Chương 56: Hàn ý
Chương 56: Hàn ýChương 56: Hàn ý
"Đa tạ! Đa tạ!"Ngụy tiên sinh bưng chén sứ của lão liên tục tạ ơn đối với những người qua đường.
Tuy rằng đã đến cuối năm, nhưng Đại Hạ vẫn là mang bộ dáng rét lạnh mùa đông, giờ phút này tuy tuyết lớn đã ngừng, nhưng trên đường phố vẫn trải đầy một tầng tuyết đọng thật dày.
Thời tiết như vậy, cho dù dân chúng Đại Hạ nổi danh là thượng võ cũng không đến vạn bất đắc dĩ, không muốn ra đường nhận phần hàn ý này. Mà khách nhân nguyện ý dừng bước nghe xong đoạn hí kịch của lão nhân ở trong cơn bão tuyết này đã ít lại càng ít.
Cũng thật sự là bởi vì như thế, thu hoạch của Ngụy tiên sinh hôm nay cũng không tính là quá tốt.
Đợi đến khi đám người vây xem bên ngoài cho tiền rời đi, lão nhân vẫn chưa thu thập đồ vật của mình như thường lệ, ngược lại một mình đứng sừng sững trên con đường dần dần trở nên ít người qua lại, cúi đầu đếm thật kỹ mấy đồng tiền ít đến đang thương trong chén sứ.
Lão thử tính toán.
Hôm nay là ngày 29 tháng chạp.
Ngày mai đúng là ngày cuối năm, mười vạn ngân bạc còn thiếu không ít.
Mà thời gian lại chỉ còn không đến ba tháng, lão không khỏi thở dài, lông mày nhíu sâu.
Trong đầu lão quanh quẩn một suy nghĩ, không hiểu sao lại nhớ tới một hồi đối thoại khắc ở trong lòng lão đã thật lâu kia. ...
Đạo nhân tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt tuấn mỹ phất ống tay áo, đánh lui bóng người áo bào trắng và Tiên hạc xung quanh.
Hào quang đầy trời tản đi ở đây, hoa sen điêu linh nở rộ trong ao.
Bóng người áo bào trắng không thể tưởng tượng nổi nhìn Đạo nhân, trâm giọng hỏi: "Ngụy Trường Minh! Ngươi muốn làm gì?"
Đạo nhân tuấn mỹ không có ý định đáp lại câu hỏi của bóng người áo bào trắng kia, tay phải của hắn vươn ra nắm chặt trên hư không, một thanh trường kiếm toàn thân sáng như tuyết liền ngay khi đó bị hắn nắm trong tay.
Hắn lạnh lùng nhìn thân ảnh áo bào trắng kia, vẫn chưa nói gì, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo qua từng hơi thở.
"Phương thiên địa này, nghìn năm có một vị trí Chân Tiên, hiện tại nó ở ngay trước mặt ngươi, Ngụy Trường Minh, vì một hồi nữ nhi tình trường ngắn ngủi năm đó, ngươi không cần vị trí Chân Tiên này hay sao?" Bóng người áo bào trắng hỏi, mặc dù bộ dáng của gã bị bao bọc dưới hào quang thánh khiết kia, nhưng từ trong giọng nói của gã giờ phút này, Đạo nhân tuấn mỹ không khó tưởng tượng được trên mặt gã hiện tại tất nhiên đã tràn đầy hoang mang cùng phẫn nộ.
Hắn nghĩ rằng đó nên là một cảnh tượng rất thú vị.
Chỉ tiếc có người vô duyên nhìn thấy.
Cho nên hắn bất dĩ thở dài, tiếp tục lắc đầu.
"Ngươi đang cự tuyệt ta sao?" Bóng người áo bào trắng hỏi,'Khổ tu trăm năm, ngươi liền muốn buông tha cơ hội mà ngàn năm qua ngàn vạn tu sĩ cầu còn không được ư? Vậy rốt cuộc ngươi cần gì phải khổ tu trăm năm như vậy?” Trong giọng nói của thân ảnh áo bào trắng tràn ngập kinh ngạc, mà dưới vẻ kinh ngạc, càng nhiều hơn chính là khó hiểu.
Lấy gã đã kinh lịch thế gian muôn màu, trải qua trăm kiếp nạn vẫn không cách nào hiểu được lựa chọn của vị Đạo nhân trước mắt này.
"Vì gặp mặt các ngươi một lần." Đạo nhân tuấn mỹ bước ra bước chân của mình, hướng về phía bóng người áo bào trắng.
Một bước kia cực kỳ nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước, lại tựa như núi non đấu chuyển, cử trọng nhược khinh.
Vì thế hồ sen chợt gợn sóng, từ bụi trên đình viện rơi xuống cho đến thiên địa lắc lư.
Bóng người áo bào trắng trong nháy mắt hiểu ra.
Ngữ điệu của gã cũng âm lãnh vài phần so với lúc đó: "Ngươi muốn báo thù cho yêu vật kia sao?"
"Yêu vật?" Đạo nhân không thích xưng hô này, hoặc có thể nói không thích thân ảnh áo bào trắng nói ra danh hào này với ngữ khí khinh miệt, càng thẳng thắn mà nói, hắn chắc chắn không thích hạng người như thân ảnh áo bào trắng.
Cho nên trong tích tắc tiếp theo, hắn lại tiến thêm một bước.
Bước này nặng như ngàn cân treo sợi tóc, như Thái sơn áp đỉnh, vạn quân phi nước đại.
Vì thế mưa gió chợt ập đến, thiên địa trở nên tối tăm, lôi đình giăng khắp chín tầng trời, âm âm muốn đổ xuống.
Đó là một kiếm vang dội cổ kim.
Là một kiếm xuyên qua trời đất.
Cũng là một kiếm mai một ở vô hình.
Một kiếm kia mang khí thế hùng hổ, lại tiêu tán trong vô thanh vô tức.
Đạo nhân nhìn kiếm trong tay, lại nhìn thân ảnh áo bào trắng bình yên đứng tại chỗ, lông mày nhíu lại.
"Thân thể Chân Tiên áp đảo vạn kiếp, bất tử bất diệt. Một ngày ngươi chưa tới Chân Tiên cảnh, liền một ngày không đả thương được ta."
"Nhưng một khi ngươi nhận đạo của ta, tiến vào Chân Tiên cảnh, ngươi sẽ không có lý do giết ta."
"Đây là một tử cục."
Bóng người áo bào trắng nói như vậy, quần áo rộng thùng thình bay bổng, Tiên quang vờn quanh trên dương mặt thần sắc dữ tợn.
Đạo nhân không nhìn thấy quang cảnh kia, nhưng có thể cảm nhận được rất chân thật.
Không thể không nói, hắn rất chán ghét bộ dáng của thân ảnh áo bào trắng lúc này.
Nhưng đúng như đối phương nói, hắn không thể làm gì được đối với chuyện này.
Cho nên hắn thu kiếm, xoay người muốn rời khỏi ngôi nhà tranh mà mình khô tọa trăm năm.
"Ngươi muốn đi nơi nào?" Bóng người áo bào trắng hỏi.
"Tìm một biện pháp giết ngươi." Đạo nhân nói.
"Ngươi làm không được, quy củ thiên địa sớm đã lập ra, ngươi mất cơ hội này, liền không còn cơ duyên đăng lâm cảnh giới Chân Tiên. Thứ chờ đợi ngươi sẽ là vô tận lôi kiếp, cho đến khi bổ ngươi tan thành tro bụi!" Bóng người áo bào trắng cao giọng nói.
Bước chân Đạo nhân rời đi dừng lại, dường như động dung vì lời nói của bóng người áo bào trắng.
"Ta muốn thử một lân." Nhưng sau một khắc, thanh âm Đạo nhân liên vang lên lần nữa, lúc này đây hắn không còn một chút chần chờ nào, cất bước liền ra khỏi ngôi nhà tranh này. ...
Nghĩ tới đây, Ngụy tiên sinh chợt cảm thấy ngón tay truyên đến một trận hàn ý.
Lão giật mình, tâm thần từ bị kéo ra trong suy nghĩ.
Lão nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện chén sứ trên bàn tay mình cầm không biết từ lúc nào đã dính một chút sự vật trong suốt màu trắng.
Lão nhân ngẩn người, chợt tỉnh ngộ lại.
Đó là tuyết.
Lão ngẩng đầu nhìn về phía chân trời tối đen, trên bầu trời tối tăm đang không ngừng có những vật như vậy phiêu bồng xuống.
Chúng nó nhẹ nhàng rơi xuống, trong chớp mắt liền rơi đầy vai và đỉnh đầu của lão nhân.
Cỗ hàn ý kia lúc này trở nên càng thêm rõ ràng, nó từ đầu vai, từ cánh tay, từ trán truyền đến, xuyên qua tứ chi bách hài, xuyên thấu qua lục phủ ngũ tạng của lão, thẳng đến đầu óc cùng trái tim lão.
Đó là cảm giác hàm răng run rẩy đánh vào nhau.
Lão nhân theo bản năng thu hồi chén sứ trong tay, lại khép quần áo của mình lại, dùng chuyện này chống đỡ cỗ hàn ý đột nhiên đến.
Toàn bộ quá trình, động tác của lão nhân có chút cứng ngắt.
Lão không nhớ được đã bao nhiêu năm chưa từng cảm thụ qua tư vị như vậy.
Lão cũng không cảm thấy chán ghét hoặc là khó chịu, ngược lại sinh ra một loại cảm giác tự tại khó hiểu.
"Đây chính là cảm giác làm người a!." Lão nhân nói như vậy, trên mặt vậy mà nhộn nhạo ra một ý cười.
Nhưng có lẽ do bởi vì quá lạnh, nụ cười này có chút cứng ngắc, thật giống như khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của lão đã bị tuyết lớn cùng hàn ý này đông cứng.
Nhưng Nguy tiên sinh vẫn như chưa từng phát hiện, thậm chí còn đảo qua u ám lúc trước, thảnh thơi ngâm nga khúc nhạc nhỏ.
Lão ngồi xổm xuống, chống lại lạnh lẽo thu thập gia sản của mình, như thường ngày bỏ chúng vào rương gỗ của mình, sau đó cõng cái rương lớn kia chuẩn bị rời đi.
Chỉ là đợi đến khi lão đứng dậy, lại phát hiện hòm gỗ này so với ngày xưa dường như lại nặng hơn vài phần.
Lão nhân lắc đầu, cắn răng, lúc này mới đứng lên.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dường như muốn nuốt chửng toàn bộ trấn nhỏ.
Trong tuyết rơi dày, lão nhân khom người, chậm rãi đi về phía trước, để lại một hàng dấu chân sâu cạn khác nhau dưới mặt đất phủ đầy tuyết.
Lão dần dần đi xa, mà giai điệu du dương kia vẫn còn quanh quẩn như cũ.
Chỉ là không biết do khúc hát nho nhỏ kia vốn là như thế, hay là do lão nhân cố ý làm, giờ phút này nghe vào khúc điệu kia... Vừa tưởng tượng đã như lời nỉ non của tình nhân phương xa, lại giống như tiếng thét dài của cáo hoang trong khe núi...