Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 443 - Chương 55: Ủy Khuất

Chương 55: Ủy khuất Chương 55: Ủy khuấtChương 55: Ủy khuất

Hai người trâm mặc đi ở tiểu thành biên giới Yên châu này.

Chân Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, chưa từng nói lời nào.

Điều này ít nhiều khác với hình tượng nhanh nhẹn lưu loát mà nàng để lại trong ấn tượng của Từ Hàn lúc trước.

Từ Hàn hơi trâm ngâm đang nghĩ làm thế nào để mở đề tài nói chuyện giữa hai người ra, dù sao hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nữ tử trước mắt, đương nhiên hắn cũng biết đối phương có rất nhiều chuyện muốn nói với mình.

Chỉ là suy nghĩ như vậy vừa mới dâng lên, thanh âm của Chân Nguyệt lại vang lên trước một bước.

"Đa tạ." Nữ tử vẫn cúi đầu như cũ, dùng thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng nói.

"Hả?" Từ Hàn sửng sốt, đối thoại này khác xa với tưởng tượng của hắn.

Dường như là cho rằng Từ Hàn chưa hiểu được ý trong lời nói của mình, Chân Nguyệt lại vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói: "Đa tạ ngươi đã cứu chúng ta ở Lộc Giác Nguyên."

Lúc này Từ Hàn mới phục hồi tinh thần lại lắc đầu: "Thuận thế mà làm, không cần phải lo lắng."

Lời này đương nhiên cũng không phải chút ngôn từ khách sáo, đối với Từ Hàn mà nói chuyện ngày đó quả thật là thuận thế mà làm, nếu Lưu Sanh không có ở đó, hắn chắc chắn cũng sẽ không vì đám người Chân Nguyệt bèo nước gặp nhau mà làm đến mức này.

"Ừm”" Chân Nguyệt khẽ gật đầu, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn trên đường phố dường như nổi lên hai đạo ửng đỏ bất thường.

Trong lòng Từ Hàn nhảy dựng lên, ít nhiều nhìn ra Chân Nguyệt khác thường.

Hắn nhíu nhíu mày, quyết định thẳng thắn hỏi: 'Lưu Sanh phái ngươi tới đây cũng không phải đơn giản chỉ vì đưa thư đúng không?."

Cảm nhận được giọng điệu của Từ Hàn biến hóa, Chân Nguyệt hơi sửng sốt, sắc mặt sau vài hơi thở cuối cùng đã khôi phục bình thường. Nàng ngước mắt nhìn về phía Từ Hàn, trầm giọng nói: "Hắn muốn gặp ngươi một lần."

"Hả?" Từ Hàn khi đó lông mày khẽ động, dị sắc nổi lên. ...

Sau đó Chân Nguyệt thuật lại toàn bộ chuyện mà nàng gặp phải sau khi rời khỏi Lộc Giác Nguyên.

Lưu Sanh ngược lại cực kỳ thủ tín, đưa Cam lão đại trở về Đại Chu, bảo y trong thời gian ngắn không cân làm việc này nữa, mà đám người Chân Nguyệt lại không cách nào trở về Đại Chu, nhưng cũng may phân bộ thế lực Sâm La điện ở Đại Hạ phần lớn đều nằm trong phạm vi khống chế của Lưu Sanh, tuy rằng không cách nào xóa đi dấu vết của mấy người một cách triệt để giống như Quỷ Bồ Đề, nhưng cũng đủ để bảo vệ bọn họ không sao.

Thế nhưng những ngày như vậy khoảng chừng nửa tháng trước đã đánh dấu chấm hết.

Hai vị Diêm La, bao gồm cả Quỷ Bồ Đề trong đó đi tới Đại Hạ, tiếp nhận quyên hành của Sâm La điện ở Đại Hạ từ trong tay Lưu Sanh. Tình huống cụ thể thì Chân Nguyệt không biết nhiều lắm, nhưng dường như Lưu Sanh vì vậy mà bị hạn chế tự do của cá nhân, mà vừa lúc đám người Từ Hàn muốn mua tin tức về Phương Tử Ngư truyền đến tổng bộ Đại Hạ, Lưu Sanh từ tên Cam lão đại do Từ Hàn lưu lại đọc ra mùi vị, lúc này mới phái đám người Chân Nguyệt đến truyền tin tức. "Hắn đang ở đâu?" Nghe nói tình cảnh của Lưu Sanh, Từ Hàn đương nhiên nghĩa bất dung từ, lập tức liền hỏi.

"Hoành Hoàng thành." Chân Nguyệt nói."Hắn nói để ta đưa ngươi đến Hoành Hoàng thành, tự sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với ngươi."

"Ừm”" Từ Hàn khẽ gật đầu, xem ra tình cảnh của Lưu Sanh cũng không lạc quan, bọn họ vừa lúc cũng muốn đi Hoành Hoàng thành, chờ đợi đại hội Chấp Kiếm nhân sắp bắt đầu vào tháng Ba, ngược lại cũng không hề trái đường. Nghĩ tới đây, Từ Hàn giương mắt nhìn thoáng qua Chân Nguyệt ở bên cạnh, nói: "Vậy ngươi đi theo bên cạnh ta đi.'

Nữ tử nghe được lời nói này sắc mặt vui vẻ, nhưng thần sắc kia còn chưa kịp nở rộ, thanh âm lạnh như băng của Từ Hàn lại vang lên.

"Nhưng những tâm tư nhỏ nhặt kia, tốt nhất nên cất giấu thật kỹ cho ta."

“Ta không thích."

Dứt lời, Từ Hàn liên xoay người rời đi, không hề nhìn thần sắc dân dân ngưng đọng trên mặt nữ tử...

"Lão đại, tiểu tử kia không làm gì ngài chứ?" Đợi đến khi thân ảnh Từ Hàn đi xa,"Tứ Đại Kim Cương” vội vàng vây quanh, vẻ mặt thân thiết truy hỏi.

Ánh mắt bọn họ còn không quên đánh giá Chân Nguyệt, dường như là muốn tìm kiếm chứng cứ Từ Hàn mưu đồ bất chính.

Chân Nguyệt trợn trắng mắt liếc nhìn bốn người này một cái, sắc mặt có chút không tốt lắc đầu. Nhưng lập tức giống như nhớ tới cái gì đó, nàng lại mở miệng hỏi: "Các ngươi đang theo dõi ta?"

Bốn người lập tức biến sắc, Hồ Mã cơ động nhất, khi đó vội vàng giải thích: "Lão đại, chúng ta cũng chỉ vì lo lắng tiểu tử kia mưu đồ bất chính với ngài, cho nên âm thầm đề phòng vạn nhất."

Ba người còn lại lúc này cũng kịp phản ứng, liên tục gật đầu phụ họa.

Chỉ là không nghĩ tới, hành vi như vậy lại khiến Chân Nguyệt trợn mắt một cái.

"Bảo vệ? Người ta có bản lĩnh gì, các ngươi có công phu mèo cào ra sao? Nếu có gì đó xảy ra, các ngươi định bảo vệ ta như thế nào?”

Câu hỏi này lập tức làm cho bốn vị tráng hán á khẩu không trả lời được.

Nhưng bọn họ vẫn có chút không phục nói: "Nhưng coi như chúng ta không phải là đối thủ của tiểu tử kia, cũng quyết không để cho hắn khi dễ lão đại, trừ phi đạp qua thi thể chúng ta."

Ngữ khí bốn người đầy căm phân, cùng với vẻ mặt quả quyết thật sự là không giả, làm cho Chân Nguyệt còn đang tức giận chợt sửng sốt, trong lòng không hiểu sao mềm nhũn, thần sắc trên mặt cũng lập tức cô đơn xuống.

"Thật ra... ta thực sự muốn hắn làm gì đó với mình..."

"Cái gì?" Lời này vừa ra, bốn vị tráng hán lập tức biến sắc.

"Chẳng lẽ...' Hồ Mã trợn to tròng mắt.

"Lão đại ngài..." Lỗ Áp Sơn há miệng tròn vo.

"Thật sự vừa ý...' Vệ Trần duỗi dài cổ.

"Tiểu tử kia?" Vẻ mặt Sử Ngọc Thành tràn đầy hoảng sợ.

Bốn người kẻ xướng người họa làm cho Chân Nguyệt vốn vẻ mặt sầu não lập tức nở nụ cười khổ, nàng lại hung hăng lườm bọn họ một cái.

"Thế lực của Sâm La điện đã lan tràn đến Đại Hạ. Hơn nữa theo Lưu Sanh thất thế, chúng ta rất có thể lại bị đưa vào danh sách bị truy sát..." Nàng nhãn nại giải thích cho bốn tên thủ hạ đầu óc ngu sỉ tứ chỉ phát triển này.

"Lão đại muốn dùng mỹ nhân kế tìm chỗ dựa?" Mặc dù mọi người có chút đầu gỗ, nhưng còn xa mới đến mức ngu ngốc, nghe đến nơi này liền lập tức hiểu rõ.'Nhưng tiểu tử kia mặc dù bản lĩnh mạnh hơn chúng ta một chút..."

Có lẽ là do không đủ lực lượng, nói đến nơi này, thanh âm của Hồ Mã nhỏ đi vài phần, dưới tình huống xác định Chân Nguyệt không có tâm trạng so đo với mình, gã lại nói: "Nhưng muốn đối kháng Sâm La điện, chỉ sợ...

Lỗ Áp Sơn ở một bên hoàn toàn không đợi Hồ Mã nói xong, liền cắt đứt lời nói của gã, chỉ vào đầu gã liền nói: "Ngươi đúng là tên đầu gỗ, ngươi không nghe ngày đó hắn gọi Quỷ Bồ Đề kia là gì sao? Nhị sư nương!"

"Còn nữa, lão già bên cạnh hắn rõ ràng làm cho Quỷ Bồ Đề có chút kiêng ky, ngươi nói hắn có bản lĩnh bảo vệ chúng ta hay không?”

Hồ Mã bị Lỗ Áp Sơn gõ đầu đang muốn đáp trả, nhưng Vệ Trần ở một bên lại cúi đầu nói: "Nhưng cho dù là như thế, chúng ta cũng không thể để cho lão đại vì an nguy của cả đám mà cam tâm tình nguyện để cho người khác chà đạp...

Lời này ra khỏi miệng, ba người ở một bên lúc này mới tỉnh ngộ lại.

"Đúng vậy lão đại, chúng ta đã từng thề có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, giết người cũng không quá đầu, huynh đệ chúng ta cho dù có chết, cũng không thể nhìn lão đại rơi vào miệng hổ, ngài như vậy còn không bằng giết chúng ta đi!" Hồ Mã hét lên.

Mà phát biểu như vậy dẫn đến ba người còn lại tán thành, cho dù Lỗ Áp Sơn xưa nay vốn chán ghét với gã cũng liên tục gật đầu.

Nhưng Chân Nguyệt lại lắc đầu.

Nữ tử vuốt mái tóc đuôi ngựa màu đen gọn gàng nhìn về phía Từ Hàn rời đi, lẩm bẩm nói.

"Liều mạng nhiều năm như vậy... đã sớm mệt mỏi..."

"Ta vì các ngươi, nhưng cũng vì chính bản thân ta."

"Huống hồ..."

Nói đến đây, nữ tử dừng một chút, con ngươi màu đen của nàng chợt sáng lên từng trận dị sắc, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng thiếu niên ngày đó xách kiếm, mang theo ba ngàn kiếm ảnh xông tới.

Khóe miệng nàng chợt gợi lên một nụ cười, dùng thanh âm chỉ có chính nàng mới có thể nghe rõ thì thào tự nói.

"Huống hồ, ta cũng không cảm thấy ủy khuất..."
Bình Luận (0)
Comment