Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 71: Kiếm Khí Hạo Nhiên

Chương 71: Kiếm khí hạo nhiên Chương 71: Kiếm khí hạo nhiênChương 71: Kiếm khí hạo nhiên

Đại hội Chấp Kiếm nhân ở Đại Hạ đã có hơn trăm năm lịch sử.

Đại hội Chấp Kiếm nhân trước đây tuy rằng nhân số không đông đảo bằng lần này, nhưng thân phận Chấp Kiếm nhân đối với tiểu phái hoặc là du hiệp giang hồ không môn không phái mà nói vẫn có đủ lực hấp dẫn. Dù sao một khi làm nhiệm kỳ mười năm ở Chấp Kiếm các, ít nhất có thể đạt được một lần đi Tàng Kinh các của Long Ẩn tự.

Cho nên bất kể Chấp Kiếm nhân thi đấu hay là Long Môn hội, đối với nhân sĩ giang hồ Đại Hạ mà nói đều không tính là xa lạ. Chẳng qua lần này bởi vì nhiệm kỳ chỉ cần năm năm, cùng với một khi tiến vào Chấp Kiếm các là sẽ có thể có được một lần đi tới Trấn Ma tháp, điều này khiến cho tu sĩ trong thiên hạ điên cuồng, cho nên nhân số lần này có thể nói là chưa từng có.

Mà dù là như thế, bất kể là đại hội Chấp Kiếm nhân lúc trước, hay một lần thịnh hội chưa từng có lần này, Long Hổ đấu vẫn là hình thức rất ít người dám khiêu chiến.

Đầu tiên người chưa ngưng tụ Chân linh, tu vi đại khái là ở Thiên Thú cảnh hoặc là dưới cảnh giới này, dùng tu vi như vậy đối kháng một vị cường giả Thiên Thú cảnh ngưng tụ ra Chân linh, phần thắng vốn là cực thấp, mà cho dù may mắn thắng lợi, tất nhiên cũng sẽ tiêu hao thật lớn, Long Môn hội ba ngày sau tất nhiên bị ảnh hưởng. Trong đó quá nhiều nút thắt, một lời khó nói hết, nhưng giờ phút này nghe Từ Hàn cùng lão nhân kia đối thoại, rất nhiều nhân sĩ giang hồ đang xếp hàng chờ đợi ở một bên đều không tránh khỏi lộ ra vẻ sợ hãi than.

Có người thâm nghĩ Từ Hàn can đảm bất phàm, mà càng nhiều lại cười thâm hắn không biết sống chết.

Nhưng bất kể bọn họ nghĩ gì, một loạt thị vệ mang đao khí vũ hiên ngang phía sau lão nhân kia vẫn như cũ đi ra, bức lui đám người lại, mở rộng một chỗ phương viên mười trượng cho Từ Hàn, mà những thị vệ kia vào lúc đó khí tức đồng loạt trâm xuống, khí cơ của bản thân nối liền thành một mảnh, vậy mà tạo thành một bức tường ngăn, bao phủ địa điểm này trong đó, dù sao cũng là tỷ thí giữa Thiên Thú cảnh, đến lúc đó chân nguyên kích động, khó tránh khỏi đả thương đến người vô tội, cho nên mới có chuẩn bị vạn toàn như thế này.

Từ Hàn đối với việc này chỉ lơ đễnh, cất bước đi vào trong đài, bình tĩnh chờ đợi đối thủ của mình xuất hiện.

Chân Nguyệt nhíu nhíu mày nhìn Từ Hàn, có chút lo lắng.

"Không có việc gì, tiểu Hàn rất lợi hại đấy." Sở Cừu Ly ở một bên dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, lúc đó cười nói.

Chân Nguyệt sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly, đã thấy đại hán ngày thường tùy tiện này lại lộ ra ý cười chế nhạo với mình.

Giống như tâm tư nhỏ bị người vạch trần, sắc mặt nàng đỏ bừng quay đầu đi không nói gì nữa.

Mà làm cho Từ Hàn không ngờ tới chính là, hắn đứng ở đây chờ mất mấy hơi thở, người đi tới lại là vị lão giả vừa rồi.

Hai tròng mắt hắn ngưng tụ, thanh âm lập tức âm hàn thêm vài phần: "Ly Trân cảnh?"

"Tiểu tử xem ra vẫn có chút ánh mắt, sao lại sợ rồi ư?" Lão giả nói, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.

"Hoàng lão, chuyện này chỉ sợ không hợp quy củ?" Lần này còn chưa đợi Từ Hàn phát biểu, nam tử trung niên cầm đầu trong đám thị vệ kia đã trâm lông mày nói. Lão giả được xưng là Hoàng lão lại không để ý, lão nói: "Đường đường là phủ Vương gia, sao có thể nhọc công đi tìm một người tu vi Thiên Thú cảnh lại vừa vặn ngưng tụ ra Chân linh vì một tiểu tử như hắn? Lão phu sẽ tự áp chế cảnh giới." Dứt lời, lão nhân nhìn về phía Từ Hàn lần nữa: "Tiểu tử, nếu ngươi sợ, liên nhanh chóng rời đi, chớ có trì hoãn thời gian của mọi người."

Vị thủ lĩnh thị vệ kia nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng cuối cùng cũng không dám ngõ nghịch ý tứ của lão nhân này, lui xuống.

Mà lúc này, những nhân sĩ giang hồ xung quanh cũng ngửi ra mùi vị, phải biết đường đường là phủ Vương gia, sao có thể tìm không được một vị tu sĩ như vậy, lại là chuyện mà Long Ẩn tự sắp đặt, cho dù là thật không có, vị Vương gia kia có lẽ cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đi tìm một người

Lý do thoái thác của vị Hoàng lão này quả thực làm cho người ta cảm thấy vớ vẩn, cái gọi là áp chế tu vi, chuyện này vốn khó có thể phán xét, mọi người nhìn ra dụng tâm của lão, hiển nhiên là vì lấy lòng Xích Tiêu môn mà cố ý làm khó Từ Hàn, nhưng dù sao chuyện không liên quan đến mình, những nhân sĩ giang hồ này cho dù đáy lòng bất mãn như thế nào, cũng tuyệt đối sẽ không có bất cứ kẻ nào đứng ra nói chuyện cho hắn.

Tất cả mọi người khi đó chuyển ánh mắt về phía thiếu niên cánh tay phải buộc vải trắng kỳ quái kia, mà ngay khi mọi người cho rằng Từ Hàn sẽ lựa chọn lùi bước.

Thiếu niên lại thần sắc lạnh lùng rút trường kiếm phía sau mình ra.

Hắn nhìn lão nhân, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ lại không thể rõ ràng hơn.

Từ Hàn quả quyết làm cho Hoàng lão cũng sửng sốt, lão đại khái không nghĩ tới sau khi biết rõ tu vi Ly Trân cảnh của mình, thiếu niên này còn dám ứng chiến.

Thế nhưng lão cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao tu vi của Từ Hàn chẳng qua là Thiên Thú cảnh, ngay cả Chân linh ban đầu cũng không ngưng tụ thành, theo lão suy nghĩ, Từ Hàn cũng không có một chút phần thắng nào.

Mà lựa chọn của đối phương tuy rằng ngoài dự liệu của lão, nhưng cũng chính giữa ý muốn của lão, lão ngược lại có thể mượn cơ hội này lấy lòng với Xích Tiêu môn.

Hoàng lão cũng không ngốc, trong lòng vốn có mưu tính nhỏ của riêng mình.

Lý Mạt Đỉnh cũng chính là Vương gia Lý gia, chủ nhân của lão.

Vương triều Lý thị mặc dù nhà lớn nghiệp lớn, có được tám châu Đại Hạ, nhìn chằm chằm vào hai nước Trần Chu, nhưng bên trong cũng có vấn đề của riêng mình. Trên triều đình, ba đại Quốc trụ Thôi gia, Khâu gia, Giang gia tranh quyền đoạt thế, Lý Du Lâm mấy lần tước bỏ đều không có kết quả khả quan, trong giang hồ, một tông ba môn mười hai trấn có khoảng chừng hơn hai mươi vị Tiên Nhân nghẹn ở cổ họng, tuy rằng bề ngoài phục tùng triều đình quản thúc, nhưng tất cả đều bởi vì có Long Ẩn tự đè ép, nhưng Long Ẩn tự sao có thể thật sự tu thân dưỡng tính, không hỏi thế sự như người ngoài nhìn?

Đại Chu có loạn của Đại Chu, Lý gia cũng có phiền não của riêng mình.

Hoàng tộc muốn trấn áp tất cả, biện pháp tốt nhất chính là lôi kéo thêm mấy vị Tiên Nhân.

Mà Long Môn hội hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.

Lý Mạt Đỉnh có một con nối dõi tên là Lý Định Hiền, người con trai này thiên phú trác tuyệt, năm nay mới hai mươi bảy tuổi, đã là tu sĩ võ đạo Ly Trần cảnh đại thành, là người có khả năng đăng lâm Tiên cảnh nhất trong cả Hoàng tộc, bất kể cha gã Lý Mạt Đỉnh hay là Thánh thượng Lý Du Lâm đương nhiệm đều kỳ vọng rất lớn vào gã, mà lần này nếu gã có thể tiến vào Chấp Kiếm các, đi tới Trấn Ma tháp, tất nhiên có trợ giúp lớn đối với ngày sau gã đăng lâm Tiên cảnh. Vì thế Lý Mạt Đỉnh lúc này mới nghĩ hết biện pháp để đạt được tư cách tổ chức Long Môn hội lần này, chính là vì muốn lấy lòng Long Ẩn tự.

Nhưng những điều này vẫn còn chưa đủ.

Chấp Kiếm các mặc dù là thế lực do một tay Long Ẩn Tự nâng đỡ lên, nhưng quả thật tồn tại tương đối độc lập, các chủ hiện tại - Tiêu Uyển chính là kiếm tu cảnh giới Tiên Nhân nổi danh Đại Hạ, năm xưa từng nhận ân huệ của Xích Tiêu môn, xưa nay thân cận với tông môn này, mấy năm gần đây Xích Tiêu môn ở Đại Hạ giương oai tác quái, có quan hệ mật thiết không thể tách rời cùng vị Các chủ này.

Bởi vậy, nếu muốn Lý Định Hiền vững vàng tiến vào Chấp Kiếm các, quan hệ với Xích Tiêu Môn sẽ cực kỳ trọng yếu.

Nghĩ đến những điều này, ánh mắt Hoàng lão nhìn vê phía Từ Hàn càng thêm âm lãnh.

"Tiểu tử, đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt, muốn trách thì trách ngươi trêu chọc người không nên trêu chọc."

Hoàng lão lúc đó cất bước mà ra, khí thế cuồng bạo cũng từ trong cơ thể lão tuôn trào lên.

Một bộ áo bào xám rộng lớn của lão phồng lên, hai tròng mắt híp lại, lạnh giọng nói: "Lão phu nhường ngươi ba chiêu, đừng cho rằng lão hủ ỷ thế hiếp... !"

Chữ người của lão còn chưa nói ra, sau một khắc liền bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì Từ Hàn đã xách kiếm giết tới.

Mũi chân hắn điểm xuống đất, nơi đi qua đất trải đá xanh đều đại khái không cách nào thừa nhận cỗ lực lượng này mà thi nhau nứt ra.

Mà tốc độ cũng không thể khinh thường, chỉ trong nháy mắt Từ Hàn đã giết tới trước người Hoàng lão, thanh trường kiếm màu đen mang theo gió mạnh lăng liệt thẳng hướng lão giả đánh tới.

Đây là một thức vung chém.

Nhìn như cũng không có gì thần kỳ, càng không có bất kỳ tinh diệu nào đáng nói.

Nhưng Hoàng lão lại ngửi được mùi nguy hiểm từ trong một kiếm của thiếu niên.

Mà một kiếm này của thiếu niên không thể nghi ngờ đã biểu hiện ra tinh túy của một thức vung chém này vô cùng nhuần nhuyễn.

Trước đến nay chưa từng có, hướng chết mà sinh.

Hai tròng mắt Hoàng lão ngưng tụ, không dám khinh thường, chỉ thấy lão khi đó vươn hai tay ra, hai thanh búa khai sơn cực kỳ không tương xứng với dáng người gầy gò của lão đột nhiên xuất hiện ở trên hai tay, lão bắt chéo chúng nó ở ngang ngực.

Âm!

Một tiếng nổ tung, cuồng phong thật lớn bị nhấc lên, trào ra bốn phía, bị tường ngăn do những thị vệ kia chống lên trước đó ngăn lại.

Cảm nhận được một kiếm uy năng này, sắc mặt lão nhân biến đổi, lão nghiến răng nghiến lợi quát mắng: "Tiểu tử lừa gạt ta."

Trong mắt lão, hành động của Từ Hàn quả thực cực kỳ bỉ ổi, lão hảo tâm nhường hắn ba chiêu, nhưng đối phương lại không quan tâm, trực tiếp giết tới, không hề có quy củ giang hồ đáng nói.

Nhưng Từ Hàn lúc trước chưa từng để ý tới Hoàng lão, giờ phút này lại càng không có tâm tình quan tâm lão nhân này. Đôi mắt hắn đầy vẻ lạnh lùng, trong miệng phun ra một câu: "Một."

Lời này vừa ra khỏi miệng, trường kiếm của hắn đang giằng co với lão nhân đột nhiên chấn động, một tiếng kiếm minh cao vút vang lên.

Kiếm ý cuồng bạo lập tức từ trong cơ thể hắn trào ra, từng đạo kiếm ảnh màu vàng như lưu quang tuôn ra từ trên thân kiếm của trường kiếm đen kịt, những kiếm ảnh màu vàng kia từ lúc xuất hiện liên mang theo kiếm ý lăng nhiên bao trùm toàn trường, hai mắt thiếu niên ngưng tụ, quát lớn: "Đi!"

Mấy ngàn kiếm ảnh màu vàng liền ầm ầm cuồn cuộn, đâm thẳng tới người Hoàng lão.
Bình Luận (0)
Comment