Chương 54: Ân cứu mạng
Chương 54: Ân cứu mạngChương 54: Ân cứu mạng
Mới vào trong lãnh thổ Yên châu, cho dù chỉ là một tòa trấn nhỏ ở phần rìa châu này, trình độ náo nhiệt phồn hoa rõ ràng cao hơn hai châu Liêu Long mà mọi người đi qua lúc trước.
Đô thành Hoành Hoàng thành của Đại Hạ nằm ở Yên châu.
Yên châu của Đại Hạ cũng tương tự như là Lương châu của Đại Chu.
Nó phồn hoa và giàu có cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đã vượt quá mong đợi của mọi người. Về điểm này, ít nhất đối với đám người Từ Hàn mới tới chính là như thế, mà Yến Trảm cùng Tuyết Ninh ngược lại đã quen, hiển nhiên được coi là khách thường xuyên đến Yên châu.
Mới vừa đi vào trong tiểu thành biên thùy tên là La Định thành, bên tai liền truyên đến tiếng hô to trâm bổng du dương của tiên sinh kể chuyện nơi quán rượu góc đường.
"Phi ngựa xông quan ải, vạn dặm một kiếm xuyên!"
Chuyện xưa được nhắc đến dường như là sự tích anh dũng của vị tướng quân tiền triều nào đó, tửu khách dưới đài cực kỳ hứng thú lắng nghe, chén chú chén anh, bên ngoài quán rượu cũng không thiếu người đi đường vây quanh, bởi vì không trả nổi tiền rượu nên chỉ có thể nghe qua.
"Nguy lão đầu, có người cướp việc làm ăn của ngươi." Thấy tình cảnh này, Sở Cừu Ly có chút chế giễu nhìn thoáng qua lão nhân đang cõng rương gõ, nói như vậy.
Lưng Ngụy lão tiên sinh dường như đã còng xuống thêm vài phần, rương gỗ tựa như một ngọn núi đè lên lưng lão, Yến Trảm nhìn thấy đau lòng không chỉ một lần lên tiếng muốn giúp Ngụy tiên sinh, lại bị hai người Từ Hàn đã sớm kiến thức qua cái rương cổ quái kia ngăn lại.
Lão nhân nghe vậy nhếch miệng cười, nói: "Mỗi người tự làm ăn, nước giếng không phạm nước sông....
Dựa theo lệ thường, đoàn người tìm được một khách sạn ở lại.
Sở Cừu Ly dẫn đầu gọi một bàn rượu, nháy mắt với Yến Trảm.
Yến Trảm thâm hiểu ý kéo Ninh Trúc Mang một bên chuẩn bị vào phòng thu thập đồ đạc, hai người tiền hô hậu ủng lại lân thứ hai rót rượu cho Ninh đại nhân.
Lúc trước từ ngôn từ đối thoại với Quỷ Bồ Đề, mọi người đại khái đều nghe ra một chút manh mối vê chuyện xưa của Ninh Trúc Mang, tuân theo truy vấn ngọn nguồn, đi tìm căn nguyên bắt đầu từ tinh thần, Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm thỉnh thoảng mở lời tâm sự với Ninh Trúc Mang.
Thế nhưng Ninh đại nhân này tốt xấu gì cũng đã làm mấy chục năm chưởng giáo, ngoài miệng kín kẽ chặt chẽ, Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm dùng hết năng lực của bản thân, cũng không thể tìm hiểu được tí gì.
Cuối cùng Sở Cừu Ly vỗ đùi một cái, nghĩ ra một cái 'kế độc"!
Theo lời của y chính là: "Mỹ nhân trên đời này sợ nhất là một cái miệng hoa ngôn xảo ngữ, mà anh hùng trên đời sợ nhất chính là một bình rượu thuần thơm chất xưa."
Trong mắt Sở đại hiệp, trên đời này chắc chắn là không có chuyện gì mà một vò rượu không giải quyết được, nếu như có, vậy thì hai vò.
Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm không bàn mà hợp, hai người từ mấy ngày trước liền bắt đầu kế hoạch luân phiên uống rượu này, cũng nhất nhất đưa vào thực hiện.
Vì thế ngày đầu tiên, Sở đại hiệp uống đến say mèm, nước mũi trộn với nước mắt kể lại câu chuyện tình yêu thê mỹ triền miên giữa y và nàng năm mười tám tuổi.
Ngày hôm sau, Yến Trảm vẻ mặt đỏ bừng cười ngây ngô hứng khởi nói đến chuyện gã cùng Tuyết Ninh quen biết nhau, dường như còn muốn ôm thiếu nữ đã bị một người đầy hơi rượu của gã làm cho sắc mặt đỏ bừng ở bên vào trong ngực, thế nhưng đổi lại là một đôi mắt trợn to, sau đó gã còn phải liên tục xin lỗi, vừa dỗ vừa thề mới xem như giải quyết xong việc này.
Mà từ đầu đến cuối, Ninh chưởng giáo là mục tiêu công kích của "kế độc" này lại thảnh thơi uống rượu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai vị đại hán đùa bỡn ở trước mặt mình.
Hai vị hán tử trung niên đều tự cho là hào kiệt trong chuyện rượu chè rút kinh nghiệm xương máu, đau đớn suy nghĩ mấy ngày mới định ra kế hoạch chiến lược mới, lấy khuyên nhủ làm chủ, lấy tôn kính làm phụ, lại một lần nữa phát động tiến công với Ninh Trúc Mang.
Đối với việc này, Từ Hàn ngoại trừ lắc đầu cười khổ, cảm thán một phen tâm tính trẻ con của hai người kia ra, vừa không có hứng thú tham dự, nhưng cũng không có ý ngăn cản.
Hắn chịu không nổi hai người này gây ầm ï, cùng Ngụy tiên sinh còn có đám người Chân Nguyệt ngồi ở bàn bên cạnh.
Đám người Chân Nguyệt mới đến có lẽ là do đã được chứng kiến bản lĩnh bất phàm của mọi người lúc trước, cả đám ít nhiêu có chút khẩn trương, nhất là khi ở bên cạnh Ngụy tiên sinh lại cực kỳ như thế.
Cho đến khi Ngụy tiên sinh ăn cơm tối xong, một mình cõng cái rương của bản thân đi ra khỏi khách sạn, không khí trên bàn cơm này mới thoải mái vài phần, đương nhiên thoải mái như vậy cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Nặng nề cùng yên tĩnh vẫn là tông màu chủ đạo trên bàn cơm này, có vẻ có chút không hợp với đám người Sở Cừu Ly đang cao giọng nói chuyện cách vách.
Từ Hàn đưa mắt nhìn những chuyện này, hắn hơi suy tư đột nhiên buông chén đũa trong tay xuống nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Bốn tráng hán ngồi ở hai bên sửng sốt, mở to tròng mắt nhìn Từ Hàn đưa ra yêu cầu này, lại quay đầu nhìn lão đại của mình.
Chân Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, có chút sững sờ, dường như không ngờ được Từ Hàn lại phát ra lời mời như vậy với mình.
Thế nhưng sau khi xác nhận hướng ánh mắt đối phương nhìn tới đúng là mình, thiếu nữ vẫn nhu thuận gật đầu. ....
Hồ Mã, Lỗ Áp Sơn, Vệ Trần, Sử Ngọc Thành, được xưng là Tứ Đại Kim Cương dưới tay Chân Nguyệt.
Đương nhiên danh tiếng như vậy là do bọn họ tự phong, chẳng qua thủ hạ của Chân Nguyệt cũng chỉ có bốn người bọn họ, đương nhiên cũng sẽ không có người khác có lòng muốn cướp đoạt loại danh tiếng này.
Tứ Đại Kim Cương giờ phút này lén lút đi tại phía sau Từ Hàn và Chân Nguyệt, vẻ mặt bọn họ cảnh giác lại chuyên chú, giống như là nông phu đề phòng sói dữ cướp đi cừu béo nhà mình, mang theo phẫn hận, lại có chút kiêng ky.
Phép ẩn dụ như vậy ít nhiều có chút không phù hợp.
Dù sao bản lĩnh của Chân Nguyệt cũng không phải là thứ mà bốn người bọn họ có thể so sánh, nhưng phần quan tâm kia lại chân thật rõ ràng, năm người nương tựa lẫn nhau, lăn lộn ở trên giang hồ Đại Chu, tình cảm giữa bọn họ sớm đã không phải đơn giản là lão đại cùng tiểu đệ là có thể nói rõ. "Lão Mã, ngươi nói tiểu tử này tìm lão đại đi dạo một mình có phải thèm muốn tư sắc của lão đại chúng ta hay không, muốn bức lão đại đi vào khuôn khổ?" Lỗ Áp Sơn có thể coi là người có đầu óc nhanh nhẹn trong bốn người, gã trước tiên đưa ra quan điểm của mình.
"Ừm, tiểu tử này sắc mặt bất thiện, ngay từ đầu ta đã cảm thấy hắn không giống người tốt, chuyến đi này tất nhiên trong lòng hắn đã sớm có mưu tính." Hồ Mã gật đầu đồng ý, hiếm thấy phụ họa ý nghĩ của người xưa nay không hợp với gã như Lỗ Áp Sơn.
Vệ Trần nhỏ tuổi nhất nghe vào như đi trong sương mù, có chút khó hiểu nói: "Nhưng ta nhớ rõ lúc ở Lộc Giác Nguyên, tiểu Mã ca không phải nói lão đại chúng ta có ý với hắn sao... Lúc này coi như là lưỡng tình tương duyệt...'(hai bên yêu nhau)
"AI" Hồ Mã chợt lên tiếng quát mắng, thế nhưng vừa nói ra miệng gã lại tựa như ý thức được thanh âm của mình quá lớn một chút, cái cổ co rụt lại, ngẩng đầu nhìn hai người đi phía trước, sau khi xác định thanh âm của mình cũng không khiến bọn họ chú ý, gã lại mới nói: 'Lúc trước tiểu tử kia giả heo ăn thịt hổ, lão đại chúng ta vừa ý hắn, đó gọi là coi trọng! Nếu tiểu tử kia có chút lương tâm, hai người cũng không phải là không thể gom thành một đôi."
"Nhưng hiện tại tiểu tử này bản lĩnh rất cao, nhân vật như vậy ưa thích nhất chính là ỷ vào mình có chút tu vi mà khinh nam hiếp nữ, vạn nhất hắn trở nên bội tình bạc nghĩa đối với lão đại chúng ta, chẳng phải là hại lão đại chúng ta sao?”
Hồ Mã nghiêm trang nói, lý do như vậy lập tức làm cho Lỗ Áp Sơn cùng Vệ Trần nghe được liên tục gật đầu, tự cảm thấy không hề có sai sót nào.
Nhưng Sử Ngọc Thành vẫn chưa lên tiếng vào lúc đó lại thò đầu ra, thật cẩn thận nhìn thoáng qua ba người vẻ mặt như là cùng một kẻ địch, nuốt xuống một ngụm nước bọt lúc này mới lấy hết dũng khí nói: "Nhưng mà... ở Lộc Giác Nguyên, hình như là hắn cứu chúng ta..."
"Vậy thì sao?!" Ba người đồng thanh hỏi.
"Ọt ọt.
Sử Ngọc Thành lại nuốt xuống một ngụm nước bọt, gian nan nhỏ giọng nói: 'Không phải nói... ân cứu mạng..."
"Nên... lấy thân báo đáp sao..."