Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 457 - Chương 69: Trành Quỷ Ương Ngạnh, Chó Săn Hoành Hành

Chương 69: Trành quỷ ương ngạnh, chó săn hoành hành Chương 69: Trành quỷ ương ngạnh, chó săn hoành hànhChương 69: Trành quỷ ương ngạnh, chó săn hoành hành

Trong Hoành Hoàng thành đế đô Đại Hạ.

Trong một khách sạn tên là Lễ Hiền trai, lão nhân nằm trên giường nhìn thiếu niên bên cạnh.

Sắc mặt của lão có chút tái nhợt, lại mang theo một chút ý cười.

"Đây chính là câu chuyện xưa đẳng sau vở kịch bóng da kia." Hắn nói như vậy, Thế nào, ngươi cảm thấy ra sao?"

Từ Hàn nghe được lời này mới mở tròn hai mắt như trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân.

Nguy tiên sinh sáng sớm hôm nay liền tỉnh lại, mặc dù còn nằm không dậy nổi, nhưng Ninh Trúc Mang đã xem qua cho lão, nói cũng không có gì đáng ngại, tính dưỡng một chút thời gian liên có thể khôi phục. Cũng may bọn họ đã đến Hoành Hoàng thành, miễn đi xóc nảy trên đường đi, về phần tiên phòng, thuốc bổ cần thiết để tĩnh dưỡng, lại do Yến Trảm một tay bao tất, cũng không cần mọi người lo lắng.

Ngược lại Ngụy tiên sinh lại dường như có chút hứng thú, lôi kéo Từ Hàn liền bắt đầu kể nửa sau câu chuyện của Đạo nhân cùng Bạch hồ kia.

Từ Hàn cẩn thận nghe, đáy lòng cũng đại khái đoán được, chuyện xưa này chính là câu chuyện của chính đối phương.

Hắn sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nói: "Trên núi Đại Uyên kia, Đạo nhân đến tột cùng cùng vị Đại quân nọ nói chuyện gì?”

"Ngươi muốn biết không?" Lão nhân cũng chớp mắt.

"Vâng." Từ Hàn không chút do dự gật đầu.

"Đây chính là một câu chuyện xưa dài hơn, một chuyện phiền toái như vậy, ngươi muốn ta kể, có phải nên khom người cho ta một bái hay không?" Lão nhân hỏi, trên mặt mang theo ý cười chế nhạo.

Từ Hàn sửng sốt, có chút không thể hiểu đối với yêu cầu này của lão nhân.

"Tiểu Hàn! Tiểu Hàn!" Hắn đang chần chờ, giọng nói cực lớn của Sở Cừu Ly từ ngoài phòng vang lên, chỉ thấy hán tử trung niên này khi đó tùy tiện vọt vào cửa phòng.

"Làm sao vậy?" Từ Hàn đã sớm quen với bản tính của Sở Cừu Ly cho nên cũng không trách, hắn đứng lên hỏi.

"Báo danh Long Môn hội bắt đầu, chúng ta phải đi nhanh a." Đại hán trung niên dường như cũng ý thức được mình rống to có chút thất thố, y lập tức rụt cổ, thật cẩn thận nói.

"Hả?” Từ Hàn nghe lời này cũng có chút ý động.

Cái gọi là Long Môn hội, cũng là tin tức do đám người Sở Cừu Ly tìm hiểu ra sau khi đi tới Hoành Hoàng thành.

Phải biết rằng đại hội Chấp Kiếm nhân trong giới này bởi vì điều kiện phong phú, khiến vô số nhân sĩ giang hồ ở Đại Hạ nóng mắt, anh hùng hào kiệt muốn tham gia trận đấu này cũng là đếm không xuể, từ số lượng nhân sĩ giang hồ đi lại trên đường phố Hoành Hoàng thành này liền có thể nhìn thấy một hai.

Đại hội trọng yếu như vậy, đương nhiên không có khả năng đợi đến lúc bắt đầu thì mọi người đồng loạt xông lên, làm một hồi người đánh ta đập hỗn loạn.

Bởi vậy liền có Long Môn hội này. Long Môn hội này đã bắt đầu ở Hoành Hoàng thành từ một tháng trước, do Long Ẩn tự ủy nhiệm cho danh túc giang hồ có danh vọng trong Hoành Hoàng thành, hoặc là một ít Vương gia Hoàng tử, do bọn họ tuyển chọn người thích hợp tiến vào đại hội Chấp Kiếm nhân. Long môn hội này có thể xem là một lân tuyển chọn ưu khuyết điểm trước đại hội này, đến hôm nay đã qua năm lần, tuy rằng đại hội Chấp Kiếm nhân còn có vài ngày, mà Long Môn hội cũng sẽ không một lần như vậy, nhưng Từ Hàn vẫn cảm thấy có thể sớm giải quyết một chút, mới an ổn lo lắng trong lòng.

"Đi đi, chuyện xưa cũng có thể nghe bất cứ lúc nào, lão hủ hiện tại vẫn chưa chết được." Dường như nhìn ra tâm tư của Từ Hàn, Ngụy tiên sinh ở một bên cười ha hả nói.

Từ Hàn nghe nói vậy cũng không chần chờ nữa, hắn hơi chắp tay với Ngụy tiên sinh, nói: "Vậy tiên sinh liền tu dưỡng thật tốt, tại hạ sẽ đi xử lý việc này thỏa đáng."

Dứt lời, hắn liền xoay người ra khỏi phòng. ....

Cùng Sở Cừu Ly sóng vai đi trên đường phố người tới người lui của Hoành Hoàng thành, Từ Hàn nghĩ đến câu chuyện xưa mà Nguy tiên sinh kể, đương nhiên cũng không thể có chút xúc động nào với nó.

Trong chuyện xưa có quá nhiều bí mật về thế giới này.

Mà điều khiến Từ Hàn quan tâm nhất chính là cuộc đối thoại giữa lão và Đại quân, cánh tay phải của hắn chính là đồ đạc của vị Đại quân kia, vì sao gã lại bị Kiếm Lăng trấn ở trong núi Đại Uyên, vì sao lại trợ giúp Đạo nhân, thậm chí nguyện ý bởi vì mấy câu nói của Thương Hải Lưu lúc đó mà giao cánh tay phải của mình cho Từ Hàn.

Trong mắt Từ Hàn, đằng sau những thứ này dường như còn cất giấu bí mật lớn hơn.

Không những thế, Nguy tiên sinh nói trên núi Côn Luân có Tiên cung cho Tiên Nhân ở, Thương Hải Lưu nói lão đã tới nơi đó, chỗ kia chỉ đầy bụi bặm, Phu tử cũng từng tới, cuối cùng dường như còn chết ở nơi đó, thậm chí ngay cả người giám thị tựa như áp đảo thế giới này cũng muốn Từ Hàn đi chỗ kia.

Nơi đó đến tột cùng có cái gì, có liên quan như thế nào đến mình, những vấn đề này hiện tại đều quay cuồng trong đầu thiếu niên.

"Tiểu Hàn, Tiểu Hàn!" Cho đến khi thanh âm có chút bất mãn của đại hán gõ cho màng nhĩ hắn ong ong rung động, thiếu niên lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

"Hả?" Hắn ngẩng đầu mờ mịt nhìn đại hán bên cạnh.

"Ta đang nói với ngươi đấy?" Sở Cừu Ly hỏi, thế nhưng vẻ mặt Từ Hàn đã nói cho y biết rất rõ ràng, đối phương cũng không hề nghe được, hán tử trung niên không khỏi đỡ trán thở dài, chỉ có thể thuật lại lời vừa nãy một lân nữa.

"Long Môn hội lần này là do một vị Vương gia trong Hoành Hoàng thành tổ chức, Vương gia này lại nói tiếp còn là tông thân của hoàng đế Đại Hạ hiện tại, tên là Lý Mạt Đỉnh, danh tiếng ở trong Hoành Hoàng thành cực tốt, làm người cũng có chút công chính, có thể được Long Ẩn tự chọn tổ chức Long Môn hội đại khái cũng vì như thế."

"Thế nhưng...' Nói đến đây, Sở Cừu Ly đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt tốt sắc nhìn Từ Hàn, dường như có chút hương vị thừa nước đục thả câu.

Nhưng Từ Hàn sao có thể chịu bộ dạng này của y, hắn lập tức hung hăng trừng mắt nhìn y một cái.

Khí thế của hán tử trung niên lập tức yếu đi, cực kỳ không tình nguyện nói: "Thế nhưng những Vương gia được chọn này cũng tốt, danh túc giang hồ cũng được, đều có tính toán của riêng mình, ngươi nghĩ mà xem, nhiều người tham gia đại hội Chấp Kiếm nhân này như vậy, nhưng Long Môn hội này lại loại bỏ xuống một tá người, mà trong đó không tránh khỏi có chút cá lọt lưới, những đại nhân vật này có thể từ trong đó nghĩ biện pháp mời chào một ít kẻ có tiêm năng cho mình dùng. Đương nhiên đây còn không phải là điêu mấu chốt nhất, quan trọng nhất chính là, lân này tham gia thi đấu Chấp Kiếm nhân không thiếu một ít trưởng lão đại tông môn hoặc là đệ tử tinh anh, Long Môn hội mặc dù công bằng, nhưng người chủ trì ít nhiều có được một ít quyền tự chủ, cứ như vậy, thời khắc mấu chốt bán cho những đại tông môn kia một ít tình cảm, ngày sau sẽ có vô cùng nhiều chỗ tốt. -

Từ Hàn nghe đến đây đại khái cũng ngửi ra mùi vị, hắn âm thầm gật đầu.

Đại Hạ này tuy rằng binh cường mã tráng, nhưng không giống hai nước Chu Trần, tông môn hai nước kia mặc dù đông đảo, nhưng Hoàng quyền rõ ràng áp chế giang hồ, nhưng Đại Hạ thì khác, một tông ba môn mười hai trấn này gần như mỗi một phái đều có một vị Tiên Nhân tọa trấn, nếu không phải Long Ẩn tự giao hảo cùng Hoàng tộc, chỉ sợ những tông môn đại đại phái này đã sớm gây loạn long trời lở đất ở Đại Hạ này, nhưng dù là như thế, Hoàng tộc ngày thường gặp những đại tông môn này cũng phải hạ thấp mình, tuyệt không dám tác oai tác quái.

"Đúng rồi, Ninh đại thúc bọn họ đâu?" Từ Hàn chợt hỏi, một ngày nay cũng chưa từng thấy bóng dáng đám người Ninh Trúc Mang, hắn không khỏi có chút kỳ quái.

"Bọn họ đã sớm chờ ở nơi đó, ngươi không biết, hiện giờ trước cửa vị Lý vương gia kia chính là đông như trẩy hổi, chật ních giang hồ du hiệp báo danh, chúng ta phải nhanh hơn một chút." Sở Cừu Ly đáp lại.

"Ừm"' Từ Hàn lập tức cũng không nhiều lời nữa, liền cùng Sở Cừu Ly nhanh chóng bước đi. ...

Rất nhanh hai người liền đi tới phủ Lý vương gia nằm ở phía bắc Hoành Hoàng thành, mà cảnh tượng nơi này cũng đúng như Sở Cừu Ly nói, đông như trẩy hội, nhân sĩ giang hồ mang theo đủ loại binh khí vây quanh phủ Vương gia này tựa như nước chảy không thông, Từ Hàn kiễng chân mở mắt nhìn, đã thấy ở cửa kia có một đám thị vệ trên thắt lưng đeo đao kiếm xếp thành hàng, một vị lão nhân tâm năm mươi tuổi ngồi trên một cái ghế Thái sư, đang quan sát một vị nam tử báo danh: Dường như cân nhắc kẻ kia có tư cách tham gia Long Môn hội hay không.

"Từ công tử! Ở đây!" Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hô khẽ, Từ Hàn nghiêng mắt nhìn lại, chính là đám người Ninh Trúc Mang đã sớm xếp vào tới vị trí giữa, mà người phát ra tiếng hô này lại là Chân Nguyệt.

Từ Hàn chậm rãi đi tới trước mặt, Chân Nguyệt cực kỳ hiểu chuyện lui ra, nhường vị trí cho Từ Hàn.

Đại hội Chấp Kiếm nhân này cạnh tranh kịch liệt, Chân Nguyệt tu vi Thông U Cảnh đương nhiên không cần phải tham dự, cho dù Từ Hàn cũng không dám nói có mười phần nắm chắc, trong đoàn người cũng chỉ có hắn, Ninh Trúc Mang, cùng với Yến Trảm có vốn liếng thử một lần.

"Nguy tiên sinh thế nào rồi?" Thấy Từ Hàn đến, Ninh Trúc Mang xếp hàng trước hắn liền xoay người hỏi.

"Chắc là cũng không có gì đáng ngại." Từ Hàn đáp lại.

"May mà tiên sinh phúc lớn, nếu ngài ấy thật sự có chuyện không may gì, Yến mỗ không biết đối mặt với chư vị như thế nào." Yến Trảm ở một bên lúc này cũng nói chen vào, hiển nhiên nam nhân này vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện liên lụy đến đám người Từ Hàn.

Đoàn người đang nói những lời này, chợt phía sau bọn họ truyên đến một trận xôn xao, dường như có một đám người đang muốn bỏ qua đám người xếp hàng, trực tiếp đi tới phía trước.

Cách làm như vậy đương nhiên khiến những người xếp hàng bất mãn, Từ Hàn mặc dù cũng là từ ngoài chèn vào, nhưng dù sao cũng là đổi vị trí với Chân Nguyệt, mặc cho bất cứ kẻ nào cũng không tìm ra tật xấu, nhưng lúc này một đám người xuất hiện kia dường như là muốn mạnh mẽ chen vào đám người, trong lúc nhất thời quần tình cực kỳ kích động. Thế nhưng phẫn nộ như vậy sau vài hơi thở liền bị dập tắt.

"Ngay cả Xích Tiêu Môn mà các ngươi cũng không cho mặt mũi? Chẳng lẽ là chán sống sao?" Một giọng nói âm trầm vào lúc đó vang lên, đám người lập tức im lặng, đồng loạt không cam lòng lui ra, mà đám người Từ Hàn cũng thấy rõ bộ dáng của đám người kia.

Rõ ràng chính là đám người Lữ Hậu Đức cùng Hồ Mạn Nhi mang theo một đám đệ tử Xích Tiêu môn.

Có câu là oan gia ngõ hẹp, đám người Từ Hàn nhìn thấy bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng lúc này nhìn thấy Từ Hàn.

Lại có câu nói cừu nhân gặp mặt mặt đỏ tai hồng, sắc mặt đám người Từ Hàn lập tức khó coi, mà đám người Lữ Hậu Đức sau khi hơi sửng sốt đều đồng loạt lộ ra vẻ cười lạnh.

Lữ Hậu Đức cầm đầu nghênh ngang đi tới trước mặt đám người Từ Hàn, y đánh giá Từ Hàn từ trên xuống dưới một phen, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới các ngươi còn có can đảm tới nơi này."

Từ Hàn mặt không đổi sắc, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tràng quỷ ngang ngược giữa trời ban ngày, chó săn cũng có thể hoành hành trong càn khôn, Từ mỗ đường đường chính chính, làm sao không dám?"

"Hừ! Có bản lĩnh thì co đầu rút cổ trong Hoành Hoàng thành này cả đời xem. Nếu không..." Lữ Hậu Đức bị Từ Hàn nói một câu á khẩu không trả lời được, y nghẹn đến đỏ bừng, trong lòng đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Từ Hàn nghe vậy híp mắt cười đáp lễ: "Vậy ngươi cũng không nên núp dưới háng vị chưởng giáo đại nhân kia cả đời mới tốt."
Bình Luận (0)
Comment