Chương 57: Nơi tốt
Chương 57: Nơi tốtChương 57: Nơi tốt
Lúc Từ Hàn trở lại khách.
Đại chiến giữa Sở Cừu Ly, Yến Trảm cùng với Ninh Trúc Mang đã gần kết thúc.
Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm kề vai sát cánh, mặt đỏ tai hồng không biết đang nói cái gì, thế nhưng thần sắc thân mật kia dường như hận không thể uống máu ăn thề kết nghĩa kim lan ngay tại chỗ
Ninh Trúc Mang thì vẫn vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở một bên, an tĩnh tự rót tự uống.
Từ Hàn thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Ninh Trúc Mang.
"Bao nhiêu rồi?" Hắn liếc mắt nhìn hai người đã thần trí không rõ, hỏi như vậy.
"Tám hủ rồi." Ninh chưởng giáo cho ra câu trả lời đơn giản rõ ràng.
"Nguy tiên sinh đâu?" Từ Hàn cũng không có tâm tư tìm hiểu kỹ chiến lược mà hai người tỉ mỉ bày ra sao lại rơi vào tình trạng địch thương một trăm tự tổn tám ngàn, hắn quay đầu hỏi như vậy.
"Còn chưa trở về." Ninh Trúc Mang lắc đầu.
Câu trả lời này khiến Từ Hàn sửng sốt: "Hả?"
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thế nhưng bởi vì tuyết rơi, không nhìn thấy ánh trăng đương nhiên cũng không cách nào xác định canh giờ đại khái, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy hôm nay Ngụy tiên sinh trở về chậm một chút.
Nghĩ tới đây, lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Dường như là nhìn ra lo lắng của hắn, Ninh Trúc Mang khi đó lại uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Có lẽ là tuyết lớn trì hoãn, lấy bản lĩnh của tiên sinh chắc hẳn cũng không xảy ra chuyện gì."
"A." Từ Hàn khẽ gật đầu, lại tìm được một chén rượu sạch sẽ ở trên bàn, tự rót cho mình một chén, ngửa đầu uống xuống.
Sau đó thiếu niên cánh tay phải buộc vải trắng này nở nụ cười giảo hoạt với Ninh Trúc Mang, nói: "Tại hạ nói này Ninh đại thúc, ngài rốt cuộc rốt cuộc có món nợ phong lưu gì, để cho Nhị sư nương của tại hạ hận ngài thấu xương như vậy?"
Ninh chưởng giáo ngồi nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn Từ Hàn một cái: "Ta cho rằng chỉ có hai người trước mắt này mới có tâm tư hiếu kỳ như vậy?"
"Ha ha." Từ Hàn nghe vậy cười ha ha nói: “Tò mò mà thôi, tò mò mà thôi."
Cuối cùng khi nói xong lời này, Từ Hàn thấy vẻ mặt Ninh Trúc Mang cực kỳ lạnh nhạt, liền nói: "Thực ra làm người không phong lưu oan uổng tuổi trẻ, Ninh đại thúc cũng không cần giấu diếm..."
"Phải không?" Ninh Trúc Mang mở miệng hỏi, ánh mắt lại liếc về phía sau Từ Hàn, trên mặt chợt hiện ra một nụ cười.
Từ Hàn cũng từ trong ánh mắt kỳ quái của Ninh Trúc Mang cảm giác được một chút hương vị khác biệt, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn lại, đã thấy Chân Nguyệt dẫn đám người Hồ Mã xuất hiện ở cửa khách sạn không biết từ lúc nào.
Nữ tử mặc một bộ trang phục bó sát cắn răng, đi tới bên cạnh Từ Hàn, cúi đầu, hai má ửng đỏ, tuy chưa từng nói gì, nhưng vẻ nũng nịu của thiếu nữ kia lại làm cho người ta động lòng người.
Ninh Trúc Mang khi đó đứng dậy, ý bảo nhường vị trí của mình cho Chân Nguyệt, sau đó y võ võ bả vai Từ Hàn, lại nháy mắt ra hiệu với hắn, nói: "Ừ, nói rất hay, người không phong lưu oan uổng tuổi trẻ...'...
Nguy lão trở vê muộn hơn nhiều so với trước đây.
Lão tựa như trong người có chút bệnh, Từ Hàn chú ý tới sắc mặt của lão có chút tái nhợt, vốn định hỏi lại bị đối phương đối đáp qua loa, cho nên hắn cũng không tiện nghiên cứu sâu.
Ngày hôm sau, khi mọi người khởi hành lần nữa, Ngụy tiên sinh dường như cũng chậm hơn so với ngày hôm trước. Thế nhưng bởi vì có hai đại hán say rượu chưa tỉnh là Yến Trảm cùng Sở Cừu Ly cần được chăm sóc, mọi người dường không đều không có chú ý đến điểm này.
Lúc này, Tứ Đại Kim Cương là Chân Nguyệt mang đến liền có tác dụng, bốn người chia nhau đỡ hai người Yến Trảm Sở Cừu Ly liền lên đường.
Hôm nay là cuối năm, Ngụy tiên sinh nói ngày này người đi đường nhất định nhiều hơn ngày thường không ít, cho nên trước khi trời tối phải đến được mục tiêu tiếp theo của bọn họ —— Định Man thành Yên châu!
Vào Yến châu, trọng điểm của hành trình là Hoành Hoàng thành đã gần trong gang tấc, Từ Hàn tính toán không quá bốn năm ngày là có thể đến được, mà càng tới đô thành Đại Hạ này, thành trì mọi người đi ngang qua liền càng thêm phồn hoa.
Định Man thành coi như là thành lớn xếp hạng mười trong lãnh thổ Đại Hạ này, cũng khó trách Ngụy tiên sinh lại để ý như vậy.
Thế nhưng Từ Hàn nghĩ không ra chính là, cao nhân đến cảnh giới như Ngụy tiên sinh, vì sao còn để ý đến những đồng tiên xu này?...
Theo kế hoạch, mọi người sẽ thuận lợi đến Định Man thành trước khi trời tối.
Đúng như Ngụy tiên sinh dự đoán, năm hết tết đến, người đi đường qua lại nối liền không dứt, gần như chen chúc Định Man thành này chật ních đến không thông. Ngay cả phòng trong khách sạn cũng có chút cháy hàng, mọi người phải lăn lộn mấy nơi mới tìm được chỗ ở thích hợp.
Có lẽ là do hôm qua uống rượu quá độ, cũng có lẽ là nguyên nhân cuối năm sắp đến, Yến Trảm cùng Sở Cừu Ly vẫn chưa kéo Ninh Trúc Mang tái chiến, ngược lại từ Sở Cừu Ly tỉnh rượu nói chuyện một lúc với chủ tiệm, tiếp nhận phòng bếp, mua một ít nguyên liệu nấu ăn, tự mình xuống bếp tuyên bố muốn làm cho mọi người một bàn thức ăn ngon.
Nhưng Ngụy tiên sinh lại không có tâm tư an tâm hưởng thụ bữa cơm ngon này, Lão vội vàng gặm hai cái bánh bao liền muốn ra ngoài, Từ Hàn có chút không yên lòng liền theo đối phương đi tới, nói là muốn giúp đỡ một phen, mà Chân Nguyệt lại không biết đang nghĩ gì, vậy mà cũng nhanh chân đi theo, điều này không khỏi khiến mọi người đưa tới ánh mắt trêu chọc.
Chuyện bày sạp hàng cho Ngụy tiên sinh cũng không phức tạp.
Đơn giản là đặt ghế mà lão nhân lấy ra từ trong rương gõ, lại tìm được một chỗ có thể cho khách nghe đứng, Từ Hàn cùng Chân Nguyệt giải quyết vấn đề này rất dễ dàng.
"Định Man thành là trọng trấn phồn hoa nổi danh ở Đại Hạ, đến đây lão hủ làm một mình là được, hai vị nên đi dạo một phen, thăm thú một chút cũng coi như không uổng công chuyến đi này." Mà đợi đến khi làm xong những chuyện này, Ngụy tiên sinh liền cười ha hả nói với Từ Hàn và Chân Nguyệt.
Từ Hàn nghe vậy hơi trâm ngâm một lúc, sau đó rất kỳ lạ lại đồng ý, hành động như vậy khiến cho trong đôi mắt đẹp của nữ tử ở một bên liên tục hiện lên dị sắc. ...
Biển người, từ ngữ này cực kỳ thích hợp để miêu tả Định Man thành giờ phút này. Tiếng quát lớn của thương nhân vang vọng không dứt, nhưng em bé đuổi nhau vui đùa, tiếng nói chuyện vui vẻ của trưởng bối đều hội tụ thành một mảnh, nhộn nhạo trên đường phố Định Man thành.
Đây hẳn là một cảnh quan tuyệt vời.
Đáng tiếc là Từ Hàn lại không có lòng thưởng thức.
Hắn trầm thấp lông mày đi trong đám người, nói là đi dạo cũng không bằng nói là đắm chìm trong thế giới của mình.
Chân Nguyệt khoanh tay đi bên cạnh Từ Hàn, nàng nghiêng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, hắn cau chặt mày, sắc mặt căng thẳng, mang theo một cỗ ổn trọng cùng chững chạc không phù hợp với tuổi tác của mình.
Nữ tử không cách nào tưởng tượng, rốt cuộc Từ Hàn đã trải qua những chuyện gì, nhưng nàng vẫn nhịn không được chuyển ánh mắt dừng lại trên mặt thiếu niên một hồi lâu.
Cho đến khi thiếu niên dường như có cảm giác ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt Chân Nguyệt.
Nữ tử khi đó sửng sốt, theo bản năng muốn thu hồi ánh mắt của mình, nhưng lúc này nàng lại giống như chợt nhớ tới cái gì đó, thân thể chấn động, cắn răng lựa chọn không né tránh, nhìn thẳng về phía ánh mắt Từ Hàn.
Cả hai đều không nói gì.
Ánh mắt Từ Hàn cực kỳ bình tĩnh, giống như thần sắc trên gương mặt hắn hiện tại, khiến Chân Nguyệt khó có thể nhìn thấy tâm tình trong lòng thiếu niên lúc này.
Cuối cùng nàng không chịu nổi bầu không khí căng cứng như vậy, sau hơn mười hơi thở không đánh mà tự bại, sắc mặt nàng ửng đỏ thu hồi ánh mắt của mình: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Từ Hàn không trả lời câu hỏi của nàng, sau đó hắn chỉ thu hồi ánh mắt của mình, cất bước lần nữa đi về phía cuối đường.
Chân Nguyệt thấy thế cũng chỉ có thể bước nhanh theo kịp.
Từ Hàn sau khi đi ra mấy bước, chợt dừng chân bên cạnh một quầy thương nhân.
Đó là nơi mua bán một ít đồ trang sức nhỏ, mấy thứ này đương nhiên không phải nam nhân có thể dùng được, mà trong đoàn người Từ Hàn ngoại trừ Chân Nguyệt cùng Tuyết Ninh, cũng thực sự tìm không ra nữ tử khác.
Từ Hàn chắc chắn không thể nào tặng cho Tuyết Ninh thứ như vậy...
Nghĩ tới đây, trên mặt Chân Nguyệt đứng bên cạnh Từ Hàn liền hiện ra vẻ xấu hổ đỏ bừng.
Nàng không nói một lời xinh đẹp động lòng người đứng ở một bên, dõi theo vẻ mặt nghiêm túc của Từ Hàn lựa chọn kỹ càng trong đống trang sức kia, cuối cùng lấy ra một cái chuông buộc trên sợi chỉ đỏ.
"Đẹp không?" Hắn cầm chiếc chuông kia khẽ lay động trước mặt Chân Nguyệt, tiếng chuông kia phát ra một hồi thanh âm giòn tan, âm thanh rơi vào tai Chân Nguyệt tựa như nhạc khúc nhiếp lòng người hay nhất trên đời này.
"Ừm! Thực sự rất đẹp." Chân Nguyệt ngoại trừ được đám người Hồ Mã tặng, cũng chưa từng nhận được bất kỳ quà tặng nào của người khác giới nào lúc đó không chút nghĩ ngợi gật đầu, mà ửng đỏ trên mặt cũng càng nồng thêm vài phần.
Từ Hàn lại giống như không nhận ra sự khác thường của nàng, hắn đặt cái chuông kia ở trong tay Chân Nguyệt, lại trả tiền bạc ở trong lời khen ngợi của chủ tiệm, lúc này mới dẫn Chân Nguyệt rời khỏi khu phố sâm uất nơi biển người bắt đầu khởi động.
Sau khi lại xuyên qua mấy dãy nhà, hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ ít người.
Từ Hàn đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, điều này làm cho Chân Nguyệt cầm chuông yêu thích không buông tay phía sau có chút sửng sốt, thân thể cũng lúc đó vội vàng dừng lại.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, mới phát hiện bốn phía nơi này không có người, trong lòng lập tức căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn trở nên có vài phần sợ hãi, nhưng đáy lòng quả thật sinh ra một chút chờ mong.
Từ Hàn lúc đó nhìn nàng.
Ánh mắt sáng ngời, thần sắc ý vị sâu xa.
Chân Nguyệt bị hắn nhìn như vậy cả người không được tự nhiên, theo bản năng muốn tránh né ánh mắt của Từ Hàn, nhưng khi đó, đối phương lại vươn tay lấy chiếc chuông kia từ trong tay nàng.
"Thích không?" Sau đó hắn dùng một loại ngữ điệu cực kỳ trầm thấp hỏi.
Lúc này hắn và Chân Nguyệt cách rất gần nhau, hơi nóng thở ra khi nói chuyện đập vào mặt thiếu nữ kia, khiến sắc mặt nàng càng thêm đỏ bừng.
"Ừm”" Nàng gật đầu, giọng nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
"Vậy là tốt rồi." Từ Hàn cười cười, đúng lúc đó đưa tay dịu dàng đặt chiếc chuông kia lên cánh tay Chân Nguyệt, mà thiếu nữ kia chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác phái lại càng ngây người tại chỗ, giống như bị người ta thi chú định thân, không thể động đậy.
"Ngươi có biết tại sao ta đưa ngươi tới đây không?" Thanh âm của Từ Hàn khi đó lại vang lên.
Chân Quyết nghe được lời này, lập tức cảm thấy trái tim mình giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của mình, cũng có thể cảm nhận được trên gương mặt mình lúc này cực nóng tựa như muốn hòa tan bản thân.
"Tới rồi." Trong đầu nàng âm thầm nghĩ đến, nhưng xuất phát từ vẻ rụt rè của nữ tử, nàng vẫn lắc đầu, thân thể lại càng thêm căng thẳng.
"Bởi vì... Môi Từ Hàn tựa vào bên tai nàng, ngữ điệu càng thêm cổ quái, hơi nóng đánh vào vành tai Chân Nguyệt, làm cho thiếu nữ cảm thấy tê dại.
"Đây thật sự là mội...'
"Nơi tốt để giết người diệt khẩu!"
Thanh âm của Từ Hàn khi đó đột nhiên trở nên u hàn, sát khí nổi lên bốn phía, một bàn tay cùng lúc đó vươn ra, bóp lấy cổ Chân Nguyệt, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ này, thân thể của nàng cứ như vậy bị Từ Hàn giơ lên cao.