Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 67: Khu Hổ Nuốt Lang

Chương 67: Khu hổ nuốt lang Chương 67: Khu hổ nuốt langChương 67: Khu hổ nuốt lang

Bên trong cung Trường Nhạc thành Kim Lăng Trần quốc.

Trân Huyên Cơ mặc một bộ Long bào màu vàng ngồi cao trên đại điện.

Dưới điện, văn võ bách quan chia làm hai bên. Chỉ có một người mặc áo bào tím ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, trâm mắt cúi đầu, thần sắc kiêu căng.

"Tin tức này có thể là sự thật hay không?" Trân Huyền Cơ nhìn thiếu niên đang quỳ trong điện, trầm giọng hỏi.

"Đây là tin tức mạt tướng dùng tính mạng huynh trưởng đổi lấy, há có thể là giả? Lý Du Lâm lòng lang dạ sói, thê muốn thôn tính Đại Trần ta, kính xin bệ hạ sớm bố trí, chớ cho giặc cướp cơ hội." Thiếu niên quỳ lạy trong triều diện mạo chật vật, hiển nhiên là mới vừa đến nơi này, hiện tại ngữ điệu trong lời nói ngữ bi thiết, làm cho người ta sinh ra đồng cảm.

Nam nhân này họ Trần.

Trần của Trần quốc, Trần trong Trần Huyền Cơ.

Tên chỉ duy nhất một từ: 'Y'.

Vị huynh trưởng trong miệng gã vì truyền tin tức này mà chết trên đường báo tin, tên là Trân Uyên.

Cha của bọn họ tên là Trần Bình.

Thúc thúc của Trân Huyền Cơ, cũng là huynh trưởng của Tiên đế Trần Đình Trụ.

Trần Bình bởi vì Mông Khắc dẫn binh mà không cứu, một mình tự thủ Trường Vũ quan, tính cả mười vạn đại quân trong tay đều chết vì nước. Chỉ để lại hai huynh đệ mới hơn hai mươi tuổi, bơ vơ trong thành Kim Lăng hổ lang chăm chú nhìn.

Nếu như huynh đệ hai người nghĩ đến vinh hoa phú quý, Trần Huyền Cơ đương nhiên có thể bảo vệ bọn họ, dù sao chỉ mang hư danh của một Vương gia, binh tướng trong tay sớm đã chết trận, Vương gia như vậy đối với Mông Khắc mà nói cũng không đáng để lão nhọc lòng quan tâm.

Nhưng hai huynh đệ từ nhỏ đã được Trần Bình dạy dỗ, một lòng muốn xả thân báo quốc, đương nhiên cũng muốn báo thù cho cha mình, cho nên bọn họ không để ý người bên ngoài khuyên can lẻn vào quân doanh nước Hạ, thứ nhất là muốn dò xét quân tình cho Trần quốc, thứ hai là vì lập công lao, đông sơn tái khởi. Tin tức triều Hạ chuẩn bị động võ lần nữa đối với Trần quốc mà nói đương nhiên rất trọng yếu, công lao này không nhỏ, nhưng huynh trưởng của gã lại rốt cuộc không thể trở về.

Nghĩ đến đây.

Không biết là bởi vì người có thể tin cậy trong tay càng ngày càng ít, hay là bởi vì đơn thuần do bi thương tin tức Trần Uyên chết, hoặc là cả hai thứ này.

Sắc mặt Trân Huyền Cơ khi đó trở nên cực kỳ khó coi.

"Ái khanh nhanh đứng lên đi. Khanh cứ lui ra nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng lành thương thế trên người mình. Trãm cùng dân chúng Đại Trần tử còn phải nhờ khanh gìn giữ non sông, bảo vệ thương sinh, mở rộng lãnh thổ cho Đại Trần ta."

Nhưng ở ngoài mặt, Trần Huyền Cơ vẫn lên tiếng trấn an như thế.

Đáy lòng Trần Y mặc dù bi thương vì huynh trưởng nhà mình quên thân vì nước, nhưng gã cũng là hạng người nhận thức được đại thể, khi đó khẽ gật đầu, đang muốn lên tiếng lui ra. Nhưng đúng lúc này, nam nhân áo bào tím vẫn ngồi yên trên ghế gỗ rộng đột nhiên đứng dậy.

"Bệ hạ nói không sai, tiểu vương gia quả thật nên tu dưỡng thân thể, nhưng chuyện hành quân đánh giặc này, thần cho rằng vẫn không cần tham dự nữa."

Có thể ở trên triều đình này, có thể ở trước mặt văn võ bách quan như vậy, thậm chí có thể sau khi Hoàng đế hạ ý chỉ nói ra một câu như vậy, lại không có bất kỳ người nào dám lên tiếng phản bác.

Phóng mắt nhìn hơn hai trăm năm kể từ khi Trần quốc khai quốc tới nay, cũng chỉ có vị Tân vương Mông Khắc này mới có thể làm được.

Sắc mặt Trân Huyền Cơ khi đó trở nên cực kỳ khó coi, sắc mặt của vị Trần Y dưới đài cũng đồng dạng như vậy.

"Tin tức Đại Hạ muốn động võ với Trần quốc ta, thám tử dưới tay thân đã sớm nhận được, hai vị tiểu vương gia nhất định phải lấy thân mạo hiểm, lại không biết một bầu nhiệt huyết này tất nhiên là tốt, nhưng phải dùng đúng địa phương, không nên góp tính mạng mình để đạt được một chút danh tiếng trung liệt, tỷ như vị Vương gia nào đó không biết nặng nhẹ, nhất định phải cố thủ Trường Vũ quan, suýt nữa hủy hoại căn cơ Đại Trần ta, đến lúc đó lưng đeo tiếng xấu vạn năm, cũng là chuyện không tốt." Nhưng Mông Khắc lại tựa như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của mọi người, vẫn tự mình nói.

Lời này tuy rằng không chỉ đích danh, nhưng cho dù là đứa bé ba tuổi cũng nghe ra được, trong lời nói của lão chính là chỉ vị Phụng Hưng vương - Trần Bình vì nước mà tử trận ở Trường Vũ quan.

Bị người ta quanh co lòng vòng vũ nhục người cha đã mất như thế, cho dù là Bồ Tát bùn chỉ sợ cũng phải giận tím mặt, huống chi là Trần Y từ nhỏ được Trần Bình dẫn vào trong quân doanh?

Sắc mặt gã lập tức nghẹn đến đỏ bừng, hai tròng mắt sung huyết, đứng lên muốn quát mắng.

"Hoàng huynh." Nhưng thanh âm của Trân Huyền Cơ vào lúc đó lại vang lên.

"Xã tắc Trân quốc, có nhiều chỗ quả nhân còn phải dựa vào huynh trưởng, mong huynh mau trở về tu dưỡng thật tốt, sớm ngày khỏi hẳn, phân ưu trị quốc cùng ta."

Trần Huyền Cơ nói ra lời này cực kỳ mờ mịt, y hy vọng Trân Y có thể nghe hiểu, giờ phút này bọn họ không phải là đối thủ của Mông Khắc, nếu gã không thể kìm được lửa giận trong lòng mình, Mông Khắc chắc chắn có thể ra tay trị tội gã. Gần như chắc chắn, một người tay cầm quân chính Đại Trân như lão hiện tại tuyệt đối có thực lực này.

Trân Y đương nhiên không phải hạng người ngu ngốc, gã nghe ra thâm ý trong lời nói của Trân Huyên Cơ, khi đó sắc mặt gã biến hóa một trận, cuối cùng cắn răng buông nắm đấm đang siết chặt ra.

Sau đó gã chắp tay vê phía Trân Huyền Cơ, liền lập tức lui ra khỏi cửa điện.

Gã không dám dừng lại, sợ hãi lại nghe thấy chút lời nhục mạ, chính mình không kìm nén được lửa giận thiêu đốt trong lòng.

Mà đúng như lời Trần Huyền Cơ nói, nhỏ không nhịn thì loạn đại mưu, gã nhất định phải nuốt ngụm ác khí này xuống. ....

"Bệ hạ lại chưa dùng bữa ư?"

Dưới màn đêm bao phủ, cung Trường Nhạc có mưa nhỏ rơi xuống, Diêm Yến Yến mặc một bộ Hoàng bào Phượng quan đi tới trước cửa điện cung Trường Nhạc, nàng nhìn thái giám sợ hãi đứng trước cửa, nhẹ nhàng hỏi.

Thái giám trẻ tuổi kia thấy Diêm Yến Yến đến, tựa như bắt được rơm rạ cứu mạng, vội vàng tiến lên nói: "Đúng vậy thưa Hoàng hậu nương nương, đồ ăn đã hâm nóng ba lần, thế nhưng bệ hạ vẫn chưa chịu động đũa, ngài nghĩ mà xem nếu có mệnh hệ gì, tiện nô làm sao có thể gánh vác được?"

"Được rồi, nơi này đã có ta ở đây, ngươi lui ra đi." Diêm Yến Yến cười nói, tiếp nhận một đống đồ ăn từ trong tay nô bộc phía sau tên thái giám kia, lúc này mới đi vào trong cung Trường Nhạc.

Trên đài cao nơi đó, vị đế vương tóc bạc cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Bệ hạ." Cho đến khi Diêm Yến Yến nhẹ nhàng đi tới trước mặt y, đặt đồ ăn kia lên bàn, trong miệng khẽ gọi một tiếng, Trần Huyên Cơ mới từ trong suy nghĩ của mình phục hồi tinh thần lại.

"Là Hoàng hậu a.'

Sau khi thấy rõ bộ dáng của người tới, trên mặt y nặn ra một tia ý cười, nói như thế.

"Bệ hạ." Diêm Yến Yến nhìn y một cái lên tiếng khẽ trách, cầm lấy một chén canh thịt trong đống đồ ăn kia, đặt ở trước mặt y: "Thần thiếp đã nói với bệ hạ bao nhiêu lần rồi, cho dù có bận rộn như thế nào, lúc nên ăn cơm thì cũng phải dành thời gian động đũa một chút, nếu không sẽ khiến long thể bất an, vậy dân chúng Trần quốc còn lấy ai làm chỗ dựa chủ trì đại cục đây?"

Trên mặt Trần Huyền Cơ vốn còn mang theo một chút ý cười sau khi nghe được lời này, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

Y bình tĩnh nói: "Trần quốc này có Trần Huyền Cơ ta hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có vị Mông vương gia kia, không phải là tốt rồi sao?"

Diêm Yến Yến thấy vậy, sắc mặt cũng tối sầm lại, nàng buông canh thịt trong tay xuống, vẻ mặt uể oải nói: "Chuyện trên triều ngày hôm nay, thần thiếp cũng có nghe qua. Hành vi của Mông vương gia quả thực quá mất thể diện, nhưng càng như thế, bệ hạ lại càng phải coi trọng thân thể mình. Bệ hạ vốn có thiên tư trác tuyệt, đăng lâm Tiên cảnh chỉ là vấn đề sớm muộn. Mông Khắc kia hiện giờ mặc dù quyền thế ngập trời, nhưng dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi, lão còn có bao nhiêu thời gian vùng vẫy chứ?"

"Việc bệ hạ muốn làm chỉ là an tâm chờ đợi, đợi đến khi chàng tu thành Tiên nhân, hoặc là Mông Khắc chết già, đến lúc đó Trần quốc này không phải vẫn là Trân quốc của bệ hạ sao?."

Thế nhưng lời khuyên giải vốn là ý tốt, nhưng đổi lại là một tiếng hừ lạnh của Trân Huyền Cơ: "Hừ!"

"Chỉ sợ trâm không đợi được ngày đó, liền chết trước dưới đao của vị cữu cữu tốt của ta rồi."

"Bệ hạ sao lại nói vậy? Chàng chính là thiên mệnh chỉ tử, là tiêu điểm dân chúng ngẩng đầu nhìn, mà tồn tại trong lòng văn võ hướng tới, Mông Khắc kia cho dù ăn gan hùm cũng không dám động đến một sợi lông của chàng!"

"Lão không chỉ dám động, hơn nữa...' Vẻ mặt Trần Huyền Cơ càng lúc càng sâu thẳm, y cắn răng, dùng một loại ngữ điệu gân như khàn khàn nói: "Lão đã làm như vậy rồi!"

"Hả? Bệ hạ lời này có ý gì?" Diêm Yến Yến biến sắc, miệng hỏi như thế.

"Huynh trưởng Trân Y dùng mạng đổi lấy tin tức Đại Hạ đã bắt đầu điều binh khiển tướng, chuẩn bị binh lâm Trường Vũ quan một lần nữa, mà lão đã sớm biết được tin tức này nhưng giấu diếm không báo... Nàng nghĩ trong lòng lão đang có mưu tính gì?" Trân Huyền Cơ tựa như cười mà không phải cười quay đầu nhìn về phía Diêm Yến Yến.

Đương nhiên y cũng không kỳ vọng Diêm Yến Yến trả lời câu hỏi này, sau khi nói xong, y hơi dừng lại liền nói: "Hiện giờ binh mã trong Trần quốc còn được Hoàng tộc ta nắm trong tay chính là ở Trường Vũ quan kia, do Long Cố Quốc dẫn dắt ba vạn thủ quân. Lão già kia giấu diếm việc này không báo, chắc chắn là muốn diễn lại trò cũ hại chết Phụng Hưng vương lúc trước. Làm cho Long Cố Quốc không biết tình huống chết trận ở Trường Vũ quan, sau đó lão lại dân Hổ Lang ky dưới tay nghênh chiến binh mã Đại Hạ, kế khu hổ nuốt lang này, Mông Khắc lão quả nhiên dùng quen tay hay làm."

"Chỉ cân khiến Long Cố Quốc chết đi, trên lãnh thổ Đại Trần này sẽ không còn bất kỳ binh lực nào mà quả nhân có thể dùng, đến lúc đó ta thân là Hoàng đế, nên lưu nên phế, còn không phải là chuyện Mông Khắc lão nói một câu sao?."

Trân Huyền Cơ nói xong những lời này, sát khí giữa hai hàng lông mày càng lúc càng nông đậm, hàm răng bị cắn đến rung động khanh khách, một tia đỏ tươi tràn ngập hai mắt, giờ phút này y nhìn qua không còn phong thái trác tuyệt của Đại đệ tử Linh Lung các năm đó, ngược lại cực kỳ giống một con sói dữ bị bức đến đường cùng, không thể lùi được nữa.

Diêm Yến Yến tâm tư thông tuệ, khi Trần Huyền Cơ nói đến một nửa, nàng liên lĩnh ngộ được sát khí ẩn giấu trong đó.

"Vậy bệ hạ chuẩn bị làm như thế nào?" Nàng cau mày hỏi.

Nghe lời nói này, sát khí trên mặt Trân Huyền Cơ bỗng nhiên biến mất, y đổi lại vẻ mặt nhu tình, đưa tay nắm lấy đôi tay trắng nõn như ngọc của Diêm Yến Yến, nhẹ giọng nói: "Quả nhân hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào nàng mà thôi."

Diêm Yến Yến sửng sốt, rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, nàng chắp tay với Trần Huyền Cơ, liền nói: "Bệ hạ chớ lo lắng, thần thiếp hiện tại sẽ xuất cung đi tìm phụ thân, nghĩ đến dùng thủ đoạn của ngài ấy, tất nhiên có thể nghĩ ra biện pháp, tập kết ra một chi bách chiến chỉ sư cho chàng!"

Trân Huyền Cơ nghe nói vậy nở nụ cười: "Vậy thì vất vả cho Hoàng hậu rồi."

Diêm Yến Yến lắc đầu: "Có thể phân ưu cho bệ hạ chính là vinh hạnh của Yến Yến."

Dứt lời, nàng xoay người muốn rời đi, nhưng đúng lúc này Trần Huyền Cơ lại đột nhiên gọi nàng lại: "Nhờ Hoàng hậu truyền giúp trẫm một đạo mật chỉ, tuyên Trần Y tránh đi tai mắt, vào cung gặp ta."

Diêm Yến Yến nghe được lời này hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh vẫn khẽ gật đầu, lúc này mới vội vàng rời đi.

Đợi đến khi nàng đi xa, trong Trường Nhạc cung kia, Trần Huyền Cơ tóc bạc dựa vào Long ỷ màu vàng kia, y đưa tay vuốt ve đầu rông màu vàng trên tay vịn, thần sắc trên mặt biến ảo một trận, cuối cùng ánh mắt âm trầm, lẩm bẩm nói: 'Khu hổ nuốt lang..."

"Cữu cữu ngài dạy cho cháu trai thủ đoạn tốt, chất nhi cũng chỉ có thể thoải mái hưởng thụ một phen..."
Bình Luận (0)
Comment