Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 50: Phương Gia

Chương 50: Phương gia Chương 50: Phương giaChương 50: Phương gia

Từ Hàn không rõ vì sao Ngụy tiên sinh vừa rồi còn một bộ chuyện không liên quan đến mình, không hề có đáp lại, giờ phút này lại thất thân xuất hiện trước mắt mình.

Thế nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm rối rắm những thứ này, hắn hơi sửng sốt, liền vội vàng tiến lên một bước, đi tới trước mặt Ngụy tiên sinh, chắp tay nói: "Kính xin tiên sinh ra tay nhanh một chút!" Nói xong liền muốn bái lão nhân một bái.

Nhưng động tác này vừa mới bắt đầu, tay lão nhân liên vươn ra, lại một lần nữa giữ chặt thân thể Từ Hàn đang muốn khom người,'Đã nói là không cần bái, ta làm là được." Lão nhân tức giận lẩm bẩm nói, cuối cùng còn không quên thở dài một hơi, dường như có chút bất đắc dĩ đối với việc này.

Sau đó lão nhân này liền ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Hàn bước nhanh đến giữa Ninh Trúc Mang cùng Quỷ Bồ Đà.

Hai người đang toàn lực ứng phó so đấu nội lực với đối phương nhìn thấy lão nhân đều giật nảy cả mình, Ninh Trúc Mang rốt cuộc còn biết Ngụy tiên sinh sẽ không hại y, chỉ là kinh hãi, nhưng cũng không có quá nhiều lo lắng.

Mà Quỷ Bồ Đề lại không tránh khỏi trong lòng lạnh lẽo.

Lão nhân này lúc trước trốn dưới giường, nàng vậy mà không hề phát hiện, điều này nói rõ tu vi của đối phương không hề tâm thường, ít nhất cũng đã sàn sàn sánh ngang nàng, thậm chí càng mạnh hơn, giờ phút này xuất hiện chắc chắn là địch không phải bạn.

"Ngươi là ai?" Quỷ Bồ Đề liếc mắt nhìn lão giả đi tới trước người một cái, lạnh lùng hỏi.

"Oan gia nên giải không nên kết, cô bé, chớ có sát khí quá nặng..." Lão nhân cười ha hả nói, tựa như không phát hiện ra vẻ không vui trong lời nói của Quỷ Bồ Đê.

"Cô bé?" Nhưng thiện ý mà lão nhân phóng thích ra lại không được Quỷ Bồ Đề đáp lại, ngược lại làm cho sát khí giữa hai hàng lông mày thiếu nữ này ngưng trọng thêm vài phần.

Người bên ngoài có lẽ khó hiểu, nhưng Từ Hàn lại rất rõ ràng, vị Nhị sư nương này của mình mặc dù nhìn qua cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng tuổi thật dựa theo giao tình nàng và Mặc Trần Tử quen biết, chắc chắn cũng phải là năm mươi tuổi, không nói ngồi ngang hàng cùng Ngụy tiên sinh nhìn qua hơn sáu bảy mươi tuổi, nhưng dù sao cũng không nên bị xưng hô như cô bé.

Quỷ Bồ Đề ở trước mặt Mặc Trần Tử ngược lại nhu thuận đáng yêu, nhưng rời khỏi Mặc Trân Tử, nàng thân là Diêm La Thập Điện tính tình thô bạo, liền không bao giờ bị bất cứ thứ gì trói buộc cùng chế ước.

Khi đó khí cơ quanh người nàng trào ra, tử khí đầy trời phía sau như thủy triều vọt về phía thân thể, bao bọc nàng lại, cùng lúc đó hào quang trong đôi mắt màu tím bắt đầu khởi động, khí thế trên người lập tức tiếp tục tăng lên, biến hóa nào đó mắt thấy sắp phát sinh trên người nàng.

Mà Ngụy tiên sinh khi đó con ngươi híp lại, ngón tay giấu dưới ống tay áo khẽ cong, sau đó có ba sự vật đột nhiên hóa thành lưu quang bay ra, phân biệt xông tới Quỷ Bồ Đề, Ninh Trúc Mang cùng với vị Yến Trảm kia.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Ba tiếng giòn vang gần như phát ra cùng một lúc. Ba sự vật kia cũng hung hăng đụng vào trán ba người, mà đúng lúc này mọi người ở một bên mới thấy rõ ba sự vật kia đúng là ba đồng tiền xu.

Ba đồng tiền xu nhìn như nhẹ nhàng rơi trên trán ba người, nhưng lại khiến cho ba vị cao thủ đều có được thực lực Đại Diễn cảnh này đều chấn động, chân nguyên bị thúc dục quanh người cũng giống như bị một loại sắc lệnh nào đó ép buộc tản đi.

Ba người đồng loạt lui ra, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ kinh ngạc trong mắt càng không che giấu, giờ phút này đều sững sờ nhìn hai tay mình, hiển nhiên cũng không thể hoàn toàn hiểu được vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên bọn họ rất nhanh liền phản ứng lại, đồng loạt quay đầu nhìn vê phía người khởi xướng tất cả, vị Ngụy tiên sinh kia vẫn cười ha hả nhìn bọn họ.

"Thôn Yêu Trấn Thiên quyết vô cùng bá đạo, thực sự không phải chính đạo, nói vậy các hạ cũng tự có lĩnh hội, cân gì phải áp đặt đúng sai cho người khác?" Mà Ngụy tiên sinh vào lúc đó lại nói như thế, đưa mắt nhìn về phía Quỷ Bồ Đề ở một bên.

Sắc mặt Quỷ Bồ Đề có chút khó coi, nàng cảm giác được rất rõ ràng lão nhân này cường đại, chỉ là vừa ra tay nhìn như không quan trọng liền hóa giải ba vị Đại Diễn cảnh đối chiến, thực lực như vậy chỉ sợ cho dù không phải Tiên Nhân, cũng đã chênh lệch không xa.

Quỷ Bồ Đề mặc dù tính tình thô bạo, nhưng còn chưa đến mức không biết sống chết.

Nàng hung tợn nhìn Ninh Trúc Mang một cái, lại quay đầu liếc nhìn Từ Hàn, lúc này mới nói: "Nếu tiền bối muốn bảo vệ hắn sống, Quỷ Bồ Đề liền cho tiên bối phần mặt mũi này, chỉ là lân sau... Hừ!" Quỷ Bồ Đề dứt lời, dừng một chút lại nói với Từ Hàn: "Tiểu tử kia, ta đưa người tới cho ngươi, lần sau gặp mặt cũng không cần mang theo hắn." Sau đó thân thể nàng nhoáng một cái, liền muốn trốn ra ngoài phòng.

"Chờ một chút!" Từ Hàn thấy thế vội vàng gọi Quỷ Bồ Đề muốn rời đi, lại đưa mắt ý bảo Ninh Trúc Mang chớ xúc động, sau đó gọi Sở Cừu Ly sang một bên để cho hán tử trung niên này tháo bỏ dây thừng trên thân đám người Chân Nguyệt bị trói chặt gần như bị lãng quên ở một bên ra, giao cho mọi người dàn xếp, lúc này mới vội vàng đuổi theo Quỷ Bồ Đề rời đi.

Quỷ Bồ Đề vẫn chưa từng dừng bước của mình bởi vì tiếng hô to của Từ Hàn, nhưng tốc độ bước chân lại rõ ràng chậm lại vài phần, hiển nhiên là cố ý chờ đợi hắn.

Từ Hàn cũng không đi chọc thủng chuyện này, an tĩnh đi theo phía sau Quỷ Bồ Đề, cùng nàng ra cửa phòng, đi tới đại sảnh khách sạn.

Lão bản cùng chưởng quỹ trong khách sạn bị trận đánh nhau lúc trước làm cho hoảng sợ cực độ, đương nhiên không dám ngăn cản, run rẩy ngồi xổm ở góc đại sảnh. Từ Hàn cũng chỉ còn biết âm thâm cười khổ, nhưng vẫn bất động thanh sắc theo Quỷ Bồ Đề đi tới đầu ngõ nhỏ bên ngoài khách sạn.

Nơi đó có mấy vị Phán quan áo đỏ, hơn mười vị Hắc Bạch Vô Thường, còn có hơn trăm tên Tu La áo tím đều ẩn núp nơi này, thấy Quỷ Bồ Đề tới, bọn họ đồng loạt hiển lộ thân hình, chắp tay bái lạy người kia, thân sắc trên mặt cực kỳ cung kính.

Từ Hàn trơ mắt nhìn một màn này run sợ một hồi, nếu không phải Quỷ Bồ Đề này là Nhị sư nương của hắn, nếu không phải còn có Ngụy tiên sinh tọa trấn, nếu thật sự phải đánh nhau, lấy trận thế ngoài phòng này thì cho dù có thêm mấy cao thủ Đại Diễn cảnh như Yến Trảm Ninh Trúc Mang tới, chỉ sợ mọi người cũng phải nhận một cái kết cục thê thảm hài cốt không còn.

"Lui ra đi, không có chuyện của các ngươi." Quỷ Bồ Đề lại không hề cảm nhận được sự khác thường trong đáy lòng Từ Hàn lúc này, khi đó tùy ý xua tay, đám người trùng trùng điệp điệp bên người trong nháy mắt liền thối lui, biến mất vô tung vô ảnh.

Tuy rằng không thể cảm nhận được khí tức của bọn họ, nhưng Từ Hàn lại biết rõ ràng, cái gọi là lui ra cũng chỉ là trốn ở chỗ tối, nếu thật sự có người ra tay đối với Quỷ Bồ Đề, chỉ sợ sau một khắc hắn sẽ bị đám sài lang trốn ở chỗ tối gặm nhấm không còn một mảnh.

"Tiểu tử kia, ta nên nói ngươi mệnh khổ hay là mạng tốt đây? Sao đi tới đâu cũng có một lão gia hỏa ở sau lưng che chở ngươi?" Mà Quỷ Bồ Đề lại đánh giá Từ Hàn từ trên xuống dưới một lần nữa, mở miệng ý vị thâm trường nói.

Từ Hàn cười khổ lắc đầu: "Thật không giấu diếm, đệ tử cũng không rõ ràng chỉ tiết vê vị Ngụy tiên sinh kia, chỉ là trên đường ngẫu nhiên gặp được kết bạn mà đi, ngược lại có nhiều giúp đỡ cho đệ tử..."

"Nhiều giúp đỡ?" Từ Hàn còn chưa dứt lời đã bị Quỷ Bồ Đề cắt đứt, vị thiếu nữ mắt tím này lưng dựa vào tường đá trong ngõ nhỏ phía sau, một chân đạp xuống đất, một chân nhấc lên, mái tóc dài phía sau buông xuống cực kỳ tự nhiên, sắc mặt không buôn không vui nói: "Trên đời này cũng không có bữa trưa miễn phí, càng không có bánh nướng từ trên trời rơi xuống, ngươi cũng đừng quên vị Phu tử Đại Chu cùng sư phụ của ngươi trước kia đã đối xử với mình như thế nào?"

Lời này không thể nghi ngờ chọc trúng đau đớn của Từ Hàn.

Sắc mặt hắn hơi đổi, trong nháy mắt trầm mặc xuống, không biết làm thế nào để phản bác được câu nói này.

"Thế nào? Ngay cả Mặc Trần Tử cùng Nhị sư nương như ta cũng gộp lại ghi hận?" Quỷ Bồ Đề nhướng mày, hỏi.

"Đệ tử không dám. Sư bá vì đệ tử mà chết, đệ tử vĩnh viễn không quên phần ân tình này!" Từ Hàn vội vàng chắp tay nói, ngữ điệu thành khẩn, lời này đương nhiên không phải là giả dối.

Vì thế Quỷ Bồ Đề lại nhìn Từ Hàn thật sâu một hồi lâu, tựa như muốn xác định lời này của hắn đến tột cùng là gặp dịp diễn trò hay là xuất phát từ thật lòng.

"Tên hỗn đản kia, trong đầu hắn đều là thương sinh đại nghĩa gì đó, hôm nay không chết, ngày mai cũng phải chết, tính tình hắn như thế, cho dù ai cũng không ngăn được..." Nhắc tới Mặc Trần Tử, ngữ điệu của Quỷ Bồ Đề có chút biến hóa rất nhỏ, mặc dù nàng cố hết sức muốn dùng giọng điệu trêu chọc để qua loa chuyện này, nhưng Từ Hàn vẫn cảm nhận được rõ ràng run rẩy trong ngữ khí của đối phương.

"Nhị sư nương..." Từ Hàn trong lòng có áy náy, muốn lên tiếng an ủi.

"Không đề cập đến tên hỗn đản kia." Quỷ Bồ Đề lại cắt đứt, trên mặt nàng lại khôi phục ý cười nhàn nhạt như lúc trước, chỉ là lúc này đây, ý cười như vậy rơi vào trong mắt Từ Hàn lại làm cho hắn không hiểu sao có chút đau lòng.

"Nói cho ngươi biết, lúc ta rời khỏi Đại Chu, đã nghe nói có không ít người còn đang âm thầm tìm kiếm tung tích của ngươi, bước tiếp theo ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"

"Đệ tử muốn đi điều tra thân thế của mình..." Từ Hàn nói, chỉ là chi tiết vê biến cố Trường An khiến hắn có chút chần chờ, không biết có nên kể ra toàn bộ chi tiết trong đó cho người trước mắt nghe hay không.

"Như vậy sao?" Nhưng điều kỳ lạ chính là Quỷ Bồ Đề vào lúc đó lại khẽ gật đầu, hoàn toàn không để tâm thâm ý trong lời nói của Từ Hàn."Cũng được, nơi thị phi như Đại Chu, ít ở lại là tốt nhất."

Từ Hàn nghe nói vậy, hơi có chút sửng sốt.

Đại Chu bây giờ, Vũ Văn Nam Cảnh được xưng là đế vương đệ nhất thiên cổ lên ngôi, một bức quốc thái dân an muốn tái hiện hào quang thịnh thế năm đó, sao có thể là thị phi cho được? Từ Hàn nghe vào cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không muốn nghiên cứu sâu chuyện này, khi đó chuyển lời hỏi: "Vừa rồi Nhị sư sương có nói, dường như đã thu Tử Ngư làm đệ tử..."

Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Từ Hà, Quỷ Bồ Đề tính tình vốn thích nhảy nhót không thích yên tĩnh nổi cơn tức giận.

"Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, nhăn nhăn nhó nhó, còn khiến người ta chán ghét hơn so với tên hỗn đản kia!" Nàng hừ lạnh một tiếng, có chút không vui nói.

Từ Hàn lập tức lộ vẻ mặt cười khổ, lúc này mới vội vàng chắp tay, trần thuật ra lo lắng trong lòng mình.

"Tử Ngư có thể được sư nương coi trọng đương nhiên là phúc phận của nàng, chỉ là mới vừa nghe được lời Ninh chưởng giáo nói, cái gọi là "Thôn Yêu Trấn Thiên quyết" kia dường như cũng không thích hợp với thân thể nàng, cho nên sư nương có... hay không..."

"Không!"Thôn Yêu Trấn Thiên quyết" của Phương gia ta là thứ mà nam nhân phụ lòng như hắn có thể phán định hay sao? Trong cơ thể Tử Ngư có huyết mạch Phương gia ta, liền có thể tu luyện phương pháp này! Tên phụ lòng kia, ta tìm hắn nhiều năm như vậy, lại không nghĩ tới hóa ra chính là chưởng giáo của Linh Lung các, nếu không phải lão bất tử kia ngăn cản, hiện tại ta đã muốn lấy mạng chó của hắn thay Nguyệt Nha muội muội!" Quỷ Bồ Đề nói như thế, giữa hai hàng lông mày lại bắt đầu nổi lên sát khí.

Từ đối thoại của Quỷ Bồ Đề cùng Ninh Trúc Mang trước đó, cùng lời nói của nàng hiện tại, Từ Hàn đại khái hiểu được một chút.

Phương Tử Ngư họ Phương, Hoàng tộc tiền triều cũng họ Phương, cộng thêm cái gọi là Thôn Yêu Trấn Thiên quyết này, có lẽ hẳn là bí pháp tu hành của Hoàng tộc tiền triều, mà vừa vặn Phương Tử Ngư chính là người thừa kế huyết mạch của Hoàng tộc này.

Chỉ là rốt cuộc vì sao những thứ này lại có quan hệ cùng Ninh Trúc Mang, chỉ sợ là bởi vì vị cô nương tên là Nguyệt Nha trong miệng bọn họ kia.

Từ Hàn đại khái đoán được, đây hẳn là câu chuyện đệ tử chính phái cùng hậu nhân di cô tiền triều yêu nhau, song phương khó có thể được thế lực phía sau mỗi người đồng ý, cuối cùng không thể không nắm tay nhau bỏ trốn. (di cô: con mồ côi)

Nhưng cuối cùng vị cô nương tên là Nguyệt Nha kia đến tột cùng chết như thế nào, vì sao Ninh Trúc Mang lại mang theo Phương Tử Ngư trở lại tông môn, Từ Hàn liên không thể biết được, thế nhưng dựa theo sắc mặt Quỷ Bồ Đề giờ phút này, hiển nhiên lúc trước nàng có quan hệ cực tốt cùng nữ tử tên là Nguyệt Nha kia, thậm chí có thể là như máu mủ. Từ Hàn không biết cụ thể chuyện xảy ra trong đó cho nên không dám vọng ngôn, chỉ có thể trâm mặc thêm một lát, trong đầu suy tư làm thế nào hỏi ra tình cảnh của Tử Ngư, như vậy hắn mới có thể an tâm.

Thế nhưng tâm tư nhỏ như vậy vừa mới dâng lên, Quỷ Bồ Đề liền liếc mắt nhìn Từ Hàn một cái, sát khí nồng đậm trên gương mặt lúc trước rốt cục tiêu trừ vài phần.

"Chuyện của Tử Ngư ngươi có thể yên tâm, Thôn Yêu Trấn Thiên quyết quả thật rất có nguy hại đối với hậu duệ Hoàng tộc có huyết mạch mỏng manh, nhưng huyết mạch trong cơ thể Tử Ngư lại vượt xa mẫu thân Nguyệt Nha của nó. Nó là đồ nhi của ta, lại là người trong lòng sư huynh Mông Lương ngươi, ngươi không cần lo nghĩ gì cả, ta sẽ không hại nó, đợi đến khi nó hoàn thành tu hành trước đó ta sẽ thả nó trở về..."

Nghe được lời nói này, Từ Hàn hiện tại mới xem như yên tâm.

Hắn vội vàng chắp tay về phía Quỷ Bồ Đề, nói: "Đa tạ Nhị sư nương.......
Bình Luận (0)
Comment