Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 441 - Chương 53: Tân Khả Khanh Và Vũ Văn Nam Cảnh

Chương 53: Tân Khả Khanh và Vũ Văn Nam Cảnh Chương 53: Tân Khả Khanh và Vũ Văn Nam CảnhChương 53: Tân Khả Khanh và Vũ Văn Nam Cảnh

Diệp Hồng Tiên vốn chỉ muốn trêu chọc Tô Mộ An một phen, cũng không cảm thấy thiếu niên này có thể đưa ra câu trả lời nào nghiêm túc.

Nhưng khi trong miệng Tô Mộ An phun ra một đoạn lời nói như vậy, Diệp Hồng Tiên lại không khỏi sửng sốt.

Còn không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, phía sau liền truyên đến một thanh âm.

"Nói thật hay." Thanh âm kia nói như vậy.

Điều này làm cho hai người ở trên nóc nhà đều sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nữ tử mặc Hoàng bào như Tiên giáng trần nhẹ nhàng dừng ở trước mặt hai người.

"Khả Khanh tỷ tỷ?" Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng người nọ, Tô Mộ An liên không tự chủ được phát ra một tiếng kinh hô.

"Bệ hạ!" Mà Diệp Hồng Tiên lại quỳ một gối xuống, miệng hô to.

Tần Khả Khanh, hoặc có thể nói Vũ Văn Nam Cảnh khi đó bất đắc dĩ cười cười, một tay vươn ra, nhẹ nhàng nâng thân thể Diệp Hồng Tiên quỳ xuống lên, mở lời: "Đã nói bao nhiêu lần, giữa muội và tỷ chớ cần những tiểu tiết phức tạp này."

Chỉ là thiện ý của Vũ Văn Nam Cảnh lại không nhận được đáp lại như nàng muốn.

"Tôn ti khác biệt, Hồng Tiên tâm lĩnh ân sủng của bệ hạ." Dứt lời, Diệp Hồng Tiên mới đứng dậy.

Tô Mộ An tâm tư đơn thuần ngược lại không nhận ra được bầu không khí vi diệu giữa hai người.

"Sao Khả Khanh tỷ tỷ lại tới đây?" Hắn hỏi như thế, ý cười trên mặt ngược lại cực kỳ rõ rệt, không có một chút dối trá nào.

"Trong Hoàng cung nhàm chán, lại đến cuối năm, tỷ ngay cả một người nói chuyện cũng không có, nghĩ tới nghĩ lui liền vụng trộm chạy ra tìm mọi người." Vũ Văn Nam Cảnh cười nói, dứt lời liền tự mình ngồi xuống bên cạnh hai người, lại lập tức vỗ vỗ hai chỗ nóc nhà bên cạnh mình, ý bảo hai người Diệp Hồng Tiên cũng ngồi xuống.

Hai người đương nhiên không có đạo lý không theo.

"Bệ hạ, nghe nói Lộc tiên sinh cùng Trương thừa tướng còn dẫn bách quan quỳ gối bên ngoài Phổ Thiên cung, sao ngài lại có thời gian rảnh tới đây?" Khác với Tô Mộ An tâm tư đơn thuần, Diệp Hồng Tiên cũng không dễ bị lừa gạt như vậy, nàng ngồi vào bên cạnh Vũ Văn Nam Cảnh, híp mắt liền hỏi.

"Bọn họ muốn quỳ là chuyện của bọn họ, ta ngăn không được." Vũ Văn Nam Cảnh lại không để ý đến chuyện này, nàng ngồi ở trên nóc nhà cửa mái hiên, một đôi chân ngọc lơ lửng trên không, thảnh thơi lắc lư qua lại, đầu lại ngẩng đầu lên nhìn vê phía pháo hoa không ngừng nở rộ trên bầu trời đêm cười nói: "Nếu bọn họ thích quỳ như vậy, cứ để cho bọn họ tiếp tục đi."

Khi nói những lời này, khuôn mặt của Vũ Văn Nam Cảnh vẫn mang theo nụ cười mang tính biểu tượng của nàng.

Ấm áp, thanh nhã, giống như ánh nắng mặt trời ngày xuân.

Nhưng Diệp Hồng Tiên không hiểu sao lại giống như đang ở trong luyện ngục Cửu U, đáy lòng phát lạnh, nàng cảm thấy Vũ Văn Nam Cảnh trước mắt tựa như đã đổi thành một người khác, mặc dù vẫn là bộ dáng ban đầu, nhưng lại làm cho nàng có chút xa lạ... "Bọn họ là muốn ngăn cản người xấu Chúc Hiền kia sao?" Tô Mộ An tiếp nhận lời nói mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Nam Cảnh, con ngươi viết đây hoang mang cùng khó hiểu.

"Ừm”" Vũ Văn Nam Cảnh thản nhiên đáp lại, nàng gật đầu."Bọn họ không muốn tỷ đẩy Chúc Hiền lên triều đình."

"Nhưng Chúc Hiền đúng là một kẻ xấu, y giết cha đệ..." Nói đến chuyện này, sắc mặt Tô Mộ An cũng trở nên cổ quái. Với tính tình của hắn, hiển nhiên không biết nên lấy lập trường như thế nào để đối mặt với Vũ Văn Nam Cảnh dường như đã đứng chung một phe với Chúc Hiền.

"Tất nhiên tỷ biết y là một kẻ xấu." Vũ Văn Nam Cảnh cười vươn tay ra, vuốt ve cái đầu đây hoang mang của Tô Mộ An."Nhưng tiểu An An, hiện tại không phải còn chưa có bản lĩnh giết y sao?"

"Đệ giết không được y, nhưng mỗi ngày đệ đều tu hành, rất nhanh đệ sẽ tự mình thay cha ta báo thù!" Tô Mộ An siết chặt nắm đấm nói như thế.

"Vậy đến lúc đó, Khả Khanh tỷ tỷ giúp đệ có được không?" Vũ Văn Nam Cảnh nói.

Thái độ như vậy làm cho Tô Mộ An cảm thấy mơ hồ, không rõ Vũ Văn Nam Cảnh đến tột cùng là có ý qì.

"Chúc Hiền đương nhiên là kẻ xấu, nhưng Lộc tiên sinh còn có Trương tướng thì sao? Bọn họ bức Từ đại ca của đệ rời đi, thậm chí suýt nữa giết chết hắn, bọn họ làm sao là người tốt? Trước khi đệ giết Chúc Hiền, cứ đưa y cho tỷ tỷ dùng dùng một chút, tỷ tỷ cho đệ xem một trò cắn chó." Vũ Văn Nam Cảnh nhẹ nhàng nói ra, cuối cùng còn không quên chớp chớp mắt với Tô Mộ An.

"Như vậy sao?" Vẻ mặt hoang mang trên gương mặt Tô Mộ An lại nặng thêm vài phần, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với Vũ Văn Nam Cảnh, cùng với hắn thực sự tìm không được bất cứ sơ suất nào trong lời này, thiếu niên rốt cuộc vẫn khẽ gật đầu.

Thấy tình cảnh này, Vũ Văn Nam Cảnh nở nụ cười, nói: "Tiểu An An đáng yêu nhất, ngày mai tỷ lại mua kẹo hồ lô cho đệ ăn.'...

Ba người lại tán gẫu một hồi lâu ở trên nóc đại điện Thiên Sách phủ này.

Có lẽ là ăn ý, Vũ Văn Nam Cảnh cùng Diệp Hồng Tiên đều không nhắc tới chuyện triều đình, Tô Mộ An đương nhiên cũng không đề cập đến, không khí giữa ba người ngược lại dần dần hồi phục, cho đến khi pháo hoa được thiêu đốt hết, ba người lúc này mới đi xuống nóc nhà.

Tô Mộ An một mình trở về nghỉ ngơi, mà Diệp Hồng Tiên thì tìm một lý do, nói là muốn tiễn Vũ Văn Nam Cảnh. ...

Đi bộ trên đường phố đã đến đêm khuya, nhưng vì năm mới mà vẫn còn người đến người đi.

Không khí giữa Vũ Văn Nam Cảnh và Diệp Hồng Tiên có chút trâm mặc.

"Muội thật sự chuẩn bị động thủ với đám người Lộc tiên sinh sao?" Mà sau đó tâm khoảng một trăm hơi thở, Diệp Hồng Tiên vẫn là người đầu tiên phá vỡ trâm mặc giữa hai người.

"Đương nhiên." Câu trả lời của Vũ Nam Nam Cảnh cực kỳ chắc chắn và kiên định.

"Bọn họ đã cứu muội, là bọn họ đẩy muội lên ngai vàng đế vương... Diệp Hồng Tiên nghe vậy cau mày, nàng ý đồ khuyên giải đối phương, chỉ là lời này mới vừa ra khỏi miệng liên bị cắt đứt.

"Hồng Tiên..." Thiếu nữ mặc Hoàng bào nhẹ nhàng nói, vẻ tươi cười trên mặt như gió xuân giương cành liễu. "Tỷ biết không, trước đây muội luôn ghen tị với tỷ."

"Hả?" Diệp Hồng Tiên sửng sốt, hiển nhiên không rõ ý trong lời nói của đối phương. "Tỷ có thể một mực ở bên cạnh Từ công tử, tựa như giữa hai người chỉ cần một ánh mắt là có thể đọc hiểu ý của đối phương. Muội rất hâm mộ sự ăn ý như vậy, muội cảm thấy hai người tâm ý tương thông, là một đôi được trời sinh sắp đặt." Gương mặt Tân Khả Khanh mang theo ý cười nhàn nhạt, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh để biểu lộ tất cả, làm cho người ta khó có thể nghe ra nội tâm của nàng giờ phút này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

"Nhưng bây giờ, muội lại cảm thấy mình sai rồi."

Vũ Văn Nam Cảnh quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.

Nàng còn đang cười, nhưng khóe miệng nhếch lên, đuôi lông mày cong lại mang đến một ý vị hoàn toàn khác.

Đó là từ trên cao nhìn xuống, cũng là sự thương hại phát ra từ linh hồn.

"Tỷ hoàn toàn không hiểu huynh ấy"

"Chúng ta chỉ muốn trở thành người mà bản thân muốn trở thành, suy nghĩ như vậy không liên quan đến thân thế, huyết mạch của chúng ta, mà chỉ về phương diện linh hồn của chính mình."

"Hoàng tộc thế nào? Đế vương đứng đầu thiên cổ thì làm sao? Đó không bao giờ là điều muội muốn! Có ai quy định rằng chúng ta phải chấp nhận những thứ mà những người khác áp đặt lên bản thân mình? Đồng thời còn cần phải cảm ơn những người nọ?”

"Muội là Tân Khả Khanh, không phải Vũ Văn Nam Cảnh."

"Muội muốn sống theo ý chí của mình, bất cứ ai cố gắng thay đổi điểm này đều nhất định là địch nhân của muội!"

Thiếu nữ nói xong, con ngươi trong vắt chợt có huyết quang sáng lên.

Nóng rực đỏ tươi, hùng hổ khiếp người.
Bình Luận (0)
Comment