Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 452 - Chương 64: Trong Hoành Hoàng Thành, Ai Dám Động Võ? (Đại Chương)

Chương 64: Trong Hoành Hoàng thành, ai dám động võ? (Đại chương) Chương 64: Trong Hoành Hoàng thành, ai dám động võ? (Đại chương)Chương 64: Trong Hoành Hoàng thành, ai dám động võ? (Đại chương)

Nguy tiên sinh vừa dứt lời, còn không đợi đám người Từ Hàn nghĩ rõ ý trong lời nói của lão, trên bầu trời chợt có một chấm nhỏ sáng lên.

Sau đó điểm sáng kia không ngừng phóng đại trong ánh mắt mọi người, là một thứ nào đó đang dùng tốc độ nhanh đến kinh người từ nơi không biết cách mấy ngàn dặm chạy tới.

Điểm sáng dần dần phóng đại, dường như là một đạo hỏa diễm.

Mà sau một nháy mắt, theo ngọn lửa kia không ngừng tới gần, chư nhân mới rõ ràng phát hiện, đó rõ ràng là một thân ảnh bao bọc trong hỏa diễm.

Đây là pháp tướng Tiên Nhân của chưởng giáo Xích Tiêu môn!

Khi mọi người tỉnh ngộ ra điểm này, tôn pháp tướng kia lại lấy tốc độ mà người thường khó có thể tưởng tượng được rơi vào trước mặt mọi người.

Bóng người bao bọc trong hỏa diễm khó có thể thấy rõ dung mạo, thế nhưng lại không tránh khỏi làm cho mọi người ở đây sinh ra một cỗ cảm giác bảo tướng trang nghiêm, muốn dốc toàn lực sùng bái. Uy của Tiên Nhân bởi vậy mà có thể thấy được một hai.

Pháp tướng kia cũng không dừng ánh mắt trên thân đám người Từ Hàn chút nào, mà nhìn chằm chằm về phía Ngụy tiên sinh đang đứng trước đám người.

"Xem ra là bổn tọa khinh thường các hạ rồi." Pháp tướng kia nói như thế, trên khuôn mặt bao bọc dưới hỏa diễm mơ hồ lộ ra một tia ý cười.

Nguy tiên sinh nghe lời này cười ha hả, trên mặt nhìn không ra nửa phần dị trạng: "Chưởng giáo đại nhân bày ra trận chiến lớn như vậy, vì chuyện gì còn xin nói rõ ràng, chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường, không thể trì hoãn được."

"Không có gì.' Pháp tướng kia khi đó từ trong ngực móc ra một vật, cầm trong tay hơi suy nghĩ một chốc, lại là Hỏa Vân lệnh trước đó dùng để mua mạng của Yến Trảm cùng Tuyết Ninh."Bổn tôn trở về suy nghĩ một chút, nếu Hỏa Vân lệnh này ở trong tay các hạ, như vậy các hạ tất nhiên có quan hệ rất sâu xa với tổ sư Xích Tiêu môn chúng ta. Lệnh bài này vẫn nên trả lại cho ngài mới đúng."

Lời này đương nhiên dễ nghe, nhưng bất kể ngữ điệu, cách nói chuyện của vị chưởng giáo kia, hay là động tác trong tay y đều không có chút ý tứ trả lại, ngược lại ánh mắt y sáng ngời, mang theo hung quang liễm liễm nhìn chằm chằm Ngụy tiên sinh.

Nhưng Ngụy tiên sinh dường như lại không hề để tâm đến những thứ này, lão khẽ gật đầu, nói: "Vậy liền cảm tạ chưởng giáo đại nhân."

Dứt lời, lão nhân này lại run rẩy đi lên, vươn tay muốn tiếp nhận vật này từ trong tay pháp tướng của vị chưởng giáo kia.

Hai tròng mắt của tôn pháp tướng kia lập tức trở nên cực kỳ lạnh lẽo, sát khí nhàn nhạt bắt đầu từ trong cơ thể y tràn ra.

"Sao vậy, không phải nói muốn cho ta sao?" Ngụy tiên sinh vẫn giống như không hề cảm nhận được biến hóa như vậy, lão mang vẻ mặt hoang mang nhìn pháp tướng kia. hỏi.

"Giả bộ hồ đồ cùng bổn tọa đúng không?" Pháp tướng kia hạ thấp thanh âm, ngữ điệu âm trầm nói.

Mà lời này vừa dứt, hỏa diễm bao quanh người y lập tức đại thịnh, khí thế cuồng bạo tuôn ra, bao phủ lấy thân thể Ngụy tiên sinh. "Hồ đồ? Không phải các hạ nói muốn trả Hỏa Vân lệnh này lại cho lão hủ sao?" Ngụy tiên sinh híp mắt hỏi.

"Hừ!" Pháp tướng kia đau đớn kêu lên một tiếng, ngữ điệu cũng không cao vút, lại ẩn chứa lôi đình uy hiếp, chấn nhiếp lòng người, đám người Từ Hàn còn có thể bảo trì bình thường, mà những người tu vi yếu như Chân Nguyệt thì sắc mặt trắng bệch.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt như vậy, theo tiếng hừ lạnh hạ xuống, phía sau pháp tướng có rắn độc cả người thiêu đốt hỏa diễm màu trắng chợt thò đầu ra, phun lưỡi đi tới trước mặt lão nhân, dừng lại cách cổ lão không quá nửa tấc, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm đối phương.

"Nói! Kim Ô Chân hỏa trong Hỏa Vân lệnh ở nơi nào!?" Mà thanh âm của pháp tướng Tiên Nhân kia vào lúc này cũng bất ngờ vang lên.

Nếu nói chân tướng phơi bày, hiển nhiên vị chưởng giáo đại nhân này đã mất hứng thú hư dữ ủy xà cùng Nguy tiên sinh.

Một khắc kia, uy thế thân là Tiên Nhân trên người y triển lộ không sót một chút, vô số rắn độc quanh thân đốt liệt diễm như lúc trước từ phía sau lưng y trào ra, quấn lấy lân nhau không ngừng gào thét.

Tuyết trên trời rơi xuống không thể chạm tới thân thể của y, trong phạm vi mấy dặm, tuyết nhỏ cách mặt đất trăm trượng liên đồng loạt hòa tan, hóa thành khói trắng lần thứ hai bốc lên. Hơi nước mông lung bao phủ phiến thiên địa này, mà dưới hơi nước lại là đất cháy trải rộng, tấc cỏ không mọc.

Nhưng dù là như thế, trên mặt Ngụy tiên sinh vẫn không có bất kỳ vẻ bối rối nào, lão khẽ vuốt bộ râu cũng không quá rậm rạp trên cằm mình, nhìn về phía pháp tướng Tiên Nhân kia: "Sao lão hủ không nhớ rõ trong tổ huấn Xích Tiêu môn của các ngươi có một quy củ này? Kim Ô Chân hỏa đã tặng ra lại còn có đạo lý muốn thu hồi trở về?"

Tin tức ẩn giấu trong lời này đương nhiên không ít, mà pháp tướng Tiên Nhân kia lại vứt bỏ đại đa số ý bên trong đó ra ngoài, chỉ nghe vào một chuyện duy nhất, lão nhân trước mắt này biết Kim Ô Chân hỏa ở chỗ nào.

"Nếu ngươi đã ngoan cố bất linh, cũng đừng trách bổn tọa tâm ngoan thủ lạt!" Pháp tướng kia lạnh lùng nói, con rắn độc tắm lấy hỏa diễm chiếm cứ trước mặt lão nhân kia liền gào rú một tiếng, giết tới trước mặt đối phương.

Rắn độc kia nhìn qua chỉ lớn tâng nửa tấc, nhưng uy năng ẩn chứa trong đó hiển nhiên không phải người bình thường có thể chống đỡ.

Tốc độ của nó cực nhanh, tựa như một tia chớp chiếu lên răng nanh sắc bén của mình, mắt thấy sắp xé rách mạch máu của lão nhân.

Nhưng Nguy tiên sinh lại chậm rãi vươn tay ra, ngón trỏ và ngón áp út của lão dựng thẳng lên, ba ngón còn lại khép lại, mà giữa hai ngón tay kia không biết từ lúc nào đã kẹp một đồng tiền.

Hàm răng sắc lẹm của rắn độc cứ như vậy hung hăng va chạm với đồng tiền kia.

Keengl

Một tiếng giòn vang khuếch tán, thân thể rắn độc kia tựa như bị thi chú định thân, lập tức ngừng lại.

Sau một khắc, một tia đen kịt hiện lên trên đỉnh đầu rắn độc, lập tức lan tràn ra, rất nhanh liền xâm nhiễm toàn thân nó, hỏa diễm quanh thân nó dập tắt, thân thể khi đó vỡ vụn, giống như cành khô bị hỏa diễm đốt cháy, hóa thành tro tàn rơi xuống đất.

"Ta nghĩ quy củ tông môn mà Ô Tiêu Hà truyền xuống cũng không phải là mạnh mẽ lăng nhục, cứng rắn cướp đoạt chứ?" Thanh âm Nguy tiên sinh vào lúc đó vang lên, trong con ngươi híp lại của lão mơ hồ có một chút tức giận bắt đầu khởi động.

Đây là thứ mà Từ Hàn chưa từng thấy qua trong mắt lão nhân này.

Sắc mặt của pháp tướng Tiên Nhân kia lập tức biến đổi, đương nhiên không phải vì lời răn dạy của lão nhân, mà là một thủ đoạn thần thông cường hãn mà lão vừa mới thi triển ra.

Tạ Mẫn Ngự chấp chưởng Xích Tiêu môn đã có chừng hơn hai trăm năm, sống gần ba trăm tuổi, người ngoài xem ra y đương nhiên đã là Tiên Nhân không dính phàm trần, tu vi thông thiên, nhưng chính y lại tự biết, lần Thiên kiếp thứ ba sắp tới, mà y lại không quá nhiều nắm chắc vượt qua lần kiếp nạn này...

Lão nhân xuất hiện, hoặc có thể nói là Hỏa Vân lệnh trong tay lão nhân xuất hiện lại cho y một tia hy vọng.

Tương truyền trong Hỏa Vân lệnh này tồn tại một đạo chân hỏa bản mệnh của tổ sư gia nhà y, cũng chính là vị Ô Tiêu Hà kia, cũng chính là cái gọi là Kim Ô Chân hỏa, nếu y có thể luyện hóa kỳ vật bực này, như vậy phần thắng khi đối kháng Thiên kiếp lần thứ ba ít nhất phải nhiêu hơn năm thành.

Đại khái là sống càng lâu liền càng tiếc mạng, Tạ Mẫn Ngự không muốn buông tha cơ hội này, cho nên sau khi trở lại tông môn y liền gấp không nhịn được muốn luyện hóa sự vật trong lệnh bài kia, nhưng lúc này y lại kinh ngạc phát hiện, Kim Ô Chân hỏa trong lệnh bài kia sớm đã không biết tung tích.

Loại cảm giác đạt được hy vọng, lại hoàn toàn mất đi đương nhiên cũng không dễ chịu.

Di huấn của tổ tiên, quy củ của tông môn gì đó đều bị y vứt ra sau đầu, lập tức dẫn theo những đệ tử này tìm được chỗ của đám người Ngụy tiên sinh, muốn lấy được Kim Ô Chân hỏa kia, hy vọng vượt qua được Thiên kiếp thứ ba.

Cũng may là y đến kịp, chặn lại đám người Ngụy tiên sinh trước khi bọn họ đi vào Hoành Hoàng thành, nếu không ở dưới chân Thiên tử, nằm trong sự quản lý của Long Ẩn tự, có cho Tạ Mẫn Ngự thêm vài lá gan, y cũng không dám làm gì.

Mà hiện tại cho dù cảm giác được vị lão giả trước mắt này bất phàm, y cũng không có ý định buông tha đối phương.

Bởi vì y không có nhiều thời gian để trì hoãn như vậy.

Nghĩ tới đây, sát khí trong mắt Tạ Mân Ngự càng sâu, y đau đớn gào thét một tiếng, tôn pháp tướng kia lập tức như túi khí bơm hơi bắt đầu bành trướng, trong nháy mắt liên hóa thành kích thước ba trượng.

Sau đó y bất ngờ vươn tay ra, bàn tay thật lớn đánh thẳng về phía Ngụy tiên sinh, rắn độc đang hừng hực Linh viêm ở phía sau quấn quanh cánh tay y cũng theo một chưởng này mà gào thét giết về phía Ngụy tiên sinh.

Một chưởng nhìn như tâm thường này, lúc đi về phía trước lại nổi lên sóng khí cuồn cuộn giống như núi cao đánh về phía mọi người, đám người Từ Hàn khi đó không thể không vận chuyển chân nguyên trong cơ thể mình chống đỡ, mới có thể bình yên vô sự.

Mà Ngụy tiên sinh đối mặt với một kích rung trời động đất này lại đột nhiên bất động.

"Ai, xem ra phải thay ngươi giáo dục đám hậu bối một phen."

Lão dùng thanh âm chỉ có bản thân mình mới có thể nghe được phát ra một tiếng than thở cực kỳ chân thật, sau đó trong hai mắt có Thần quang sáng lên.

Mặt đất dưới chân lão chợt hiện lên dao động như sóng triều, sau đó một cái tường đất mọc lên trên mặt đất bằng phẳng, chắn ở giữa lão và bàn tay gào thét mà đến kia. Ngọn lửa nóng rực chạm tới tường đất kia, tường đất nọ lập tức bị thiêu đến cháy đen, đảo mắt liền có dấu hiệu sụp đổ, nhưng điều này cũng không hề làm cho Ngụy tiên sinh có nửa phần sợ hãi, trong lúc đó một tay của lão cũng hơi hơi búng lên, một đồng tiền bay ra, theo khe hở tường đất bị thiêu nát bắn ra ngoài, sau khi gặp phải ngọn lửa màu trắng kia, đồng tiền trong nháy mắt hòa tan, hóa thành nước vàng.

Đám nước vàng kia lại cực kỳ to lớn, vượt xa khả năng một đồng tiên có khả năng hóa thành, sau đó nước vàng như có linh tính bao trùm trên tường đất sắp vỡ vụn kia, tường đất lập tức bị nước vàng nọ bao trùm, hóa thành một tường đá màu vàng không thể phá vỡ.

"Vàng thật không sợ lửa." Lão nhân thản nhiên nói.

Thủ đoạn thần kỳ như vậy làm cho người ta cảm thán, cũng làm cho sắc mặt Tạ Mân Ngự càng thêm âm hàn.

Y lần thứ hai phát ra một tiếng hừ lạnh, pháp tướng cao ba trượng tiếp tục biến lớn mấy phần, hóa thành khoảng chừng hơn năm trượng.

Mà đám rắn độc quấn quanh trong tay y lúc đó cũng gào thét tiến lên, trong nháy mắt liền giết tới trên bức tường vàng kia, lập tức thân thể những con rắn độc kia đều đồng loạt nứt ra, vậy mà từ rắn độc hóa thành từng con kiến to bằng ngón cái. Sau đó những con kiến kia trải rộng trên bức tường vàng, bắt đầu gặm nhấm bức tường kia.

Mặc dù không cách nào đánh vỡ trong thời gian ngắn, nhưng dưới cắn xé như thế, bức tường nọ cũng có khả năng bị chúng nó dần dần ăn mòn.

Tạ Mẫn Ngự thấy thế, thân sắc trên mặt hơi chậm lại, trong miệng nói: "Đê ngàn dặm tan rã trong mộ kiến."

Ngụy tiên sinh nhướng mày, một thân áo gai màu xám đột nhiên khuấy động, hai con rồng nước to như cánh tay người lớn khi đó từ cổ tay áo lão trào ra, gào thét xông về phía đám kiến kia.

Dưới những con rồng này tưới nước, đám kiến dày đặc trên tường vàng lập tức phát ra tiếng kêu chỉ chỉ thảm thiết, thân thể run rẩy, hỏa diễm dập tắt hóa thành tro tàn rơi xuống trên tường vàng.

Chưa từng nghĩ đến lão nhân nhìn như tâm thường này lại khó chơi như thế, sắc mặt Tạ Mân Ngự lập †ức ngưng trọng lên.

"Chu Tước Ngũ Viêm trận!" Y quát to một tiếng, những đệ tử dưới người đã sớm kết ra chiến trận theo tiếng mà động. Chỉ thấy quần áo mọi người bắt đầu đồng loạt bay phất phới, từng đạo Linh viêm trong cơ thể trút xuống, tràn vào trong pháp tướng thật lớn mà Tạ Mẫn Ngự kết ra.

Đồng thời pháp tướng khổng lồ thu hồi bàn tay ấn vào tường vàng kia, y ngẩng đầu đứng sừng sững trước mặt mọi người, vươn một tay ra, xoay lòng bàn tay trước ngực. Đám rắn độc cả người tắm hỏa diễm hừng hực phía sau khi đó như được sắc lệnh tràn về phía bàn tay của y.

Rất nhanh những con rắn độc kia chiếm cứ thành một quả cầu lửa trên bàn tay y.

Mà theo rắn độc cùng Linh viêm mà những đệ tử kia gọi ra không ngừng tràn vào, quả cầu lửa kia càng †ụ càng lớn, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.

Cho dù cách nhau mấy chục trượng, mọi người cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ khủng bố bao bọc trong quả cầu lửa này, thậm chí ngay cả không gian quanh nó cũng bởi vì chịu không nổi nhiệt độ đáng sợ này mà xuất hiện dấu vết vặn vẹo.

"Thiên đường có lối ngươi không đi, hiện tại cũng không thể trách bổn tọa tâm ngoan thủ lạt." Dường như cũng bởi vì cảm nhận được một kích này ngưng tụ lực lượng đáng sợ, vẻ u sầu trên mặt Tạ Mẫn Ngự hoàn toàn tiêu tan, theo đó hiện lên chính là một tia cười lạnh nông đậm. Nhưng Ngụy tiên sinh vẫn vẻ mặt nhàn nhã đứng tại chỗ như cũ, dường như cũng không để trong lòng đối với uy năng đáng sợ ẩn chứa trong một kích này.

Dáng vẻ như vậy đối với Tạ Mẫn Ngự đã đạt tới Tiên Nhân mấy trăm năm mà nói không thể nghi ngờ là một loại miệt thị.

Trong lòng y đã âm thầm nghĩ, đợi đến khi đánh bại lão giả này, nhất định phải giữ tính mạng lão già này lại, bỏ vào trong lò luyện đan của Xích Tiêu môn tra tấn một phen, lại bức hỏi ra chỗ của Kim Ô Chân hỏa.

Nghĩ tới đây, trong mắt Tạ Mẫn Ngự sáng lên một đạo hàn mang.

Bàn tay y vươn ra lúc đó chợt siết chặt, một cơn sóng nhiệt hừng hừng lan tràn ra. Quầy trà chung quanh dường như bởi vì thừa nhận không nổi cỗ sóng nhiệt đáng sợ này mà bắt đầu thiêu đốt, sắc mặt đám người Từ Hàn càng khó coi, hiển nhiên dưới uy lực của vị Tiên Nhân này, bọn họ ngay cả lực lượng phản kháng cũng không hề có chút nào.

Tiên Nhân, nhất là Tiên Nhân đã vượt qua hai lần Thiên kiếp, ngưng tụ ra pháp tướng của chân thân, cho dù là cường giả Đại Diễn cảnh như Ninh Trúc Mang, Yến Trảm ở trước mặt y cũng chẳng qua là con kiến hôi.

Mà sau khi nắm chặt, quả cầu lửa do rắn độc trong cơ thể y cùng với Linh viêm do đông đảo đệ tử gọi ra hội tụ mà thành đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, một đôi cánh từ trong quả cầu lửa vươn ra, sau đó là một con Thần điểu cao vút, chỗ cánh, đuôi cùng với chân móng cực kỳ sắc bén.

AnhI

Nương theo một tiếng vang dài rung trời, một con Thần điểu Chu Tước to mấy tấc hiện lên trước mắt mọi người.

Tất nhiên đó mới chỉ là khởi đầu.

Theo kéo dài tiếng kêu vang vọng thiên địa, thân ảnh Thần điểu Chu Tước cũng không ngừng phóng đại, trong nháy mắt liên có kích thước như pháp tướng chân thân.

"Đi!" Tạ Mẫn Ngự phát ra một tiếng quát lớn.

Thần điểu kia lại ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó liền bất ngờ tung người phi về phía Ngụy tiên sinh.

Tốc độ của nó cực nhanh, kéo theo tàn ảnh hỏa diễm đầy trời, những nơi đi qua, không gian vặn vẹo, mặt đất nứt nẻ.

Đối mặt với con Thần điểu Chu Tước khổng lồ này, trên mặt Ngụy tiên sinh rốt cục hiện ra một tia tán thưởng.

Lão vươn tay ra một lần nữa, nắm một đồng tiền bên trong tay.

Bức tường màu vàng kia tựa như có cảm giác, chỗ đáy lúc đó có hai dây leo vươn ra, chống lên bức tường màu vàng nọ, nước vàng trên bức tường này chảy xuống, bao bọc lấy hai dây leo tráng kiện kia, tựa như sinh ra hai cái chân vậy. Hai con rồng nước bắt đầu rơi xuống hai bên trái phải của bức tường, tựa như hai cánh tay không ngừng nhảy múa.

Mà phía trên tường màu vàng cũng mọc ra một dây leo, nhưng trong nháy mắt lại khô héo, ngọn lửa hừng hực dâng lên, tựa như phần đầu của sinh vật kỳ quái này vậy.

Lúc này, Ngụy tiên sinh búng đồng tiền cầm trong tay một cái, rơi vào chỗ ngực của sinh vật kỳ quái kia. Keendgl

Kèm theo một tiếng vang nhỏ, tựa như tiếng nặng nề phát ra từ bánh răng chuyển động.

Hào quang trên đồng tiền kia nở rộ, vô số ánh vàng bắt đầu tràn vào tứ chi bách hài của sinh vật kia, thứ nọ trong nháy mắt sống lại.

Nó ngay lập tức bước hai chân phủ nước vàng của mình, tiến lên một bước, hai con rồng nước hóa thành hai tay vươn ra, trực tiếp nghênh đón Thần điểu Chu tước đang giết tới.

Âm ầm!

Nương theo một tiếng nổ lớn, sinh vật kia cùng Thần điểu Chu Tước hung hăng đụng vào nhau.

Hai người giằng co không dứt, trong lúc nhất thời dường như ai cũng không cách nào bắt được đối phương.

Tạ Mẫn Ngự thế nào cũng không thể tưởng tượng được sinh vật tạo hình cổ quái, thậm chí có thể gọi là cực kỳ buồn cười này vậy mà có thể tiếp được một kích lăng liệt của Thần điểu Chu Tước bản thân gọi ra, thậm chí y nhìn thần sắc trên mặt Ngụy tiên sinh cũng không có bao nhiêu dị sắc, dường như lão hết sức thành thạo chuyện này.

Hai người đối kháng kéo dài mấy chục hơi thở, Thần điểu Chu Tước dần dần lộ ra trạng thái mệt mỏi, mà sinh vật kỳ quái kia thì không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Nguy tiên sinh cười nhạt, lúc này đang muốn thôi động sinh vật kia kết thúc trận chiến này, thế nhưng lão lại đột nhiên biến sắc, chỗ ngực đột nhiên truyền đến một hồi quặn đau. Mà sinh vật bị lão sai khiến cũng bởi vậy cho nên thế công chậm lại, bị Thân điểu Chu Tước kia ép trở về.

Quyết đấu giữa cao thủ thường chỉ phụ thuộc trong nháy mắt.

Dị trạng của Ngụy tiên sinh bị Tạ Mân Ngự rất nhạy cảm nhìn thấu.

Hàn mang trong mắt y chợt lóe, bàn tay thật lớn siết chặt chấn động, những đệ tử kết xuất ra Chu Tước Ngũ Viêm trận kia đều sắc mặt trắng bệch, từng sự vật màu vàng tuôn ra từ trong cơ thể bọn họ, chạy vào trong cơ thể Thần điểu Chu Tước.

Đó là sinh cơ trong cơ thể những đệ tử này, cách làm như vậy không thể nghi ngờ sẽ làm cho căn cơ của bọn họ bị hao tổn, thọ nguyên thân thể giảm bớt, nhưng vì đạt được Kim Ô Chân hỏa, Tạ Mẫn Ngự hiển nhiên cũng không quan tâm đến hậu quả như vậy.

Mà theo những sinh cơ kia tràn vào, khí thế của Thần điểu Chu Tước đại chấn, ánh lửa quanh thân nó lại mãnh liệt vài phần, mà sinh vật không có lực lượng của Ngụy tiên sinh chèo chống thì cũng không cách nào thừa nhận lực lượng của Thần điểu Chu Tước kia dưới chênh lệch cực lớn, quanh thân chấn động run rẩy, cuối cùng vậy mà ầm ầm vỡ vụn.

"Phốc!"

Đồng thời Ngụy tiên sinh vốn tâm thần tương liên cũng bị cắn trả, sắc mặt lão trắng bệch, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình không ngừng lui về sau.

"Ngụy tiên sinh!" Đám người Từ Hàn thấy thế lập tức kinh hãi thất sắc, vội vàng tiến lên đỡ lấy lão nhân.

Nhưng Tạ Mẫn Ngự hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Thần điểu Chu Tước một kích đắc thắng ngựa không dừng vó, đánh thẳng tới chỗ mọi người.

Mắt thấy hỏa diễm đáng sợ này sẽ cắn nuốt mọi người, Ngụy tiên sinh sắc mặt tái nhợt liếc mắt nhìn Thần điểu Chu Tước một cái, miệng nói: "Dẫn chúng ta đi!" Thanh âm này vừa dứt, trong rương gỗ khổng lồ sau lưng lão có một luông ánh sáng trắng bắt đầu khởi động, bao bọc tất cả mọi người lại.

Hào quang màu trắng kia cực kỳ chói mắt, làm cho đám người Lữ Hậu Đức bị mù tạm thời, mà sau một thời gian ngắn, đợi đến khi bọn họ khôi phục lại, đám người Từ Hàn đã sớm không biết tung tích.

"Chưởng giáo?" Bọn họ kinh ngạc bất định nhìn về phía pháp tướng khổng lồ kia, vẻ mặt nghi hoặc hỏi."Có cần đuổi theo không?"

Mà trên mặt pháp tướng khổng lồ kia cũng hiện ra tức giận cực độ, y quay đầu nhìn về phía tòa thành trì khổng lồ phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trong Hoành Hoàng thành, ai dám động võ?”
Bình Luận (0)
Comment