội muội Nguyệt Nha ta!"
Chiêu thức này có thể nói là đột ngột đến cực hạn.
Từ Hàn không có phản ứng, đám người Yến Trảm cũng chưa hề phát hiện ra.
Nhưng kỳ lạ chính là Ninh Trúc Mang dường như sớm đã có dự liệu, ngay lập tức đôi lông mày màu trắng bắt mắt trên hai mắt y nhíu lại, một thanh trường kiếm liền hiện lên ở trong tay y, kiếm ý đầy trời cùng chân nguyên nổ bắn ra, y hoành kiếm trong tay ở trước ngực, cứng rắn ngăn trở trảo sắc gào thét mà đến của Quỷ Bồ Đề.
Keendgl
Một thanh âm vang lên.
Không có đối đầu với tốc độ ánh sáng như trong tưởng tượng, cũng không có uy thế hủy thiên diệt địa kích phát ra.
Trong nháy mắt kiếm cùng móng vuốt lúc đó giằng co kia, thật giống như thời gian đình trệ, hai người đều duy trì tư thế như trước khi đối đầu, không chút nhúc nhích, nhưng chân nguyên bàng bạc lại ở khi đó không ngừng trùng kích về phía nhau, tựa như muốn xé rách đối phương thành trăm mảnh.
Thấy tình cảnh này, Từ Hàn lập tức cảm thấy đầu óc phát đau.
Hắn tuy rằng vẫn không hiểu rõ trong đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái đoán được chuyện này có lẽ liên quan cực lớn đến vị cô nương tên Nguyệt Nha kia.
Hắn đương nhiên không muốn thấy hai người đối chọi như thế, mấy lần ý đồ lên tiếng để hai người thu tay lại, nhưng hai người này lại như cừu nhân gặp mặt, hai mắt đỏ lừ, có thể nói là không quan tâm với lời khuyên giải của Từ Hàn.
Mà tu vi Ninh Trúc Mang rõ ràng thấp hơn so với Quỷ Bồ Đề không phải là một cấp độ, dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, trên trán giang đầy mồ hôi lạnh, trên thái dương huyệt gân xanh nổi lên, cứ tiếp tục như vậy không tránh khỏi thảm cảnh trọng thương hôn mê, đương nhiên đây vẫn là ở dưới tiền đề Quỷ Bồ Đề nguyện ý lưu lại y một mạng.
Mắt thấy Ninh Trúc Mang sắp bại trận, Yến Trảm ở một bên cuối cùng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, hai tròng mắt gã trở nên lạnh lẽo, quần áo phồng lên, bốn dây xích sắt u hàn phía sau lưng lần thứ hai hiện lên, hai sợi đâm thủng sàn nhà khách sạn, cắm vào sâu trong lòng đất, mà hai sợi khác đột nhiên bay ra, quấn quanh hai tay đang cầm kiếm của Ninh Trúc Mang.
Chân nguyên trong cơ thể gã khi đó theo xích sắt vọt tới hai tay Ninh Trúc Mang, hai người hợp lực đối kháng một trảo nhìn qua không có gì thần kỳ của Quỷ Bồ Đê.
Mà hành động này của gã cũng chỉ muốn giảm bớt chút mệt mỏi cho Ninh Trúc Mang mà thôi, Yến Trảm kinh ngạc phát hiện hai vị cường giả Đại Diễn cảnh bọn họ hợp lực vậy mà vẫn chưa chiếm được nửa phần tiện nghi trên tay cô bé này, ngược lại theo thời gian trôi qua, gã lại dần dân cảm thấy từng trận áp lực.
Tựa như gã gia nhập ngoại trừ để cho thời gian Ninh Trúc Mang thất bại thoáng trì hoãn một hồi ra, liên không có bất kỳ tác dụng gì khác.
Yến Trảm hiểu rõ điểm này, Từ Hàn ở một bên cũng có thể cảm nhận được.
Hắn chần chờ một hồi lâu, biết không thể kéo dài thêm nữa, sau khi cắn răng liền bước nhanh đến chiếc giường bên cạnh liền nói: "Xin ngài ra tay!"
Cửa phòng yên tĩnh, không có bất kỳ người nào đáp lại Từ Hàn, chỉ có Ninh Trúc Mang cùng Yến Trảm đang dần dần thở dốc.
Sắc mặt Từ Hàn biến đổi, chắp hai tay lên, lần nữa nói: "Tại hạ không biết vì sao tiên sinh phải tránh né lần phân tranh lân này, nhưng giờ phút này tình huống khẩn cấp xin tiên sinh ra tay cứu, ân này Từ mỗ tất ghi nhớ trong lòng!"
Lời này của Từ Hàn có thể gọi là tình chân ý thiết, nhưng lão tiên sinh dưới gầm giường vẫn không đáp lại.
"Tiểu Hàn... Ngươi có bị bệnh không... có chỗ nào khó chịu à?" Sở Cừu Ly ở một bên nhìn thấy không rõ nguyên nhân, thật cẩn thận đi tới, có chút thân thiết muốn sờ sờ trán Từ Hàn, xác nhận hắn đến tột cùng đang làm cái gì.
Nhưng Từ Hàn lúc này hiển nhiên không có tâm tư đùa giỡn, hắn lại nhìn chằm chằm giường kia trầm ngâm thật lâu, lại mới nói: "Tiên sinh, Từ mỗ khẩn cầu tiên sinh ra tay!"
Dứt lời, thân thể hắn cong lên, liền muốn bái lạy với chiếc giường kia.
Âm ầmI
Nhưng động tác như vậy mới vừa mới bắt đầu, lão giả lúc trước không hề có động tĩnh trốn dưới giường lại giống như Huyền nhi bị giãm phải đuôi, mãnh liệt đẩy chiếc giường trong cửa phòng ra, lộ ra thân hình của mình.
"Đừng! Đừng! Đừng!"
"Lão hủ giúp ngươi là được, giúp ngươi là được!"
Nguy tiên sinh xưa nay trầm ổn lúc đó có chút luống cuống tay chân lớn tiếng nói với Từ Hàn, cũng không còn nửa điểm khí độ như thường ngày.