Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 72: Kiếm Khí Hạo Nhiên (2)

Chương 72: Kiếm khí hạo nhiên (2) Chương 72: Kiếm khí hạo nhiên (2)Chương 72: Kiếm khí hạo nhiên (2)

Hoàng lão trong lòng hoảng hốt, đáy lòng chỉ còn lại một chút khinh thường cũng bị lão thu hồi, tròng mắt trừng đến tròn trịa, miệng quát to một tiếng: "Bá Hạ!"

Phía sau lão lập tức có một vị ác hán giống hệt như lão cầm đôi búa trong tay, lại cao hơn ba trượng đột nhiên hiện lên, ác hán kia ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, như sư như hổ.

Sau đó rìu lớn trong tay tung bay, những kiếm ảnh màu vàng bay tới bị Hoàng lão đập văng ra bên ngoài, vẫn chưa đả thương đến bản thân lão, nhưng dù là như thế, trên trán Hoàng lão vẫn tràn ngập mồ hôi lạnh.

Bất kể lực đạo trên thân kiếm của Từ Hàn, hay là kiếm ảnh màu vàng bị hắn kích phát ra, đều cho lão nhân một loại cảm giác áp bách thật lớn.

Lão không dám giằng co như thế, tâm tư trâm xuống, Chân linh sau lưng cùng phát lực với lão, muốn một kích đánh lui Từ Hàn.

Nhưng Từ Hàn lại tựa như nhìn thấu tâm tư của lão, căn bản không đợi đối phương ra tay, thân thể dừng lại, trực tiếp lui về phía sau, né tránh một kích mưu đồ đã lâu của Hoàng lão.

"Không phải nhường ta ba chiêu sao?" Sau khi rơi xuống đất, Từ Hàn cũng không lập tức phát động tiến công lần nữa, ngược lại cười ha hả hỏi.

Hoàng lão tự biết đuối lý, sắc mặt tái mét, lão nghiến răng nghiến lợi nói: "Với tiểu nhân giảo hoạt như ngươi, cần gì phải nói quy cử?"

Nói xong lời này, lão giả thậm chí dừng một chút, lại dứt khoát giết tới Từ Hàn.

Giờ phút này lão cùng Chân linh sau lưng tựa như dung hợp thành một thể, động tác của cả hai cực kỳ nhất trí, khoảng cách mười trượng trong nháy mắt liền đến, sau đó rìu lớn trong tay lão vung ra, ác hán phía sau cũng là như thế, sau đó bổ thẳng tới gương mặt Từ Hàn.

Một búa này có thể nói là thế mạnh lực trầm, đủ để bổ núi xẻ đá.

Từ Hàn thấy thế cười lạnh một tiếng, tay phải cầm kiếm chợt khẽ động, chuyển trường kiếm đến tay trái, kiếm ảnh màu vàng kia cũng giống như có cảm giác, khi đó đồng loạt trốn về trong Thần kiếm đen kịt này.

Sau đó Từ Hàn liền lấy tay trái câm kiếm, nghênh đón búa lớn gào thét mà đến.

Lại là một tiếng nổ ầm ầm, hai người giằng co tại chỗ, tựa như không ai có thể làm gì được đối phương.

Hoàng lão thấy vậy trong mắt hiện lên một tia tốt sắc, tay cầm rìu kia giơ lên cao, lại chém tới Từ Hàn.

Theo lão thấy một kích này, kiếm của Từ Hàn đã bị một cái rìu lớn của mình kiềm chế, đối phương hoặc là rút kiếm về ngăn cản, hoặc là lui thân tránh né, nhưng bất kể hắn lựa chọn như thế nào, lão giả đều có hậu chiêu đặt hắn vào chỗ chết.

Nhưng làm lão tuyệt đối không ngờ chính là đối mặt với một búa như vậy, Từ Hàn vậy mà không né không né, ngược lại lúc đó vươn cánh tay phải buộc vải trắng của mình ra, trực tiếp nghênh đón một búa này.

Đang!

Lưỡi búa va chạm với cánh tay phải của Từ Hàn, phát ra một hồi thanh âm sắt thép giao nhau. Hắn vậy mà lấy thân thể huyết nhục tiếp nhận một kích này.

"Tu sĩ luyện thể?" Sắc mặt lão nhân biến đổi, không khỏi có chút kinh ngạc.

Cho dù lão áp chế tu vi của mình, muốn dùng thân thể tiếp nhận một búa này của lão, như thế nào cũng phải có tu vi luyện thể thứ năm Long Tượng cảnh mới có thể làm được, nhưng thiếu niên này mới bao nhiêu tuổi, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, nội công đã đến cảnh thứ năm Thiên Thú cảnh, có thể tính là nhân vật thiên tài vĩ đại, nếu thân thể cũng có tu vi như thế, vậy thiếu niên trước mắt này cũng không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.

Lão nhân trong lòng trâm xuống, lão biết đã đến một bước này, mình và thiếu niên kia đã triệt để xé rách da mặt, thay vì lúc này yếu thế, chi bằng đánh hắn vào vực sâu.

Nghĩ tới đây, lão cũng bất chấp thể diện gì, Chân nguyên trong cơ thể bắt đầu khởi động, tu vi Ly Trân cảnh vào giờ khắc kia triển lộ không sót một chút nào.

Những nhân sĩ giang hồ chung quanh cũng biến sắc, bọn họ tuy chưa giao thủ với Từ Hàn, đương nhiên nhìn không ra căn cơ của thiếu niên này, nhưng vẫn có chút chán ghét với hành vi của lão nhân.

"Lão gia hỏa này!" Yến Trảm ở một bên thấy vậy sắc mặt cũng biến đổi, đang muốn xuất thủ.

Gã cũng không rõ thực lực chân thật của Từ Hàn, chỉ là theo gã thấy, Thiên Thú cảnh đối kháng một vị cường giả Ly Trần cảnh cũng không thể có chút phần thắng nào, huống hồ Hoàng lão đã phá hỏng quy củ, gã đương nhiên không có khả năng nhìn bằng hữu của mình chịu thiệt.

Nhưng bước chân này vừa mới bước ra, Tuyết Ninh ở một bên lại đột nhiên vươn tay, lắc đầu với gã.

"Thế nào?" Yến Trảm sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía nữ tử có chút nghi hoặc. Gã thì thâm,"Nàng thấy được gì?"

Tuyết Ninh xưa nay dịu dàng đáng yêu khi đó tựa như đã đổi thành một người khác, trong con ngươi nàng sáng lên một trận hào quang màu trắng, nhưng chỉ thoáng qua, lập tức dùng một loại ngữ khí lạnh như băng lại gần như chắc chắn nói: "Hắn bại rồi."

"Hả?" Yến Trảm sửng sốt, gã mặc dù có chút nghi hoặc với kết quả như vậy, nhưng lại biết rõ bản lĩnh của Tuyết Ninh, cho nên vẫn đè xúc động ra tay xuống, lẳng lặng nhìn biến hóa trên đài, lại không biết một phen dị động này của hai người sớm đã bị Sở Cừu Ly ở một bên thu vào trong mắt, hán tử trung niên trên mặt có dị sắc nhìn Tuyết Ninh một cái, rất nhanh liền ra vẻ không chút phát giác thu hồi ánh mắt.

Mà trận chiến trên đài vẫn tiếp tục.

Theo Hoàng lão biểu hiện ra toàn bộ tu vi Ly Trần cảnh, áp lực với Từ Hàn đột nhiên tăng lên.

Bất kể trường kiếm trong tay hay là cánh tay phải ngăn cản rìu lớn bắt đầu run rẩy rất nhỏ, thậm chí ngay cả mặt đất dưới chân hắn cũng bởi vì chống đỡ không nổi lực đạo cường đại như vậy mà nứt nẻ từng tấc từng tấc.

Chân nguyên trong cơ thể Hoàng lão còn đang không ngừng cuộn trào ra, khí cơ của tu sĩ Ly Trân cảnh kéo dài, cũng không phải là thứ mà tu sĩ Thiên Thú cảnh có thể so sánh.

Ngay khi lão cho rằng mình nắm chắc phần thắng, khóe miệng Từ Hàn lại chợt phác họa ra một nụ cười.

"Nếu đã không nói quy củ, vậy Từ mỗ cũng sẽ không lưu tình." Hắn nói như vậy, thanh âm chỉ có bản thân hắn và lão nhân mới có thể nghe thấy.

Sau đó còn không đợi lão nhân phản ứng lại, ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt trong cơ thể Từ Hàn điên cuồng vận chuyển, chín đạo khí cơ Chân nguyên thổ nạp, nối liên thành một thể ở chỗ U môn, mà Kiếm chủng đã vươn nụ hoa kia cũng theo đó run rẩy, kiếm ý cuồng bạo như thủy triều từ trong tứ chỉ bách hài của Từ Hàn cuồn cuộn mà ra.

Lập tức một tiếng kiếm minh đột nhiên nổi lên.

Giống như gà trống gáy trời sáng, vang vọng trước cửa Lý vương phủ này.

"Đại đạo thiên thành! Diệc khả kiếm diễn!"

Từ Hàn nói như thế, thanh âm trầm thấp, ngữ điệu uy nghiêm, tựa tiếng trời âm ầm như sấm, phần phật như cơ căng giói

Một đạo kiếm quang từ trong thanh trường kiếm đen kịt trong tay Từ Hàn sáng lên, kiếm ý cuồng bạo bao bọc, búa lớn trong tay lão nhân bị kiếm ý kia chạm tới, vậy mà dần dần có dấu hiệu vỡ vụn.

Mà Từ Hàn hiển nhiên cũng không có ý định bỏ qua như vậy, trên cánh tay phải của hắn chợt sáng lên một trận tinh quang yếu ớt, đó là lực lượng của người giám thị kia lưu lại trong cơ thể hắn, tinh quang này mặc dù thông thường cũng không dùng được, nhưng kỳ lạ là có thể gia trì thân thể.

Dưới ánh sao chiếu rọi, cánh tay phải Từ Hàn có khả năng bày ra uy năng hiển nhiên không gì có thể so sánh.

Gần như cùng một thời khắc, cái rìu của lão nhân bị Từ Hàn chấn nát, mà cánh tay kia thì lại bị cánh tay phải của Từ Hàn rung động, trượt ra.

Cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại từ trong cơ thể Từ Hàn trào ra, sắc mặt lão nhân biến đổi, muốn lui thủ phòng ngự, nhưng dĩ nhiên đã quá muộn.

Chỉ thấy Từ Hàn chấn lui hai tay đối thủ, cầm thanh Thần kiếm trong tay, trong mắt hắn kiếm quang sáng rõ như ban ngày.

Trong miệng nói: "Thiên địa huyền hoàng, kiếm khí hạo nhiên."

Thanh âm này vừa dứt, kiếm ảnh vàng óng cuồn cuộn từ trong trường kiếm trào ra, xếp thành từng chữ ở phía sau hắn, giống như tên nỏ lạnh lùng nhắm thẳng lão giả.

Thân thể của hắn vào lúc đó cũng bắt đầu động, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền giết tới trước mặt lão nhân, mũi kiếm kia chỉ về phía trước, phía sau ngàn mũi tên kia trong nháy mắt ngưng tụ thành một thể, hóa thành một con Kiếm long thẳng tắp giết về phía lão nhân. (Kiếm long: con rồng bằng kiếm)

Lão nhân trong lòng chấn động, vội vàng gọi Chân linh ác hán kia đến trước người, ý đồ dùng cái này chống đỡ.

Thế nhưng Chân linh thật lớn vừa rồi hung tàn mạnh mẽ vô cùng sau khi chống đỡ mấy đạo kiếm ảnh va chạm liền thân thể lay động lên.

Sau đó từng đường vết nứt như rắn độc lan tràn ra trên thân thể Chân linh.

Phanh!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, thân thể Chân linh liền trong nháy mắt như lưu ly vỡ vụn.

Mà kiếm ảnh màu vàng kia cũng không ngừng nghỉ, vẫn gào thét bắn vê phía mặt lão nhân như cũ.

"Tiểu tử, ngươi dám giết ta?" Lão giả kia thấy vậy lập tức vong hồn đại mạo, trong miệng hoảng hốt hô †1o.

Trả lời vấn đề này của lão cũng không phải thứ gì khác, mà chính là thanh Thần kiếm của Từ Hàn đang gào thét mà đến.
Bình Luận (0)
Comment