Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 66: Quà Tặng

Chương 66: Quà tặng Chương 66: Quà tặngChương 66: Quà tặng

Trong Hoành Hoàng thành đế đô Đại Hạ.

Trong một khách sạn tên là Lễ Hiền trai, đám người Từ Hàn nhìn Ngụy tiên sinh hôn mê bất tỉnh, lại nhìn một thân ảnh áo trắng bên cạnh, bộ dáng tuấn mỹ, nhưng hết lần này tới lần khác hai bên tóc mai vươn ra hai lỗ tai lông xù.

"Ngươi là... Yêu vật?" Đôi mắt Sở Cừu Ly tựa như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt sững sờ chỉ vào nam nhân trước mặt hỏi.

Lúc trước chính là người này đột nhiên xuất hiện vào thời khắc nguy cơ, thi triển một số bí thuật mà mọi người khó có thể hiểu được, đưa bọn họ đến Hoành Hoàng thành, thế nhưng lúc đó đầu gã có đội mũ, hơn nữa tình huống của Ngụy tiên sinh nguy cấp, đám người Từ Hàn không kịp hỏi qua, cho đến khi nam nhân đỡ Ngụy tiên sinh, dẫn bọn họ vào một khách sạn, tiến vào phòng riêng, nam nhân lúc đó cởi mũ ra, mọi người thấy rõ dung mạo của gã cũng mới có một màn như bây giờ.

Nam nhân này rõ ràng là một người tính khí lạnh lùng.

Gã nghe được lời này, đưa mắt nhìn về phía Huyền nhi cùng Ngao ô ở góc, nói: "Chỗ các ngươi còn ít yêu vật sao?”

Ngao ô rụt đầu, tựa như có chút sợ hãi đối với nam nhân này, mà Huyền nhi vẫn tự mình chải chuốt bộ lông của mình, đối với nam tử thì làm như không thấy.

Từ Hàn lúc đó trong lòng cũng nhảy dựng lên, hắn không muốn dây dưa nhiều trên chuyện này, ngược lại hỏi: "Ngụy tiên sinh, ngài ấy thế nào rồi?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Lão già này lợi hại như thế, ngay cả Tiên Nhân cũng dám cứng rắn chống lại, sẽ không phải chết chứ?" Sở Cừu Ly xưa nay miệng lưỡi trơn tru, lời nói tuy khó nghe, nhưng vẻ quan tâm trên mặt cũng không phải là giả dối.

"Chết thì không chết được." Nam tử tuấn mỹ tựa nữ tử nhìn thoáng qua lão nhân trên giường, nói như thế.

Lời này nói ra, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm thần còn chưa kịp buông lỏng, thanh âm nam tử liền lần nữa vang lên: "Nhưng cũng kém không xa."

Sắc mặt mọi người khi đó lập tức âm trâm xuống.

"Việc này đều do Yến mỗ mà liên lụy, nếu như tiên sinh có gì không may, Yến mỗ chắc chắn không chết không thôi cùng Xích Tiêu môn kia." Lập tức Yến Trảm liên nghiến răng nghiến lợi nói.

Mấy tháng nay ở chung, mọi người đã sớm hiểu rõ tính tình của gã, đương nhiên hiểu được lời này tuyệt đối không phải là ba hoa chích chòe.

Mà mọi người ở đây cũng đều mang sắc mặt phẫn nộ, hiển nhiên đã hận thấu xương đối với Xích Tiêu môn kia.

"Chỉ bằng các ngươi?" Nam tử tuấn mỹ kia dường như không cảm thụ được ý chí chiến đấu cao ngất trong gian phòng này, lạnh lùng nói: "Không nói ba vị Tiên Nhân bao gồm cả chưởng giáo của bọn chúng, chính là hơn mười trưởng lão Đại Diễn cảnh kết ra Chu Tước Ngũ Viêm trận cũng đủ để cho các ngươi hồn phi phách tán, đấu cùng Xích Tiêu môn? Chuyện như vậy không phải ai cũng có bản lĩnh làm"

So với mọi người phẫn nộ, Từ Hàn lại tỉnh táo hơn nhiều, ít nhất bề ngoài nhìn qua hắn vẫn cực kỳ bình tính. "Tình trạng của tiên sinh rốt cuộc như thế nào?" Hắn cau mày nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ kia, lại lặp lại vấn đề lúc trước.

Nam tử nghe được vấn đề này, cười nhạt một tiếng, nói: "Vốn là Bồ Tát bùn qua sông, tự lo không xong, lại hết lần này tới lần khác còn học những tên lừa trọc kia nghĩ đến phổ độ chúng sinh, ngươi nói hắn có thể như thế nào?"

Không biết là do ảo giác hay là vấn đề gì khác, Từ Hàn mơ hồ cảm thấy khi nam tử nói lời này, dường như còn mang theo một chút địch ý với mình.

"Thế nhưng ngươi cũng yên tâm, tuy rằng gần đất xa trời, nhưng còn chưa đến mức nhập thổ vi an, khoảng chừng ngày mai đại khái là có thể tỉnh lại." Nam tử còn không đợi Từ Hàn hiểu được thâm ý trong lời nói của mình, giọng nói liền vang lên lần nữa.

Dứt lời, gã lại đưa ánh mắt đảo qua trên thân mọi người, cuối cùng vẫn rơi vào trên người Từ Hàn, nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn tán gẫu một chút với hắn."

Ngữ khí nói chuyện của nam tử này cực kỳ cao ngạo, lời nói vừa rồi cũng không phải thương lượng hoặc là thỉnh cầu, ngược lại mang theo một cỗ hương vị mệnh lệnh từ trên cao nhìn xuống, không cho phép làm trái.

Điều này làm cho mọi người đều có chút không thích, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lại đều không có ý tứ rời đi.

Cuối cùng vẫn là Từ Hàn mở miệng nói: "Ninh chưởng giáo, Yến đại ca, Sở đại ca, các ngươi đi ra ngoài trước đi."

Mọi người nghe nói vậy, lúc này mới mang theo nghỉ ngờ rời đi, mà trong phòng khi đó cũng chỉ còn lại Từ Hàn cùng nam tử kia, đương nhiên còn có Nguy tiên sinh hôn mê nằm trên giường.

"Ngươi muốn nói gì với ta?" Từ Hàn khi đó trâm giọng hỏi.

Hắn xưa nay chính là tính tình này, người khác dùng lời lẽ đoan chính với hắn, hắn tất nhiên sẽ không đáp lại một cách vô lễ, mà nếu người khác nhất định phải ác ngôn với hắn, Từ Hàn cũng quyết không chịu thua kém.

Phản ứng của hắn khiến nam nhân sửng sốt, nhưng cũng không có nhiều phản ứng khác, chỉ là nhàn nhạt cười, lập tức liên nói: "Ngươi không biết là mình đã hại hắn sao?"

"Hả?" Từ Hàn hiển nhiên không ngờ nam tử lại nói ra một câu như vậy, hắn hơi chấn động, nói: 'Chuyện ngươi nói là ngày đó tiên sinh cứu ta?”

Ngày đó đồ vật trong cơ thể Từ Hàn quấy phá, hắn suýt nữa bị nó cắn nuốt, nếu không có Nguy tiên sinh cứu giúp, chỉ sợ hắn đã sớm bị thứ kia khống chế. Nghĩ như thế, lấy thực lực của Ngụy tiên sinh muốn đối kháng sự vật trong cơ thể hắn, dường như cũng hao phí rất nhiều tu vi...

Vốn tưởng rằng suy đoán như vậy đã tám chín phần mười.

Nhưng ai ngờ nam tử lại lắc đầu,'Những thứ này đều là 'quả cuối cùng, mà nguyên nhân thực sự là ở ngươi."

"Trong cơ thể ngươi có một đạo tinh quang mà người giám thị kia rót vào cho ngươi, từ nay về sau tính toán nhân quả của phương thiên địa này đều không thể bao bọc ngươi ở trong đó, ngươi giống như là một cái vòng xoáy dần dân từ sông cuốn ra biển."

"Ngươi đi tới đâu, nhân quả đều bị hủy diệt, còn hắn gánh vác gánh nặng mà ngươi khó có thể tưởng tượng, ngươi và hắn gặp nhau, quấy nhiễu phần 'nhân mà chúng ta khổ tâm sắp đặt ngàn năm, cũng hủy đi phần 'quả' sắp kết." Nam tử nói như vậy, ngữ điệu của gã theo lời nói này mà dần dần trở nên u hàn, quanh thân mơ hồ tràn ra một cỗ sát khí.

Từ Hàn nghe không hiểu nam tử đến tột cùng đang nói cái gì, nhưng có thể thật sự cảm nhận được gã phẫn nộ.

Hắn nhìn thẳng vào mắt đối phương và hỏi,'Cho nên ngươi muốn giết ta?"

"Đâu chỉ là muốn giết ngươi? Ta hận không thể cho ngươi bầm thây vạn đoạn." Nam tử nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy vì sao ngươi còn không động thủ?" Từ Hàn hỏi.

Nam tử vào lúc đó trầm mặc xuống, gã có chút không thể làm gì được nhìn Từ Hàn.

"Bởi vì người không có nhân, có lẽ mới có thể thừa nhận vô lượng 'quả' này, hắn bại, ngươi chính là hy vọng cuối cùng."

Nam tử nói đến đây, vẻ mặt phẫn hận lúc nãy tan thành mây khói, gã có chút cô đơn, khóe mắt lại rơi vào trên người lão nhân ở một bên.

Các loại cảm xúc phức tạp tỷ như phiền phức, không cam lòng, phẫn hận, thương hại khi đó dâng lên đuôi lông mày của gã, gã bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Ta đại khái có thể đoán được hắn đến tột cùng chuẩn bị làm như thế nào..."

"Ta chỉ hy vọng, bất kể thành công hay không, ngươi vẫn có thể xứng đáng với món quà này..."

Nam tử dứt lời này, cuối cùng không còn hứng thú đối thoại với Từ Hàn nữa, thân thể gã chợt lóe lên, lập tức hóa thành một luồng sáng trắng, trốn vào trong rương gỗ thật lớn kia.

Mà một thanh cũng vào lúc đó lại vang lên bên tai Từ Hàn.

"Nếu ngươi làm không được điểm này, ta sẽ tự mình lấy tính mạng của ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment