Chương 52: Người tốt và kẻ xấu
Chương 52: Người tốt và kẻ xấuChương 52: Người tốt và kẻ xấu
Tháng chạp sắp hết.
Trong thành Trường An một mảnh quang cảnh thịnh thế giăng đèn kết hoa.
Năm nay Đại Chu nghênh đón vụ mùa thu hoạch đầu tiên sau gân hai thập kỷ, cả nước vui mừng, dân chúng đầy hứng khởi.
Bọn họ đương nhiên gán thành tựu như vậy cho vị Vũ Văn Nam Cảnh được xưng là đế vương đứng đầu thiên cổ kia, dân gian ủng hộ đối với vị nữ đế này đã đến mức cuồng nhiệt.
Mà địa vị của Thiên Sách phủ với tư cách là người đứng đầu ủng hộ tân quân đương nhiên theo nước lên thì thuyên lên, hơn nữa hô ứng với Mục Gia quân của Mục Thanh Sơn ở Ký châu, hiện giờ địa vị ở Đại Chu có thể nói là dưới một người trên vạn người.
"Diệp tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Bên ngoài bắn pháo hoa, chúng ta không đi xem sao?" Thiếu niên lưng đeo trường đao đi tới trước mặt thiếu nữ áo đỏ đang ngồi trong đại điện Thiên Sách phủ, hỏi như thế.
Vị Phủ chủ Thiên Sách phủ trẻ tuổi vẫn là bộ dáng xinh đẹp động lòng người kia, chỉ là vẻ mệt mỏi sâu sắc giữa hai hàng lông mày lại không che giấu được.
Trước khi thiếu niên đến, nữ tử dường như đang cúi đầu suy tư cái gì đó, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, cho đến khi thanh âm thiếu niên vang lên, nàng mới như trong mộng mới tỉnh ngồi thẳng người.
Sau đó nữ nhân này nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, nói: "Đệ cứ đi xem đi, tỷ muốn nghỉ ngơi."
"Ồ" Thiếu niên nhận được câu trả lời như vậy, không vui không buồn đáp một tiếng, thế nhưng vẫn chưa rời đi, ngược lại an tĩnh ngồi ở một bên ghế, cau mày không nói một lời.
Diệp Hồng Tiên sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn về phía thiếu niên hỏi: "Sao đệ không đi xem một chút?"
Bây giờ là cuối năm, bất kể dân gian tự mình đốt pháo hoa, hay là cảnh tượng múa rồng múa sư tử do triều đình thuê biểu diễn đều có thể nói là cảnh tượng náo nhiệt khó thấy, những đứa nhỏ như Lưu Mạt Lưu Tiêu sớm đã ra đầu đường Trường An chờ xem náo nhiệt, mà thiếu niên trước mắt này ngược lại có chút khác biệt so với bọn họ.
Thiếu niên họ Tô lúc đó nhíu mày sâu hơn vài phần, nói: "Đệ không thích Trường An, nơi này không tốt, con người không tốt, đất cũng như vậy..."
Nói đến đây, thiếu niên dường như cảm thấy có chút không ổn, vội vàng nhìn về phía Diệp Hồng Tiên ngồi trên đài cao, nói: "Lời đệ nói không bao gồm Diệp tỷ, đệ chỉ... chỉ là..."
Giọng nói của thiếu niên này khi đó dần dần trở nên trầm thấp, ngay cả thần sắc trên mặt cũng trở nên có chút cô đơn cùng hoang mang: "Chỉ là không rõ vì sao..."
Diệp Hồng Tiên nhìn bộ dáng của hắn, có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút đau lòng.
Đại khái càng là người tốt bụng, liền càng không cách nào sống dưới hào quang sáng ngời hoặc sinh hoạt bên trong môi trường sớm đã sớm lộng lẫy không chịu nổi. Đây không phải là kiêu ngạo hoặc không thích nghi, mà là do linh hồn khó có thể thích ứng.
Mà Diệp Hồng Tiên lúc này không hiểu sao lại có chút hâm mộ thiếu niên trước mắt có được linh hồn sạch sẽ như vậy. "Nếu đã không thích như vậy, vậy tại sao còn muốn để ta đi xem?" Diệp Hồng Tiên cười đùa nói, ý đồ dùng chuyện này khiến tâm tình sa sút của thiếu niên chuyển biến tốt hơn một chút,'Chẳng lẽ đệ chưa từng nghe qua câu nói trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác sao?"
Nói xong, trên mặt Diệp Hồng Tiên còn có ý lộ ra một tia tức giận.
"Không phải, không phải." Thiếu niên đầu óc luôn căng thẳng này chợt luống cuống tay chân, liên tục xua tay nói, cố hết sức muốn cho Diệp Hồng Tiên hiểu rõ ý của mình, nhưng cuối cùng hắn cũng không giỏi việc này, ấp úng một lúc lâu lại không thể nói ra nguyên nhân."Đệ chỉ vì thấy Diệp tỷ tỷ mấy ngày nay đều không vui, cho nên nghĩ nếu tỷ tỷ đi xem pháo hoa bên ngoài nói không chừng có thể khiến tâm tình tốt hơn một chút..."
Nói đến đây, thiếu niên này dường như có chút áy náy đề nghị để Diệp Hồng Tiên nhìn một thứ mà ngay cả chính mình cũng không muốn nhìn, đầu hắn khi đó cúi xuống, giống như là một đứa bé phạm sai lâm, đang kinh hồn bạt vía chờ đợi cha mẹ trách phạt.
Bộ dáng của hắn như vậy làm cho sắc mặt Diệp Hồng Tiên vừa rồi còn căng thẳng lập tức không kìm được bật cười.
Nữ tử lắc đầu, trên mặt hiện ra một nụ cười, nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi xem."
"A?" Thiếu niên kia sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, dường như vẫn chưa thích ứng được với thái độ chuyển biến đột ngột của Diệp Hồng Tiên.
"Mua cho đệ kẹo đường hồ lô?!" Diệp Hồng Tiên nở nụ cười giảo hoạt.
Lời này không thể nghi ngờ chọc trúng chân đau của vị thiếu niên vừa mới mười lăm tuổi này, hắn phục hồi tinh thần lại không hề suy nghĩ nữa, cất bước liền đuổi theo bước chân Diệp Hồng Tiên rời đi. ...
Đùng!
Nương theo tiếng nổ thật lớn, từng luồng pháo hoa được bắn lên chân trời, nổ tung trên không trung, nở rộ thành từng đóa hoa rực rỡ.
Đám đông bắt đầu vui mừng.
Khuôn mặt của người dân tràn ngập nụ cười hạnh phúc, vui mừng cho năm mới sắp tới, cũng cho vụ thu hoạch của năm qua.
Trên dòng người đông đúc, Diệp Hồng Tiên cùng Tô Mộ An ngồi song song trên nóc nhà đại điện Thiên Sách phủ.
Thiếu niên ăn kẹo hồ lô ngon nhất, nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, đôi mắt không ngừng chớp sáng.
Dù sao cũng là tâm tính của trẻ con, rốt cuộc không tránh khỏi bị cảnh tượng như vậy hấp dẫn, đảo mắt liền quên đi lời nói ở trong đại điện lúc trước.
"Ngon không?" Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, Diệp Hồng Tiên không kìm được hỏi.
"Ừm"' Thiếu niên kia khẽ gật đầu, đôi mắt cong lên, hiển nhiên rất hưởng thụ mỹ vị trong miệng.
"Chẳng lẽ bọn họ ăn bớt tiền bạc hàng tháng của ngươi? Sao lại giống như đã lâu chưa được ăn vậy?" Diệp Hồng Tiên nhìn miệng của Tô Mộ An đã đầy vết đường, nhịn không được cười nói.
Thiếu niên lại nghiêm trang khoát tay áo, nói: "Không có, tiền bạc mỗi tháng cũng được cho không ít. Nhưng Từ đại ca nói, đồ ăn ngon đến đâu cũng sẽ trở nên đơn giản vô vị, cho nên cho tới khi nhịn không được, đệ cũng sẽ không tự mình đi mua."
"Thật ư?" Không biết có phải là bởi vì ba chữ Từ đại ca kia hay không, đã làm cho thần sắc Diệp Hồng Tiên vừa rồi có chút thoải mái lại đột nhiên cô đơn xuống.
Ý thức được mình nói sai, trong lòng thiếu niên căng thẳng muốn lên tiếng an ủi, nhưng lời nói đến bên miệng, không biết vì sao lại bị hắn cứng rắn nuốt trở về.
Hắn cắn răng trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi: "Diệp tỷ tỷ, đệ vẫn có một vấn đề, không rõ..."
Diệp Hồng Tiên phục hồi tinh thần lại trên mặt chất lên một nụ cười, hỏi: "Vấn đề gì?"
"Tỷ nói Từ đại ca là người tốt, Lộc gia gia cũng là người tốt."
"Nhưng không phải người tốt nào cũng có thể làm chuyện đúng, cho nên Lộc gia gia đuổi Từ đại ca đi."
"Vậy vì sao Chúc Hiền rõ ràng là người xấu, hắn giết cha đệ, còn hại rất nhiều người khác, nhưng vì sao Khả Khanh tỷ tỷ còn muốn cho hắn làm quan một lần nữa..."
Vấn đề này khiến Diệp Hồng Tiên sửng sốt.
Mấy ngày trước, nữ đế Vũ Văn Nam Cảnh lực bài chúng nghị một lần nữa đẩy Chúc Hiền đã thất thế lên vị trí thủ tọa của Trường Dạ ty, mặc dù trong thời gian ngắn Chúc Hiền vẫn không cách nào có được vốn liếng chống lại Thiên Sách phủ, nhưng cách làm như vậy lại khiến cho Mục Gia quân đóng ở Ký châu xa xôi bất mãn, từng quyển từng quyển tấu chương buộc tội Chúc Hiền của Mục Thanh Sơn đồn dập bay tới Trường An.
Lộc tiên sinh - người nắm quyền thực tế của Thiên Sách phủ liên hợp với đám lão thần triêu đình như Trương tướng mấy lần tấu lên, nhưng Vũ Văn Nam Cảnh xưa nay đối với bọn họ nói gì nghe nấy lại giống như đổi một người khác, không hề có một chút ý buông lòng nào đối với việc này, mà hiện tại đám người Lộc tiên sinh vốn đã đến tuổi gần đất xa trời còn đang quỳ bên ngoài Hoàng cung, cầu xin Vũ Văn Nam Cảnh thu hồi thành mệnh...
Diệp Hồng Tiên nghĩ đến đây, lông mày nhíu chặt.
Sau khi trải qua biến cố Trường An, nàng vốn đã mất hết hứng thú đối với chuyện của triều đình, tuy rằng trên danh nghĩa là Phủ chủ Thiên Sách phủ, nhưng thực quyền lại đại khái rơi vào tay đám người Lộc tiên sinh, nàng không có tâm trạng để ý việc này, ngược lại nghe theo.
Chỉ là tình huống gần đây của Tần Khả Khanh lại có chút khác thường, nàng đã sớm phát hiện ra điểm này, nhưng trong lúc nhất thời lại không nắm chắc được chỗ mấu chốt, mà chuyện sử dụng Chúc Hiền lại cực kỳ vừa vặn chứng miinh lo lắng của nàng trước đó cũng không phải là nghĩ nhiều.
Cho nên nàng cũng chỉ có thể lắc đầu, nói, Tỷ không biết..."
"Có lẽ tất cả mọi người sẽ thay đổi..."
"Có nghĩa là gì? Vậy Khả Khanh tỷ sẽ trở thành người xấu sao?" Tô Mộ An có chút khó hiểu hỏi, nhưng giữa hai hàng lông mày lại xuất hiện vài phần lo lắng.
Diệp Hồng Tiên khàn khàn bật cười.
Nàng đứng dậy, ngửa đầu nhìn pháo hoa vẫn không ngừng nở rộ trên bầu trời, nói: "Định nghĩa tốt hay xấu không áp dụng cho thế giới của người lớn..."
"Mỗi người chúng ta là người tốt..."
"Cũng là người xấu..."
"Là như vậy sao?" Tô Mộ An nghe vào có chút mờ mịt, hắn đương nhiên không cách nào hiểu được ý trong lời nói của Diệp Hồng Tiên, hắn chỉ cảm thấy đối phương nói dường như có vài phần đạo lý, nhưng lại cảm thấy đạo lý này cũng không đủ để mình tin phục. "Đệ cảm thấy Diệp tỷ tỷ nói không đúng...' Tính tình thẳng thắn của hắn lại phát tác, khi đó nghiêm trang nhìn Diệp Hồng Tiên nói.
"Sao lại không đúng?" Diệp Hồng Tiên cười hỏi, có chút hứng thú nhìn thiếu niên tựa như muốn biện bạch trắng đen với mình.
"Tỷ nói rằng một số người là người xấu, cũng là người tốt, đệ cảm thấy hợp lý..."
"Giống như Lộc gia gia, ngài ấy dường như đã làm rất nhiều điều tốt đẹp, cũng giúp đỡ rất nhiều người, nhưng đệ lại không thể thích nổi ngài ấy. Đệ nghĩ ngài ấy là loại người mà tỷ nói...", Thiếu niên cau mày nói. Dường như là để cho lời nói của mình nghe có đủ sức thuyết phục, khi hắn nói chuyện có chút đứt quãng, giống như đang cố hết sức tìm kiếm từ ngữ thích hợp để trình bày quan điểm của mình.
"Nhưng có vài người chính là người tốt, nhìn thế nào cũng là người tốt." Thiếu niên nói như thế, vẻ mặt có chút hương vị nghiêm túc.
"Ví dụ như... ?" Diệp Hồng Tiên có chút buồn cười hỏi.
"Từ đại ca!" Thiếu niên không cần suy nghĩ cho ra câu trả lời.
Diệp Hồng Tiên nghe vậy sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, nàng chỉ vào thiếu niên kia, nói: "Đệ thực sự đã bị Từ Hàn tẩy não rồi, hắn cho dù muốn đệ đi giết người phóng hỏa, có lẽ đệ cũng không cần suy nghĩ rút xông đao về phía trước."
Chỉ là ai ngờ lời trêu chọc này rơi vào trong tai thiếu niên kia, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, có chút nghiêm trang nói: "Không phải như vậy!"
"..." Diệp Hồng Tiên thấy bộ dáng có chút tức giận của hắn, lúc này mới thu hồi tâm tư tiếp tục trêu chọc, hỏi: "Được rồi! Vậy đệ nói cho tỷ biết vì sao Từ đại ca của đệ nhất định là một người tốt?"
Vấn đề này làm khó Tô Mộ An, thiếu niên nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, vừa gãi tai gãi má, vừa nhíu chặt lông mày, một lúc lâu sau mới nói: “Đệ cũng nói không rõ...'
"Đại khái là bởi vì..."
"Huynh ấy chưa bao giờ phụ lòng bất cứ ai không nên bị cô phụ..."
"Đệ nghĩ rằng một người như vậy, nói như thế nào cũng không phải là một người xấu..."