Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 63: Thể Diện Của Tổ Tiên

Chương 63: Thể diện của tổ tiên Chương 63: Thể diện của tổ tiênChương 63: Thể diện của tổ tiên

Hoành Hoàng thành gần trong gang tấc.

Lộ trình bốn năm ngày đối với mọi người mà nói cũng không tính là cái gì. Ngụy tiên sinh mỗi ngày đều bày quầy hàng, kiếm được tiền thưởng cũng không hậu hĩnh, Sở Cừu Ly dựa vào Yến Trảm vẫn mỗi ngày ham ăn như trước, kế hoạch chuốc say Ninh Trúc Mang của bọn họ vẫn còn tiếp tục, chỉ là mỗi một lần đều lấy thất bại mà kết thúc, mà chuyện đã đến nước này, ý định ban đầu sớm đã không còn trọng yếu, quan trọng là bọn họ phải bảo vệ tôn nghiêm thân là nam nhân của mình trên bàn rượu.

Về phân Ngao ô cùng Huyền nhị, hai tiểu tử kia cũng không có phiên não như vậy, mỗi ngày ăn ngon, ngủ say, lúc không có việc gì còn lén lút đi ra ngoài, Từ Hàn hiểu được bản lĩnh của Ngao ô, cũng không quản nhiều đối với chuyện này. Chân Nguyệt gân đây cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, thành thành thật thật đi theo mọi người lên đường, mà "Tứ Đại Kim Cương" dưới tay nàng lại bởi vì trước đó uống rượu cùng đám người Sở Cừu Ly nên quan hệ gần hơn không ít.

So với mọi người, Từ Hàn lại có chút tâm sự.

Thứ trong cơ thể hắn lại thức tỉnh một lần nữa...

Hắn rất rõ ràng thứ kia chính là khí tức âm lãnh thiếu chút nữa cắn nuốt hắn trong thành Trường An. Hắn không biết thức tỉnh như vậy có phải có nghĩa là thứ kia đã không thỏa mãn với việc ẩn núp trong cơ thể hắn, mà muốn phá thể mà ra hay không. Vì thế Từ Hàn rất muốn nói chuyện một chút cùng Ngụy tiên sinh, dù sao hôm nay xem ra người có thể giúp được hắn cũng chỉ có vị lão nhân này.

Nhưng kỳ quái chính là Ngụy tiên sinh từ sau ngày đó liền cố ý tránh né Từ Hàn, mỗi lần hắn nhắc tới việc này, lão nhân đều cố ý qua loa hắn, Từ Hàn không biết làm thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.

Nhoáng một cái đã bốn ngày trôi qua, ngày hôm nay mọi người lại xuất phát, nếu không có biến cố khác, dựa theo đúng kế hoạch thì chạng vạng tối hôm nay bọn họ sẽ có thể đến điểm cuối của hành trình này, Hoành Hoàng thành.

Vì thế mọi người đều rất phấn chấn.

Mặc dù hiện tại mới đầu tháng giêng, còn cách thời gian đại hội Chấp Kiếm nhân bắt đầu từ tháng ba còn rất dài, nhưng trên quan đạo lại đâu đâu cũng có thể thấy được giang hồ du hiệp lũ lượt chạy tới Hoành Hoàng thành.

So với những hiệp sĩ mặc cẩm y, thắt lưng mang trường kiếm phong độ nhẹ nhàng kia, đám người Từ Hàn ăn mặc cũng không có gì lạ, thế nhưng Huyền nhi nằm ngủ gật trên đầu Ngao ô ngược lại đưa đến một chút ánh mắt hiếu kỳ trên đường. Nhưng đại khái chỉ là hơi thoáng nhìn, cũng không bị người để ở trong lòng.

Đi đến giữa trưa, tòa thành trì hùng vĩ ở phương xa đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Bởi vì một đường đều là đường cái, cước trình của bọn họ nhanh hơn so với tưởng tượng không ít, có lẽ qua một hai canh giờ nữa mọi người sẽ có thể chạy tới Hoành Hoàng thành trước khi trời tối.

Thời gian dư dả, hơn nữa vừa lúc trên trời có tuyết nhỏ rơi xuống, mọi người liền dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi ở quán trà ven đường, bọn họ còn gọi một phần trà bánh phong phú, đương nhiên số tiền này là do vị phú hào Yến Trảm kia bỏ ra.

Trong ngực nam nhân trung niên này tựa như tiền tiêu không hết, mấy ngày nay Sở Cừu Ly đi theo ăn uống no say, thế mà Yến Trảm chưa bao giờ nhíu một chút lông mày, khiến cho vị đại hán kia mặt mày nở hoa, Yến Trảm đúng là bằng hữu tốt nhất đời này của y.... Quán trà ven đường rất đơn sơ, chỉ là mấy tấm vải phủ lên, nhưng việc làm ăn lại rất nóng bỏng, đại khái đều là một ít nhân sĩ giang hồ, nội dung bàn tán rộng rãi ngoại trừ đại hội Chấp Kiếm nhân sắp bắt đầu này, nhiều nhất chính là chính sự của Đại Hạ hiện tại, mà chuyện trong đó làm cho sắc mặt Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang biến đổi lại chính là tin tức Đại Hạ dường như đang chuẩn bị động võ với hai nước Trân Chu.

Hai người liếc nhau một cái, đang muốn hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, Tuyết Ninh ngồi bên cạnh Yến Trảm lại đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, thiếu nữ này xưa nay dịu dàng, ít khi lỡ lời lại đứng phắt dậy, nói: "Mau đi!"

Lời này vừa mới ra khỏi miệng, đám người Từ Hàn còn chưa rõ nguyên nhân, Yến Trảm ở một bên sau khi thấy dị trạng của Tuyết Ninh lại đứng lên trước, nói với mọi người: "Đi!"

Hành động như vậy đã không thể dùng từ đột ngột để hình dung, thậm chí có thể coi là có chút khó hiểu.

Mọi người vẻ mặt nghi hoặc nhìn Yến Trảm, đối phương thì vẻ mặt tràn ngập lo lắng, gã lần thứ hai thúc giục mọi người: 'Đi al"

Mọi người vẫn không hiểu, mà loại nghi hoặc cùng khó hiểu như vậy liền tan thành mây khói sau khoảng tâm mười hơi thở.

Một đám người mặc áo trắng, tay áo thêu hoa văn liệt diễm từ cách đó không xa chạy như điên mà đến, trực tiếp dừng ở bên ngoài quán trà nơi mọi người nghỉ chân, vây chặt quán trà này ba tâng trong ba tầng ngoài, cho dù con ruồi cũng khó thoát.

Mọi người bao gồm cả đám người Từ Hàn khi đó đều sửng sốt, đồng loạt đứng dậy, cảnh giác nhìn đám người áo trắng đột nhiên giết ra.

"Xích Tiêu môn làm việc, người không liên quan nhanh chóng rời đi!" Lúc này, một thanh âm khàn khàn từ phía sau đám người áo trắng kia vang lên.

Xích Tiêu môn.

Một trong ba môn thuộc một tông ba môn mười hai trấn của Đại Hạ, địa vị cực cao, cho dù quốc trụ Đại Hạ gặp phải nhân vật nắm quyền trong đó cũng phải lễ nhượng ba phần, những nhân sĩ giang hồ bình thường uống trà trên quán trà này làm sao dám trêu chọc?

Sau khi nghe được danh tiếng của Xích Tiêu môn, một đám người sắc mặt đại biến, đua nhau chạy khỏi nơi này, ngay cả chủ quán trà kia cũng sợ bén lửa thiêu thân, không thèm để tâm đến tiền trà, cũng vội vàng chạy trốn mất dạng

Mà đám người Từ Hàn lại không có bất kỳ hành động gì, không phải bọn họ không muốn, mà là bọn họ hiểu được những môn đồ Xích Tiêu môn này đang hướng về bản thân mình.

Đây cũng không phải là một chuyện gì quá khó hiểu, nhất là khi nhìn thấy vị Lữ Hậu Đức mang theo mấy vị nam nữ khoảng ba bốn mươi tuổi từ trong đám người cười ha hả đi về phía bọn họ, kết luận như vậy liền rõ ràng.

Từ Hàn không kịp đi tìm hiểu kỹ lúc trước Tuyết Ninh cảm ứng được việc này như thế nào, hắn nghiêng mắt nhìn thoáng qua Nguy tiên sinh ở một bên, thấy lão nhân kia còn đang yên lặng uống trà, Trong lòng hắn cũng cảm thấy yên tâm một chút, khi đó lại trâm mắt nhìn về phía Lữ Hậu Đức, hỏi: "Như thế nào? Đường đường là Xích Tiêu môn cũng không biết giữ chữ tín hay sao?"

Mà so với Lữ Hậu Đức lúc trước từng giao thủ, người càng làm cho Từ Hàn kiêng ky chính là một đôi nam nữ sóng vai cùng y, đều khoảng tâm ba bốn mươi tuổi, khí tức quanh thân bọn họ ngưng luyện, Từ Hàn nhìn không rõ tu vi của cả hai, nhưng đại khái có thể đoán ra chỉ sợ đều là cường giả Đại Diễn cảnh.

"Tà ma ngoại đạo cũng xứng giảng chữ tín với ta?" Lữ Hậu Đức đã hơn năm mươi tuổi, hai tròng mắt híp lại, cười lạnh nói.

"Sư phụ sư nương! Đồ nhi cùng Yến đại ca là thật tâm yêu nhau, huống hồ Yến đại ca cũng sớm đã rời khỏi Ma Thiên môn, cầu xin các ngài buông tha chúng ta đi." Lúc này Tuyết Ninh ở bên kia dường như cực kỳ sợ hãi đối với đôi nam nữ đột nhiên xuất hiện này, nàng bước nhanh đi tới trước đám người, nói với hai người kia như vậy.

Mà đám người Từ Hàn cũng mới từ trong lời này tỉnh ngộ lại, một nam một nữ theo Lữ Hậu Đức đến đúng là sư phụ cùng sư nương của Tuyết Ninh.

"Hừ! Đồ đĩ!" Nhưng khẩn cầu của nàng lại không được sư phụ cùng sư nương thông cảm, vị nữ nhân trung niên vẻ mặt cay nghiệt kia khi đó liền phát ra một tiếng hừ lạnh, mở miệng âm trâm chế nhạo.

Nhưng lời này vừa dứt, một sợi xích sắt lóe hàn mang liền giống như rắn độc trực tiếp giết tới vị trí nữ nhân kia đứng.

Hai tròng mắt nữ tử ngưng tụ, sau khi cảm thụ uy năng ẩn chứa trong xích sắt kia, ả không dám khinh địch, chỉ thấy y phục của ả phiêu bồng, một con mãng xà toàn thân tắm trong ánh lửa lập tức từ chỗ ống tay áo trào ra, trực tiếp đụng vào xích sắt kia.

Hai thứ này va chạm nhấc lên một trận sóng khí, mà thân thể Yến Trảm khi đó bước nhanh tiến lên, xông đến bên cạnh Tuyết Ninh, ống tay áo vung lên, quấy nát sóng khí đang cuồn cuộn cuốn tới kia.

"Nữ nhân của Yến Trảm ta, không tới phiên Hồ Mạn Nhi ngươi tới giáo huấn!" Sau đó gã nhìn về phía nữ tử trung niên kia, lạnh giọng nói, thân thể lại không lộ dấu vết hơi di động, chắn cả người Tuyết Ninh ở phía sau.

"Yến Trảm, chết đến trước mắt mà ngươi còn muốn thực hiện tranh giành miệng lưỡi, ta ngược lại muốn nhìn xem đợi đến khi ta hủy một thân công lực của ngươi, đưa ngươi cùng tiểu tiện nhân này vào Phần Thiên lô, ngươi còn có nhàn tình tao nhã bực này hay không." Nữ tử trung niên kia hiển nhiên cũng không phải hạng người lương thiện, lúc đó lên tiếng, mà nam nhân bên cạnh cùng với Lữ Hậu Đức, thậm chí hơn trăm môn đồ mà bọn họ mang đến đều lập tức bày ra tư thế nghênh chiến.

Đây là Chu Tước Ngũ Viêm trận!

Lần gặp Yến Trảm trước đó, Lữ Hậu Đức cùng hơn mười môn đồ kết ra trận này bộc phát uy năng liền cực kỳ đáng gờm, hiện tại trận thế này càng lớn hơn gấp mấy lần, trong lúc nhất thời xung quanh mọi người ngọn lửa cuồn cuộn, phảng phất như đang ở trong lò lửa của Tiên Nhân.

Yến Trảm hiển nhiên cũng ý thức được phiền toái lần này đã vượt qua năng lực thừa nhận của mọi người, sắc mặt gã lạnh đi, trâm giọng nói: "Chư vị, có thể kết bạn lên đường cùng mọi người, thật là may mắn của Yến mỗ, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, chuyện hôm nay, Yến mỗ sẽ một vai gánh vác...

Yến Trảm nói như vậy, ý tứ đương nhiên là không thể rõ ràng hơn, gã tự biết không cách nào chống lại địch nhân, cho nên muốn một mình gánh vác việc này, không muốn liên lụy đến mọi người.

Chỉ là gã còn chưa kịp nói hết lời đã bị cứng rắn cắt đứt.

"Yến Trảm ngươi nói cái gì vậy, Sở mỗ ta là hạng người tham sống sợ chết sao?" Sở Cừu Ly khi đó trốn ở phía sau Từ Hàn, vẻ mặt phẫn nộ nói.

Từ Hàn thấy thế có chút bó tay đối với Sở Cừu Ly đã đến lúc này vẫn còn có tâm tư đùa giỡn, hắn lắc đầu, lại không chút do dự vươn tay lấy ra trường kiếm trên lưng. Mà Ninh Trúc Mang bên cạnh cũng khi đó rút kiếm ra khỏi vỏ, thân sắc lạnh lùng nhìn đoàn người Lữ Hậu Đức đã kết ra chiến trận.

Thấy mọi người như thế, trong lòng Yến Trảm cực kỳ cảm động, nhưng chính bởi vì cảm động như vậy, gã càng không muốn liên lụy đến mọi người.

Bởi vậy gã há miệng muốn lên tiếng lần nữa, nhưng lần này lời nói của gã còn chưa ra khỏi miệng, lại bị cắt đứt.

Mà lần này cắt ngang gã lại là một bàn tay.

Một bàn tay đầy nếp nhăn.

Chủ nhân bàn tay này chợt vươn người ra, vỗ nhẹ lên bả vai Yến Trảm, Yến Trảm sửng sốt, mà ngay lúc gã ngây người, Ngụy tiên sinh lúc trước một mực yên tĩnh uống trà ở một bên sải bước qua người gã, cõng rương gỗ xưa nay chưa từng rời khỏi người lão cất bước đi đến bên cạnh gã.

"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi." Lão nhân nói như thế, ánh mắt lại ngửa đầu nhìn về phía chân trời.

Nhưng Yến Trảm vẫn biết, lời này là đang nói với mình.

Nhưng điều gã không rõ chính là, việc này sao lại có thể không liên quan gì đến gã, nếu không phải chuyện gã cùng Tuyết Ninh, Xích Tiêu môn sao có thể cắn chặt bọn họ không buông?

"Ra ngoài đi." Nhưng khi đó giọng nói của Ngụy tiên sinh lại vang lên, lúc này đây, lời này cũng không phải nói với gã.

Mà là đối diện với chân trời, đối diện với một nơi nào đó rất xa xôi.

"Tốt xấu gì cũng là hậu nhân của Ô Tiêu Hà, trốn tránh chẳng phải là mất thể diện của tiền nhân, chớ để lão phu chê cười."
Bình Luận (0)
Comment