Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 450 - Chương 62: Thời Điểm Chưa Tới

Chương 62: Thời điểm chưa tới Chương 62: Thời điểm chưa tớiChương 62: Thời điểm chưa tới

Lúc Từ Hàn tỉnh dậy, Huyền nhi đang cuộn mình bên cạnh hắn, Ngao ô ngủ ở chân giường.

Sau đó trong tứ chi bách hài liền truyên đến một trận đau đớn thấu tim, giống như là toàn bộ thân thể đều bị xé rách ra.

"AI" Cảm giác đau đớn chợt hiện ra này làm cho hắn không kìm được phát ra một tiếng kêu rên đau đớn.

"Ngươi tỉnh rồi à?" Bị tiếng kêu rên này hấp dẫn, một bóng người trong phòng bước nhanh tới trước mặt Từ Hàn.

Nàng ân cần nhìn Từ Hàn, sợi tóc trước trán rủ xuống chóp mũi hắn, mang theo một cỗ hương thơm nói không nên lời nhưng lại cực kỳ dễ ngửi.

Từ Hàn sửng sốt, lúc này mới thấy rõ bộ dáng của nữ tử, lại là Chân Nguyệt.

"Sở đại ca hôm qua trông nom ngươi cả đêm, ta thấy huynh ấy chịu không nổi, cho nên mới thay." Dường như nhìn ra nghi hoặc của Từ Hàn, Chân Nguyệt cười nhạt đáp lại, dứt lời lại đứng lên nói: "Ngươi đói bụng chưa? Muốn ăn gì?"

Sau đó nàng đi đến bên cạnh bàn gỗ, đưa tay muốn rót một chén nước trong cho Từ Hàn.

Từ Hàn phục hồi tinh thần lại, nhìn Chân Nguyệt tựa như người vô sự, đáy lòng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc.

Chuyện hôm qua mặc dù hắn bị cỗ lực lượng đáng sợ kia khống chế, nhưng những chuyện phát sinh trong đó thì hắn vẫn cảm thụ đại khái được, cũng rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy cho nên hắn mới không rõ vì sao Chân Nguyệt còn có lá gan xuất hiện trước mặt mình.

"Uống chút nước đi, ta đi bảo Sở đại ca chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn." Lúc Từ Hàn nghĩ đến những chuyện này, Chân Nguyệt đã đưa ly nước đến trước mặt hắn.

Nhưng Từ Hàn vẫn chưa nhận lấy ly nước trước tiên, ngược lại bình tĩnh nhìn Chân Nguyệt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Ngươi không sợ ta ư?”

Chân Nguyệt sửng sốt, lập tức khóe miệng nhếch lên, hỏi: "Vì sao phải sợ ngươi?"

"Ta thiếu chút nữa giết ngươi." Ngữ điệu của Từ Hàn lập tức lạnh xuống, hắn cũng không thích thái độ biết rõ còn cố hỏi của Chân Nguyệt.

"Nhưng cuối cùng ngươi vẫn không giết." Chân Nguyệt nói, dường như đã quên chuyện không vui xảy ra giữa hai người lúc trước.

Dứt lời, nàng thấy Từ Hàn không có ý tiếp nhận chén nước của mình, liền thản nhiên thu hồi tay đưa tới, nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tìm Sở đại ca."

Sau đó nàng muốn cất bước rời đi, nhưng Từ Hàn lại mạnh mẽ ngồi dậy, nắm lấy tay phải Chân Nguyệt.

Trên cổ tay chỗ kia còn mang theo chiếc chuông mà hắn tặng, một lần kéo theo như vậy, chiếc chuông kia lập tức phát ra một hồi tiếng leng keng giòn tan.

"Ta nói rồi" ta không thích chút tiểu tâm tư của ngươi, nếu ngươi nghe hiểu thì ngoan ngoãn rời đi, nếu ngươi còn muốn như thế, lần sau cũng sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa!" Từ Hàn nhìn chằm chằm con ngươi Chân Nguyệt, gẳn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói.

Không biết là do giọng điệu hung ác của hắn lúc này hay là vì nguyên nhân khác. Chân Nguyệt cũng không qua loa có lệ như vừa rồi, nàng đối mặt với ánh mắt hung ác như sói của Từ Hàn.

Hào quang trong con ngươi nàng lại đột nhiên tan chảy xuống.

"Ta không còn nơi nào khác để đi..."

Thiếu nữ xưa nay tàn nhẫn mạnh mẽ trước mặt người khác, hiện tại giống như là đổi một người, ngữ điệu trở nên dịu dàng thêm vài phân.

"Chúng ta đắc tội Sâm La điện, chỉ Lưu phán quan mới có thể cho chúng ta một con đường sống, nhưng hiện tại hắn cũng khó bảo toàn bản thân mình, người ta có thể nghĩ đến, người có thể giúp được ta, cuối cùng chỉ có ngươi..."

Từ Hàn nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh nói: "Ta không có lý do gì để giúp ngươi."

"Ngươi đương nhiên không có." Thiếu nữ kia nói,Nhưng ta không muốn chết, dựa vào cái gì chuyện chúng ta làm vốn là đúng, lại phải chịu vận mệnh bôn ba đuổi giết như chó nhà có tang? Cho dù chạy trốn đến Đại Hạ nhưng bọn họ cũng không muốn buông tha chúng ta."

"Cho nên dù hiện tại ngươi muốn giết ta đi chăng nữa, ta cũng phải đi theo bên cạnh ngươi, bởi vì ngươi là hy vọng duy nhất để ta sống sót!"

Khi Chân Nguyệt nói những lời này, giọng điệu chắc chắn, vẻ mặt quyết đoán của thiếu nữ khiến Từ Hàn ý thức được lời nàng nói không sai.

Hắn trâm mặc một hồi quang cảnh, rốt cục vẫn đứng dậy, nói: "Đây là lần cuối cùng, nếu ngươi lại đùa giỡn chút tiểu tâm tư nào đó nữa, ta cam đoan, ngươi sẽ biết sống không bằng chết là gì."...

Mà cũng đúng lúc này, trong tòa đô thành tên là Hoành Hoàng thành cũng là đích đến chuyến đi này của đám người Từ Hàn.

Người quen cũ của hắn, vị Thôi Đình Thôi đại quốc trụ đơn độc một mình nổi giận trở về biệt viện của lão ở Hoành Hoàng thành.

Nhìn ra chủ nhân nhà mình không vui, những gia nô bên cạnh ai nấy đều im lặng như hến, tránh đi xa xa, nhường cho Thôi quốc trụ một con đường.

Thôi Đình vội vàng cất bước xuyên qua tiểu viện tinh xảo trong biệt viện, dọc theo đường đi đụng ngã ba bình sứ quý giá, làm vỡ vụn năm bức trang sức hoa mỹ.

Cuối cùng đi tới trước tiểu viện phòng chính, Thôi đại quốc trụ thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cuối cùng không nén được tức giận trong lòng, lão vươn tay rút trường kiếm bên hông ra, chém loạn những hoa cỏ quý giá đặt trước sân, trong miệng lẩm bẩm giận dữ quát: 'Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!"

Bên cạnh có một vị trung niên ăn mặc mưu sĩ bước nhanh nghênh đón, thấy chủ nhân nhà mình như thế, cuối cùng cũng không dám chọc giận đối phương, chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên, cho đến khi Thôi Đình phát tiết lửa giận của mình xong, im lặng ném trường kiếm trong tay xuống, lúc này mưu sĩ kia mới thật cẩn thận đi tới, nhẹ giọng nói ở bên tai Thôi Đình: "Quốc trụ đại nhân, Nguyên Diêm La đã chờ ở trong phủ lâu..."

Thôi Đình nghe nói lời này trên mặt lập tức biến đổi, lão hung tợn nhìn tên mưu sĩ kia một cái, hỏi: "Vì sao không sớm nói?"

Tên mưu sĩ kia lập tức nghẹn lời, không dám phản bác.

"Quốc Trụ đại nhân cũng không cần làm khó hắn, xin mời vào nhà nói chuyện một chút đi." Ngay khi mưu sĩ này tiến thoái lưỡng nan, trong phòng lại vang lên một thanh âm hào sảng, Thôi Đình nghe vậy lại hung hăng trừng mắt nhìn tên mưu sĩ kia một cái, lúc này mới sửa sang lại quần áo một phen, cất bước đi vào chính phòng phía sau.

Lão mới mới đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt liền thấy một vị nam tử áo xanh đang ngồi ngay ngắn trên ghế chính trong phòng, hai tay mở một bức tranh ngắm nhìn thật kỹ.

Đây đương nhiên là một chuyện rất thất lễ, dù sao lão cũng là chủ, nam tử kia là khách, theo lý mà nói ngoại trừ Hoàng đế Đại Hạ Lý Du Lâm, trên thiên hạ này không tìm được bất cứ kẻ nào có thể ngồi ở trong cửa phòng Thôi Đình lão.

Nhưng Thôi quốc trụ xưa nay tâm cao khí ngạo lại dường như không hề có một chút bất mãn đối với việc này, ngược lại cảm thấy đương nhiên.

"Dường như tâm tình của Quốc trụ đại nhân không được tốt a." Thấy Thôi Đình đi vào phòng, nam tử áo xanh chậm rãi thu bức tranh chữ trong tay lại, lộ ra khuôn mặt nho nhã tuấn lãng phía sau.

"Giang Chi Thần và Khâu Tân Bình là hai thằng chó, gắt gao cắn chuyện ta thất bại ở Trường Vũ quan không chịu buông, dùng ngòi bút làm vũ khí giá họa ta ở chỗ bệ hạ, sau mùa xuân năm nay, bệ hạ muốn dẫn hai cánh đại quân, một đường tiến đông trực tiếp giết tới Kim Lăng của Trần quốc, một đường xuôi nam phá Kiếm Long quan, đoạt đất Ký châu. Ta đêm ngày chinh chiến vì Đại Hạ, nhưng hết lần này tới lần khác bệ hạ lại loại bỏ ta ra ngoài!" Thôi Đình khi đó vẻ mặt phẫn nộ nói.

Thôi Đình mặc dù nhìn qua tùy tiện, có chút khí chất mãng hán giang hồ. Nhưng có thể đứng vững ở Đại Hạ gợn sóng quỷ dị nhiều năm như vậy, khứu giác đối với chính sự của lão vẫn cực kỳ nhạy bén. (mãng hán: hạng người phàm phu tục tử)

Lúc này đây Hoàng đế chuẩn bị, bất kể huy động lương thảo hay là phái ra binh lực, đều thoáng lộ ra một cỗ hương vị nhất định phải có. Mà một khi Giang Chi Thần cùng Khâu Tẫn Bình làm được điểm này, trong ba đại quốc trụ chỉ có Thôi Đình chưa lập được tấc công lao nào, đối với Thôi gia mà nói, đây đương nhiên không tính là một tin tức tốt.

Cho nên nghĩ tới đây, Thôi Đình liền có chút tức giận.

"Lúc trước nếu các ngươi chịu cho ta thêm mấy vạn binh lực, Trường Vũ quan chắc chắn là vật trong tay, làm sao có thể để cho thằng chó Mông Khắc kia có cơ hội tiếp viện tập kích bất ngờ! Làm sao chúng ta có thể rơi vào tình cảnh bị người ta cản tay trên khắp phương diện ở Đại Hạ?" Lão cực kỳ bất mãn phàn nàn.

Mà nam nhân áo xanh khi đó lại cười nhạt, cũng không để oán giận của Thôi Đình ở trong lòng.

Y khi đó đứng dậy, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Thôi Đình: "Nếu quốc trụ đại nhân lo lắng vì việc này, vậy theo suy nghĩ của Nguyên mỗ cũng không nhất định."

Thôi Đình nghe vậy liếc nhìn đối phương một cái, lắc đầu nói: "Ngươi không hiểu, lúc này đây bệ hạ chính là...'

"Nhất định phải có?" Thôi Đình còn chưa nói hết lời, đã bị nam nhân áo xanh cắt đứt."Tựa như lão phụ Tiên Nhân ngự giá thân chinh kia của hắn, cuối cùng bị lão đầu họ Lâm dùng một mũi tên bắn chết vậy?" (lão phụ; người cha già)

Thôi Đình nghe đến nơi này, sắc mặt biến đổi, có chút bất mãn lại có chút kinh ngạc.

Cha của đương kim Thánh thượng - Lý Văn Cảnh, là Hoàng đế Tiên Nhân sáng lập nên thịnh thế của Đại Hạ hiện nay, nếu không phải một mũi tên của Lâm Thủ, thiên hạ hôm nay chỉ sợ cũng không có Đại Chu, cũng không có Trần quốc. Người Hạ mỗi lần nói đến việc này, đại khái đều bóp cổ tay thở dài, u sầu vì Lý Văn Cảnh chết tuổi tráng niên, cũng thở dài vì gã xuất sư chưa thắng, tráng chí chưa thành.

Ngay cả Thôi Đình mà nói, trong lòng cũng tràn đầy sùng kính đối với vị Tiên đế kia.

Giờ phút này nghe nam tử áo xanh cợt nhả như thế, lão rốt cuộc có chút không thích.

"Thôi quốc trụ cứ yên tâm mà gối cao đầu đi, trận chiến này, Lý Du Lâm không thắng được." Nam nhân áo xanh giống như không quan tâm đối với chuyện này, y lại cười vỗ vỗ bả vai Thôi Đình, nói như thế.

Từ khi hợp tác với Sâm La điện tới nay, nếu đối phương đã hứa hẹn dường như chưa từng xảy ra sơ suất, nhưng vừa nghĩ đến lương thảo và binh mã mà Lý Du Lâm báo ra trên triều hôm nay. Thôi Đình quả thực nghĩ không ra, hai nước Trần Chu làm thế nào có được lực lượng chống lại.

"Tại sao? Chẳng lẽ hai nước Trần Chu còn có lá bài tẩy nào mà chúng ta không biết sao?" Thôi Đình cuối cùng vẫn không nhịn được nghi hoặc trong lòng, lên tiếng hỏi.

"Thôi quốc trụ chinh chiến ở biên cảnh nhiều năm, có lẽ Đại Chu cũng tốt, Trân quốc cũng được, bọn họ có bản lĩnh gì, ngươi càng rõ ràng hơn so với tại hạ, nếu bọn họ thật sự còn có lá bài tẩy thì đã sớm lấy ra, tội gì phải khổ năm nào cũng bị Đại Hạ chèn ép?" Nam tử áo xanh mang ngữ khí thoải mái cười nói.

"Vậy đến tột cùng là vì sao?" Chỉ là câu trả lời như vậy vẫn chưa giảm bớt nghi hoặc của Thôi Đình, ngược lại làm cho lão càng lúc càng khó hiểu.

"Bởi vì thời cơ chưa tới." Nam tử áo xanh cười ha hả chớp chớp mắt với Thôi Đình.

"Thời cơ chưa tới?" Thôi Đình lại càng thêm nghi hoặc, hắn lẩm bẩm những lời này, ánh mắt nhìn thẳng nam nhân trước mắt, hỏi: "Thời cơ gì?"

Ý cười trên mặt nam nhân áo xanh càng sâu, y đi đến bên cạnh Thôi Đình, ghé sát tai lão khẽ nói vài câu.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thôi Đình biến đổi, đang muốn nói cái gì đó.

"Suyt." Nam nhân áo xanh nháy mắt với lão, ý bảo đối phương không nên nhiều lời.

Mà dù là như thế, vẻ khiếp sợ trên mặt Thôi Đình vẫn càng ngày càng mãnh liệt, thật lâu không thể tiêu tán.
Bình Luận (0)
Comment