Chương 59: Thở dài
Chương 59: Thở dàiChương 59: Thở dài
Ngụy tiên sinh tiễn đám khách vây xem kia, cúi đầu nhìn về phía chén sứ trong tay mình.
Lão nhân lập tức mặt mày hớn hở, nếu như thời gian kế tiếp đều có thể thu hoạch như vậy, muốn gom đủ mười vạn đồng bạc trắng kia chắc hẳn cũng không phải là không có khả năng.
Lão nhân tính tình vui vẻ, cho nên lập tức cảm thấy thoải mái lại.
Sắp tới giờ Hợi, tuyết bắt đầu từ trên trời rơi xuống.
Ngụy tiên sinh xoa xoa tay, ý đồ xua tan một chút hàn ý, tuy rằng cách làm như vậy mang đến hiệu quả rất ít, nhưng lão cũng không vì thế mà buồn rầu, ngược lại hưởng thụ cảm giác như vậy.
Lão thu hồi gia sản của mình, bỏ những đồ vật bên ngoài vào trong rương gỗ lớn kia, sau đó liền chuẩn bị đứng dậy trở lại khách sạn.
Nhưng khi lão có chút cố hết sức cõng rương gỗ trên lưng, đứng lên.
Một khắc kia, lão giống như là bỗng nhiên cảm ứng được cái gì đó, thân thể chấn động, nghiêng đầu liền nhìn về phía tây thành.
Thần sắc trên mặt Ngụy tiên sinh trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, lão có chút chần chờ đứng tại chỗ mấy hơi thở, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài, thân thể chợt lóe phi thân xông về phía cỗ khí tức quỷ dị kia truyền đến.
Chân Nguyệt không thể động đậy nhìn thiếu niên trước mắt, nàng có thể cảm giác được rõ ràng sát khí dày đặc quanh người Từ Hàn.
Nàng rất rõ ràng, lúc này đây hắn thật sự muốn giết mình.
Nàng có thể nhìn ra Từ Hàn giờ phút này hoàn toàn khác biệt, lại không cách nào hiểu được nguồn gốc của dị trạng như vậy đến tột cùng là ở nơi nào.
Nàng muốn tránh né, muốn phản kháng, nhưng dưới cỗ khí tức âm lãnh bao phủ, nàng ngay cả ngón tay cũng không thể nâng lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay Từ Hàn cách cái cổ mình càng ngày càng gần.
Rất nhanh, tay Từ Hàn liền nắm lấy cổ nàng. Hắn bắt đầu phát lực, huyết dịch trong cơ thể Chân Nguyệt bắt đầu chảy xuôi không thông, hô hấp dần dân trở nên khó khăn, mà khí tức tử vong cũng dần dần bao bọc lấy nàng.
Nàng cảm giác được sinh cơ trong cơ thể mình bị không ngừng rút đi, cảm thấy bản thân giống như là một dòng nước sắp khô kiệt, đi tới bờ vực tử vong.
Nhưng ngay khi nàng cho rằng sinh mệnh của mình đã đi đến điểm cuối, khóe mắt nàng chợt nhìn thấy khoảng không sau lưng Từ Hàn vặn vẹo, sau đó một bóng người lưng gù đeo rương gỗ nhanh chóng xuất hiện trước mắt mìn.
Đó là Ngụy tiên sinh!
Đồng tử Chân Nguyệt đột nhiên phóng đại, mà ngay sau đó tay Ngụy tiên sinh liền bất ngờ duỗi ra, nhẹ nhàng ấn trên đỉnh đầu Từ Hàn
Một luồng hào quang màu trắng bắt đầu khởi động, trốn vào trong cơ thể người kia.
Cỗ hào quang màu trắng kia tựa như có lực sát thương cực lớn đối với Từ Hàn, hoặc có thể nói là đối với khí tức âm lãnh từ trong cơ thể hắn tản mát ra, Từ Hàn khi đó phát ra một tiếng gầm thống khổ, trong mắt hắn huyết quang đại thịnh, cũng bất chấp Chân Nguyệt sống hay chết. Hắn thu hồi bàn tay bóp trên cổ thiếu nữ này, xoay người liền lấy tay làm móng vuốt trực tiếp đánh về phía Ngụy tiên sinh.
Tốc độ của hắn cực nhanh, trong lúc hành động kéo theo tàn ảnh màu đen quỷ dị, khí tức âm lãnh bao hàm trong đó làm cho Ngụy tiên sinh nhíu mày.
Tay kia của lão cũng lập tức vươn ra, ngăn cản một trảo gào thét mà đến của Từ Hàn.
Vì thế thân thể của hai người lúc đó giằng co tại chỗ.
Quanh thân Ngụy tiên sinh nở rộ hào quang màu trắng, tựa như Tiên nhân dưới Thần quang bao bọc.
Mà trong cơ thể Từ Hàn lại không ngừng có khí tức âm lãnh đen kịt tràn ra, bao vây thế giới bên phía hắn tối đen không thấy ánh mặt trời.
Đen và trắng va chạm, xé rách!
Trong con hẻm nhỏ phân ra hai mảnh thiên địa cực kỳ rõ ràng.
Sắc mặt Ngụy tiên sinh dần dần từ lạnh lùng biến thành kinh ngạc, từ kinh ngạc lại trở vê nghiêm nghị.
Cỗ lực lượng trong cơ thể Từ Hàn quỷ dị lại cường đại, càng cho lão một loại cảm giác cuồn cuộn không dứt vô cùng vô tận. Lông mày lão nhíu sâu, sau khi chần chờ mấy hơi thở cuối cùng cắn răng.
Chỉ thấy lão thu hồi bàn tay đang đè trên Thiên Linh cái của Từ Hàn, khí tức quanh thân chấn động, đánh lui thân thể hắn ra mấy trượng.
Sau đó lão nhân cũng lập tức mượn lực lui đi mấy bước, kéo bản thân ra một khoảng cách đủ an toàn so với đối phương.
Giờ phút này Từ Hàn lại tựa như đã không còn thần trí, sau khi bị đánh lui, hắn lại phát ra một tiếng gào thét, sau đó thẳng tắp giết tới Ngụy tiên sinh.
Thấy tình cảnh này, Ngụy tiên sinh nhấc rương gỗ trên lưng lên, đặt nó ở trước người mình. Lão một tay ấn vào rương gõ, một tay kết ấn trong ngực, sau đó đánh về phía Từ Hàn, hung hăng đụng vào chân phải do đối phương đánh tới.
Hai lực lượng khổng lồ va chạm mang đến cảm giác đau đớn cho thân thể Từ Hàn, làm cho thần trí vốn đã hỗn loạn của hắn vào giờ khắc đó lâm vào trong điên cuồng không thể vãn hồi.
Trung tâm con ngươi đỏ như máu của hắn có một chút đen kịt tựa như vực sâu không đáy hiện lên. Giống như là ném xuống một tảng đá trong mặt hồ phẳng lặng, màu đen kia bắt đầu nhộn nhạo trong mắt hắn, mà khí tức âm lãnh đáng sợ quanh người hắn vào lúc đó càng thêm mãnh liệt.
Ngụy tiên sinh cũng cảm nhận được điểm này, khiếp sợ trong lòng càng thêm nồng đậm. Nhưng lão biết hiện tại cũng không phải là thời khắc nghiên cứu sâu chuyện này, bởi vì một khi màu đen kịt kia hoàn toàn xâm nhiễm con ngươi Từ Hàn, có lẽ cái loại hắc ám mà ngay cả lão cũng không thể hiểu được sẽ thực sự hàng lâm nơi này.
Nghĩ tới đây, Ngụy tiên sinh không có nửa phần do dự.
Bàn tay lão bám vào rương gỗ đột nhiên phát lực, cái rương gỗ nhìn qua cũng không có bất kỳ chỗ đặc dị nào, vậy mà khi đó bắt đầu run rẩy.
Sau đó hào quang vàng óng từ trong rương gỗ bắn ra, một đạo tiếp theo một đạo, rất nhanh liền bao bọc toàn bộ rương gỗ trong đó.
Dưới ánh vàng chiếu rọi, cả người Ngụy tiên sinh nhìn qua lại càng thêm uy nghiêm, vẻ mặt lão trầm xuống, trong miệng liền quát: "Đại đạo nghìn con đường, gió mát mười hai cửa."
"Đạo ta sinh từ âm dương, Tứ Tượng trấn tà mail” Dứt lời, tay trái lão và tay của Từ Hàn cùng chấn động, một cỗ lực lượng khổng lồ bị lão cắn răng thúc dục, thân thể Từ Hàn lần thứ hai bị đánh lui.
Mà thừa dịp một lần lui này, hai tay Ngụy tiên sinh đột nhiên chắp lại, kết ra ấn trước ngực.
Thủ ấn nhanh chóng biến hóa, mỗi một cái đều huyền diệu vô cùng, thầm hợp lại thành một loại chí lý của thiên địa nào đó.
"Thiên địa mới thành, vạn vật chưa sinh, đất thành con đường riêng, cho nên vạn vật có rễt"
Ngụy tiên sinh nói như thế, thanh âm này vừa dứt, Từ Hàn lần thứ hai giết tới đã đột nhiên dừng tại chỗ.
Mặt đất lát đá xanh dưới chân hắn đột nhiên vỡ ra, hai bàn tay do bùn đất tạo thành từ dưới đất vươn tới, vững vàng bắt lấy hai chân Từ Hàn. Hai bàn tay kia nhìn như bình thường cực kỳ không có gì lạ, nhưng Từ Hàn lại phát hiện bất kể mình liều mạng giấy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát nó trói buộc, tựa như tất cả lực đạo đều sẽ bị bàn tay kia hóa thành không, dung nhập vào mảnh đại địa bao la bát ngát dưới người hắn.
Mà Nguy tiên sinh còn đang không ngừng kết ra ấn, một đạo tiếp một đạo.
"Sinh linh không đi, mưa gió sấm sét, đất cần mang rễ, cây tự thành rừng."
Nói xong, hai bàn tay nắm mắt cá chân của Từ Hàn chợt ngưng đọng, giống như hai cồn cát bao bọc mắt cá chân của hắn trong đó. Mà hai chồi non đột nhiên từ trong gò đất do bàn tay hóa thành phá đất mà ra.
Chồi non trong nháy mắt liền hóa thành dây leo, giống như rắn độc quấn quanh mắt cá chân Từ Hàn, không ngừng vươn lên trên, xuyên qua thân thể của hắn, bao bọc cả người hắn trong đó. Lúc này Từ Hàn đã bị trói buộc triệt để, hắn không ngừng phát ra tiếng gâm giận dữ muốn tránh thoát, lại không cách nào làm gì được thần thông quỷ dị này.
"Năm tháng luân chuyển, nhật nguyệt luân phiên, thịnh cực mà khô tọa, hỏa theo mộc sinh!"
Lúc này dây leo bao bọc thân thể Từ Hàn kín mít chợt bắt đầu héo rũ, hóa thành từng sợi dây mây khô dai, vốn tưởng rằng bí pháp này bị phá vỡ sẽ có hy vọng lấy lại tự do, hào quang trong mắt Từ Hàn đại thịnh, muốn tránh thoát loại trói buộc này, nhưng đúng lúc này, trong dây mây héo rũ kia đột nhiên dấy lên một điểm Tinh hỏa.
Một điểm Tinh hỏa kia rất nhanh liền lấy thế đồng cỏ cháy lan theo dây mây quanh người Từ Hàn lan tràn ra, bao trùm hắn trong đó.
Ngọn lửa này hiển nhiên không phải là hỏa diễm tâm thường, nhiệt độ của nó không tính là cực kỳ nóng rực, nhưng lại có một loại uy năng đáng sợ đủ để xông thẳng đến linh hồn, cái loại cảm giác nóng rực kịch liệt từ trong ra ngoài này làm cho Từ Hàn đau đớn đến không muốn sống.
Mà dường như cũng chính bởi vì loại đau đớn đến từ linh hồn này làm cho ý thức vốn đã mất đi của hắn dường như có chút dấu hiệu tỉnh lại, ít nhất vẻ đen kịt vô tận bôi lên trong con ngươi hắn dường như đã dần dần ngừng tiếp tục xâm nhiễm.
Nguy tiên sinh nhìn thấy tình cảnh này, biết mọi chuyện đã đến một bước mấu chốt, thành bại ở ngay lúc này.
Tốc độ kết ấn trong tay lão càng lúc càng nhanh, trong miệng muốn thốt ra một câu châm ngôn.
Nhưng ngay khi miệng vừa mới mở ra, thân thể lão lại đột nhiên chấn động.
Một cảm giác suy yếu trước nay chưa từng có đánh úp trong đầu lão, sắc mặt lão trở nên tái nhợt, trên trán hiện lên mồ hôi rậm rạp. Mà chính trong một hơi thở ngừng lại này đã cho Từ Hàn cơ hội. Vẻ đen kịt vừa mới dừng lại trong mắt hắn lại có xu hướng tiếp tục thấm nhuần con ngươi, mà hỏa diễm quanh người hắn dường như cũng bởi vậy mà ảm đạm vài phần.
Ý thức được điểm này, sắc mặt Ngụy tiên sinh trầm xuống, cắn răng áp chế cảm giác mệt mỏi đột nhiên đánh tới kia lại.
Sau đó trong tay lão tiếp tục kết ấn, trong miệng nghiêm túc nói: "Phượng Hoàng niết bàn trong hỏa, Phật Đà trùng sinh trong lửa. Đá vụn muôn hình muôn vẻ, bách luyện hiện chân kim."
Lúc này rương gỗ khổng lồ trước người Ngụy tiên sinh chấn động, từng sự vật màu vàng từ trong đó trào ra, không ngừng bay về phía thân thể Từ Hàn bị bao bọc trong liệt hỏa.
Nếu nhìn kỹ, những sự vật màu vàng kia đúng là từng đồng tiền xu. Chúng nó phân biệt bay về phía một chỗ nào đó trên thân thể Từ Hàn, cũng như khắc chết rơi ở nơi đó, tựa như đã cùng Từ Hàn liên kết thành một thể, rất nhanh quanh thân hắn liên bám đầy đồng tiên xu màu vàng kia.
Hào quang trong mắt Ngụy tiên sinh vào giờ khắc đó càng lúc càng chói lóa, tựa như ngôi sao trên trời, sáng ngời làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
Tốc độ kết ấn trong tay lão đột nhiên dừng lại, miệng cất tiếng nói: "Một đồng bản một phần niệm, mười vạn ngân quán làm hoành tráng nguyện vọng."
Lời này vừa dứt, liệt hỏa thiêu đốt quanh người Từ Hàn dần dần dập tắt, mà đồng tiền xu bao bọc thân thể Từ Hàn lại dân dân mềm nhữn ở dưới ngọn lửa kia thiêu đốt, hóa thành nước bạc, bao trùm toàn thân Từ Hàn.
"Thu!" Ngụy tiên sinh lại hét lên một tiếng.
Sự vật màu vàng kia lập tức thấm vào tâng da Từ Hàn biến mất không thấy, mà cỗ khí tức âm lãnh quanh người hắn cũng lập tức tản đi, giống như là bị sự vật màu vàng kia bao vây ép trở về sâu trong thân thể hắn.
Lúc này thiếu niên sớm đã không còn điên cuồng như lúc trước, thân thể của hắn lay động hồi, sau đó đầu nghiêng một cái, âm ầm ngã xuống đất.
Ngụy tiên sinh thu hồi hòm gỗ của mình, đi tới trước mặt Từ Hàn, lão từ trên cao nhìn thiếu niên tựa như rơi vào giấc ngủ say này, vẻ mặt vô cùng phức tạp
Mà ngực của lão cũng truyền đến một trận đau nhức, không thể không đưa tay che ngực mình lại, sau đó nhìn Chân Nguyệt đã sớm bị tình cảnh quỷ dị này dọa đến thất thần, lão nhân cuối cùng cũng phát ra một tiếng thở dài.