Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 448 - Chương 60: Đường Vẫn Còn (1)

Chương 60: Đường vẫn còn (1) Chương 60: Đường vẫn còn (1)Chương 60: Đường vẫn còn (1)

"Ngụy tiên sinh, tiểu Hàn rốt cuộc làm sao vậy?" Trong khách sạn Định Man thành, Sở Cừu Ly mặt mày ủ rũ nhìn thiếu niên hôn mê trên giường kia, quay sang hỏi lão nhân bên cạnh.

Vốn ăn mỹ thực do Sở Cừu Ly tự mình xuống bếp làm ra, nhìn đội ngũ múa lân biểu diễn chúc mừng năm mới đến trên đường phố phồn hoa bên ngoài khách sạn, mọi người thích ý biết bao.

Thậm chí ngay cả đám người Hồ Mã mơ hồ có chút ngăn cách, sau mấy chén rượu xuống bụng đã xưng huynh gọi đệ với mấy người Sở Cừu Ly.

Nhưng khi Ngụy tiên sinh mang theo Từ Hàn đang hôn mê cùng với Chân Nguyệt rõ ràng bị thương trở lại khách sạn, vẻ thích ý như vậy liền tan thành mây khói.

Nguy tiên sinh nghe được câu hỏi này, ngẩng đầu nhìn Sở Cừu Ly cùng với mọi người ánh mắt quan tâm quan tâm sau lưng y một cái, nói: "Cũng không có gì đáng ngại, ngày mai sẽ thanh tỉnh..."

Ngụy tiên sinh vẫn rất có uy vọng ở trong mọi người, nhận được câu trả lời của lão, mọi người đều đỡ thấp thỏm đi nhiều, nhưng Sở Cừu Ly lại sau đó lại hỏi: "Nhưng đang yên đang lành, sao tiểu Hàn lại hôn mê?”

Vấn đề này vừa ra, mọi người lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Ngụy tiên sinh.

Mà lần này Nguy tiên sinh lại quay đầu, cũng không có ý trả lời.

Mọi người thấy thế đương nhiên không dám nhiều lời, chỉ có thể nhìn về phía Chân Nguyệt đang kinh ngạc không biết suy nghĩ cái gì ở bên, chỉ là nàng đương nhiên biết có một số việc có thể nói, có một số việc dù có thể phơi bày nhưng cũng không thể nói ra, cho nên khi đó nàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt mọi người đưa tới.

Cho nên vấn đề này đã đi vào ngõ cụt.

Tuy rằng Ngụy tiên sinh nói ngày mai Từ Hàn liên có thể thức tỉnh, nhưng Sở Cừu Ly xưa nay trước mắt chỉ có rượu thịt lại không yên tâm, cố ý muốn lưu lại chăm sóc hắn, dùng lời của y mà nói,'Cho dù tiểu Hàn không có việc gì, ngủ lâu muốn ăn chút đồ, uống chút nước nóng, ta ở bên cạnh cũng có thể giúp đỡ một hai.'

Thấy Sở Cừu Ly đã nói đến mức này, mọi người đương nhiên cũng không tiện khuyên nữa, vì thế đồng loạt rời khỏi phòng Từ Hàn. ...

Khách sạn mọi người lựa chọn cũng không lớn, đoàn người thì tụ tập hơn mười người, gân như thuê toàn bộ phòng trong khách sạn này, mọi người đi nghỉ ngơi, toàn bộ khách sạn vài lúc này cũng an tĩnh lại.

Trong phòng của Ngụy tiên sinh cũng là như thế.

Chỉ khác biệt là lão nhân vẫn chưa ngủ, lão run rẩy từ bên cạnh giường đứng lên, đi đến bên cạnh rương gỗ rất lớn nọ.

Toàn bộ quá trình lão đi cực kỳ chậm chạp, mỗi một bước bước ra cùng bước tiếp theo đều mang theo một chút khựng lại cực kỳ rõ ràng, dường như chuyện ởi lại đối với lão hiện tại mà nói đều trở nên cực kỳ gian nan.

Nhưng cuối cùng lão vẫn đi tới bên cạnh hòm gỗ.

Lão thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lúc này mới đưa tay vuốt ve cái rương gỗ kia.

Khoảnh khắc đó, hào quang màu trắng mềm mại từ trong rương gỗ tràn ra, theo cánh tay lão nhân vọt tới thân thể lão. "Ngươi như vậy sẽ chết." Thanh âm mềm mại giống như ánh sáng trắng kia khi đó cũng vang lên.

"Sống 1000 năm... đã sớm nên chất..." Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Ngụy tiên sinh lúc đó nặn ra một nụ cười gian nan, đáp lại.

"Nhưng ngươi còn có cơ hội, vì sao phải lãng phí tiền đồng vào thiếu niên không liên quan kia." Thanh âm mềm mại mang theo một chút tức giận truy hỏi.

Vấn đề này làm cho lão nhân do dự một chút.

Lão suy nghĩ một hồi, sau đó mới lắc đầu: "Không biết..."

"Có lẽ là lớn tuổi... Không thể trơ mắt thấy ai chết... có thể cứu thì luôn muốn cứu một chút..."

Câu trả lời như vậy làm cho thanh âm kia cũng lập tức trâm mặc xuống, hào quang màu trắng chung quanh rương gỗ bắt đầu khởi động, tựa như nội tâm cuồn cuộn của chủ nhân thanh âm kia lúc này.

Mà sau một khắc, hào quang nhu hòa kia bỗng nhiên trở nên cuồng bạo, giống như là mặt trời chói chang tháng năm, cực nóng sáng ngời, chói lóa bức người.

Cùng với đó là thanh âm mềm mại trở nên cuồng bạo, nàng dùng một loại ngữ điệu gân như gào thét nói: Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi đã quên lời hứa năm đó ư?”

Tiếng gầm giận dữ cùng lời chất vấn của thanh âm kia cũng không khỏi khiến Ngụy tiên sinh sinh ra một chút bất mãn hoặc tức giận.

Sắc mặt lão nhân vẫn bình tĩnh như cũ, yên lặng giống như giọng nói của lão lúc này: "Ngươi nên biết, cho dù ta thành công, ta cũng không có biện pháp dẫn các ngươi đi..."

"Nhưng cuối cùng vẫn tốt hơn là không có hy vọng ...' Thanh âm kia dường như đồng bệnh tương liên với lão nhân, ngữ điệu không còn mãnh liệt như trước nữa.

"Hy vọng ư?" Lão nhân lẩm bẩm những lời này, trong con ngươi dân dần trở nên thâm thúy.....

Sở Cừu Ly đương nhiên rất muốn làm một lão đại ca chu đáo.

Vì thế y mới có thể lựa chọn lưu lại chăm sóc Từ Hàn.

Nửa đêm trước y còn có thể kiên trì, nhưng đến sau nửa đêm cơn buồn ngủ ập tới, y liền có chút khó có thể giữ được bản thân mình, mấy lần gục đầu xuống chợt bừng tỉnh, cuối cùng y dứt khoát nói với Huyền nhi cùng Ngao ô không rõ nguyên nhân ở một bên: "Ta đi ngủ một lát." Sau đó đầu nghiêng một cái liền ngủ thiếp đi trên bàn.

Ngao ô cùng Huyền nhi nghiêng đầu nhìn hán tử trung niên, dường như còn đang cố gắng hiểu được ý trong lời nói của y, nhưng khi đó cũng có một cỗ buồn ngủ đánh vào trong đầu chúng nó, hai tiểu tử kia khi đó rốt cuộc kiên trì không nổi, nghiêng đầu ngủ say.

Sau khi một người một mèo một "cho" ngủ say khoảng tâm mười hơi thở, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Ngụy tiên sinh bước vào.

Lão không còn mệt mỏi lúc trước, nhẹ nhàng bước đi tới trước giường Từ Hàn, trâm mắt nhìn hắn.

Ánh mắt của lão trở nên thâm sâu, mang theo chút hoang mang.

Trong rương gỗ sau lưng lão đột nhiên trào ra một luông ánh sáng trắng, một bóng người mơ hồ ngưng thật bên cạnh lão, cùng lão nhân này nhìn chăm chú vào thiếu niên trên giường tựa như rơi vào ngủ say.

"Chính là hắn sao?" Bóng dáng màu trắng hỏi. "Ừm”" Lão nhân gật đầu.

"Hắn rất cổ quái...' Bóng dáng màu trắng sau khi nhìn một hồi lại nói.

"Đương nhiên, ngay cả người giám thị cũng vì hắn mà tự mình hàng lâm phương thế giới này." Lão nhân nói.

"Vậy ý của ngươi là gì?"

"Ta nghĩ có lẽ hiểu rõ thân phận của hắn sẽ cực kỳ quan trọng đối với chúng ta."

"Nhưng ngươi không có nhiều thời gian như vậy." Bóng dáng màu trắng nhíu nhíu mày.

"Cho nên ta muốn các ngươi trợ giúp." Lão nhân quay đầu nhìn về phía đối phương, ánh mắt hay ngữ khí cũng đều cực kỳ thành khẩn.

Chỉ là thành khẩn như vậy lại không có được câu trả lời lão muốn.

Thân ảnh màu trắng lạnh lùng nói: "Ngươi chắc chắn cũng rõ ràng, trừ phi ngươi đi thông con đường kia, nếu không chúng ta sẽ không nhúng tay vào... Chúng ta không thể chấp nhận loại nguy hiểm này..."

Dứt lời, thân ảnh màu trắng kia dường như mất đi hứng thú tiếp tục đối thoại với Ngụy tiên sinh, thân thể của nàng vặn vẹo một trận, cuối cùng hóa thành một luồng sáng trắng trốn vào rương gỗ sau lưng lão nhân.

Sắc mặt lão nhân khi đó trở nên cổ quái, lão nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt biến hóa bất định.......

Đó là chuyện xưa không biết từ năm tháng dài dằng dặc nào.

Bạo loạn ở triều Đại Ly rốt cuộc cũng đi đến hồi kết, thủy tổ triều Sở dẫn các anh hùng từ trong núi thây biển máu đi ra, thành lập vương triều thống nhất đứng sừng sững ở thế giới này hơn sáu trăm năm.

Đó là thời đại anh hùng, cũng nhất định là thương sinh bi ca.

Đạo nhân đỉnh đầu vương phong tuyết, lại có một khuôn mặt tuấn mỹ sau trăm năm khổ tu rốt cục lần thứ hai đi lại trên thế gian.

Trăm năm trôi qua, mặc dù đối với hắn không tính là chỉ trong chớp mắt, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một hồi tìm hiểu, một giấc mộng lớn mà thôi. Còn dân chúng trên thế gian thì khác, trăm năm trôi qua đủ để cho đứa bé gào khóc đòi ăn thưởng thức đủ nhân gian muôn màu, cuối cùng già nua buông xuống, hóa thành một bồi đất vàng. Ngay cả những người tu hành mà hắn quen biết, kẻ trăm năm sau còn sống cũng chỉ tính trên năm ngón tay, trong đó còn phải tính cả những người không giao hảo với hắn.

Nhưng dù là như vậy, Đạo nhân mới xuất thế vẫn nhận được tin tức một vị cố nhân sắp chết.

Hắn nghĩ phải gặp được gã lần nữa.

Nhưng trước đó, hắn cũng phải đi gặp một người khác, người kia có một cái tên rất kỳ quái —— Côn Bất Ngữ.

Nếu hắn nhớ không sai, y là một y sư, một y sư cực kỳ thuần túy.

Đây là một chuyện rất cổ quái, khi hắn quen biết y, y đã hơn bốn mươi tuổi, hiện giờ hơn một trăm năm trôi qua, tuổi của đối phương ít nhất cũng phải một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi, một phàm nhân không có nửa điểm tu vi, vậy mà có thể sống đến tuổi này, từ ý nghĩa nào đó mà nói còn phải kinh thế hãi tục hơn so với những Tiên Nhân sống năm sáu trăm năm kia.

Mà khi hắn nhìn thấy vị cố nhân này, kinh hãi trong lòng còn nhiều hơn gấp mấy lần so với suy nghĩ lúc trước. Vị y sư này đã tóc bạc trắng, lão luyện đến mức vậy mà đã trở thành chưởng giáo khai tông lập phái của một tông môn, mà tông môn này còn tụ tập rất nhiều tu sĩ, trong đó không thiếu một ít Tiên Nhân nổi danh đương thời. Bọn họ đều ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cực kỳ vui vẻ phục tùng đối với vị y sư tâm thường kia.

Vì thế Đạo nhân sửng sốt khoảng chừng mấy hơi thở, mới bắt đầu nói chuyện cùng vị cố nhân này.

"Ngươi cự tuyệt hắn?" Chỉ là ý niệm như vậy mới dâng lên trong đầu, cố nhân trên mặt dày đặc nếp nhăn giống như cây cổ thụ lại giành trước hỏi.

"Ừm”" Đạo nhân cũng không có ý giấu diếm.

"Ngươi có nghĩ đường còn lại nên đi như thế nào chưa?" Cố nhân lại hỏi.

Đạo nhân lắc đầu.

"Đáng tiếc, ta không có biện pháp đi cùng ngươi." Cố nhân thở dài.

Hai người nhìn nhau không nói gì, trâm mặc thật lâu.

Đạo nhân ở lại trong tông môn kia một ngày, mà phần lớn thời gian Côn Bất Ngữ đều đang ngủ. Có thể sống lâu như vậy đã là không thể tưởng tượng nổi, nhưng dù sao đến tuổi này, tinh thần của y đương nhiên sẽ không quá tốt.

Trước khi đi, Côn Bất Ngữ đưa cho Đạo nhân một khúc gỗ màu xanh, Đạo nhân không biết là vật gì, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng sinh cơ cuồn cuộn không ngừng từ khối gỗ không lớn kia truyền tới.

Y nói: "Con đường phía trước rất khó khăn, vật này tặng ngươi, xem như là ta luôn đồng hành."

Đạo nhân lần thứ hai trâm mặc, mặc dù hai người không giãi bày, nhưng bọn họ đều rõ ràng, đây nhất định là cuộc gặp mặt cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment