Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 462 - Chương 74: Thợ Da Thối Đại Chiến

Chương 74: Thợ da thối đại chiến Chương 74: Thợ da thối đại chiếnChương 74: Thợ da thối đại chiến

"Tiểu Hàn a, hôm nay ngươi có phải quá mức xúc động một chút hay không. Đắc tội Lý Mạt Đỉnh, không chừng hắn sẽ cho ngươi vấp ngã trên Long Môn hội." Đoàn người đi trên đường trở lại khách sạn, Sở Cừu Ly liên nhịn không được lải nhải ở bên tai Từ Hàn.

Lời nói của Lý Mạt Đỉnh đương nhiên là đường hoàng, nhưng người sáng suốt đều nghe ra, y đang uy hiếp Từ Hàn.

Mà uy hiếp như vậy từ miệng vị Vương gia Lý Mạt Đỉnh này nói ra, vậy hiển nhiên cũng không phải đơn giản chỉ là câu nói giật gân mà thôi.

Từ Hàn nghe vậy lại chỉ cười cười, vẫn không đáp lại.

Ngược lại Yến Trảm ở một bên khi đó vỗ vỗ bả vai Sở Cừu Ly nói: "Sở huynh đệ nói lời này không đúng, tại hạ xem ra, hành động này của Từ huynh đệ mới là thông minh đến cực điểm."

"Đây là ý gì?" Sở Cừu Ly sửng sốt, không rõ nguyên nhân nhìn về phía đối phương.

Yến Trảm cười nói: "Vị Hoàng lão kia dám không nói quy củ làm khó Từ huynh đệ ở trước mặt nhiều người như vậy, như vậy giữa lão cùng Xích Tiêu môn tất nhiên tồn tại rất nhiều chuyện ẩn giấu, hôm nay Từ huynh thả lão già kia, mà lấy tính cách có thù tất báo của đối phương, về sau trên Long Môn hội tất nhiên sẽ nửa bước khó đi."

"Dứt khoát náo lớn mọi chuyện ở trước mặt mọi người, bày ra bên ngoài mâu thuẫn giữa chúng ta và Vương phủ. Nơi này là Hoành Hoàng thành, sau lưng Long Môn hội lại là Chấp Kiếm các cùng Long Ẩn tự thường nói quy củ nhất, bọn họ thất lễ trước, bất kể như thế nào cũng không dám làm mọi chuyện quá khó coi."

Sở Cừu Ly nghe xong những lời nói như vậy đại khái hiểu được một chút, y hơi sửng sốt, bừng tỉnh gật đầu: "Thì ra còn có những môn đạo này a."

Mà đám người Hồ Mã ở một bên lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn không hiểu sao lại xuất hiện thêm vài phần kính sợ.

Từ Hàn đối với chuyện này lại lắc đầu cười khổ, cũng không biện giải nhiều.

Đoàn người trở lại khách sạn, sau khi hỏi thăm tình huống của Ngụy tiên sinh một phen, thấy lão nhân cũng không có gì đáng ngại, mọi người lúc này mới an tâm đi ngủ.

Thoáng cái hai ngày trôi qua, Long Môn hội bắt đầu vào ngày mai.

Bất kể Lý Mạt Đỉnh kia có hùng hổ bức người đến đâu, Từ Hàn cũng không có ý buông tha việc tham gia.

Hắn cũng không thèm để ý cái gọi là Trấn Ma tháp, hắn thực sự để ý chính là Tàng Kinh các của Long Ẩn tự, theo kinh nghiệm mấy ngày nay, bất kể là đối với thân thế của mình, hay là hiểu biết về bán yêu, Từ Hàn đều có quá nhiều nghi vấn, trước khi hắn không có năng lực xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn kia, hắn cần tìm ra một chút manh mối từ trong Tàng Kinh các được xưng là tàng thư phong phú nhất thiên hạ này.

Hai ngày nay trôi qua ngược lại an ổn, vẫn chưa có bất kỳ dị trạng nào phát sinh.

Từ Hàn biết bọn họ gặp phải đám người Xích Tiêu môn trước Lý vương phủ, tung tích đoàn người mình đại khái sẽ không thể gạt được ánh mắt đối phương, thế nhưng cũng may chỗ này là Hoành Hoàng thành, bất kể vị chưởng giáo Tiên Nhân của Xích Tiêu môn kia đến tột cùng thèm muốn đối với Kim Ô Chân hỏa này như thế nào, dường như cũng không dám động võ ở đây. Rất nhanh liên đến đêm khuya, vì ứng phó chuyện có thể xảy ra ở Long Môn hội, mọi người sớm đã chìm vào giấc ngủ.

Lỗ Áp Sơn là "Tứ Đại Kim Cương" dưới tay Chân Nguyệt, nửa đêm bị cơn buồn tiểu đánh tỉnh, sau khi gã đi vào nhà xí giải quyết xong vấn đề này, liền vội vội vàng vàng chạy về phòng mình.

Mặc dù đã đến ngày xuân, nhưng Yến châu nằm ở bắc cảnh ban đêm vẫn lạnh lẽo bức người như cũ, mà Lỗ Áp Sơn lại thường sợ nhất là bị lạnh.

Nhưng hôm nay giống như ông trời cố ý đối nghịch với gã, không biết là trượt tay, hay là bởi vì rét lạnh mà tay chân không nghe sai khiến, gã đẩy mấy lần lại không thể mở ra cửa phòng.

Đang hùng hùng hổ hổ muốn gõ cửa phòng, đánh thức mấy con bê đang ngủ say trong phòng mở cửa cho mình, nhưng ngay lúc đó, cửa phòng bên cạnh lại truyên đến một trận động khẽ.

Lỗ Áp Sơn sửng sốt, rất nhanh liền ý thức được đó là phòng của lão đại nhà mình - Chân Nguyệt.

Trễ như vậy còn rời giường, chẳng lẽ lão đại cũng có thói quen nửa đêm ra ngoài tản bộ? Lỗ Áp Sơn hứng thú nghĩ, đang muốn chuẩn bị chào hỏi lão đại nhà mình, nhưng lúc này cửa phòng bên kia cũng truyền đến một trận tiếng lạch cạch, hiển nhiên có người nào đó đang chuẩn bị đẩy cửa ra.

Lỗ Áp Sơn trong lòng chấn động, nếu gã không nhớ lầm, chủ nhân của căn phòng này hẳn là Từ Hàn.

Gã giống như là nghĩ tới cái gì đó, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, mà thân thể lại nhanh chóng lùi đến đến bên cạnh một góc.

Đợi đến khi thấy rõ tình cảnh xuất hiện trước mắt sau mấy hơi thở, vị tráng hán cao bảy thước này ánh mắt trợn tròn, miệng há to đến mức có thể nuốt nắm đấm của mình vào.

Hồ Mã đang ở trong mộng cùng hoa khôi Thúy Nhi cô nương của Hồng Oanh phường ở Ký châu Đại Chu, chàng ôm nàng ấp, mắt thấy đang muốn cởi áo buông dây.

Vệ Trân đang mơ được ăn uống bữa tiệc thịnh soạn nhất trong tửu lâu tốt nhất ở thành Trường An.

Sử Ngọc Thành đang nằm trong kho báu vàng bạc đầy phòng, cười ngây ngô.

Giấc mơ đẹp của ba người đã bị phá vỡ cùng một lúc.

"Ngủ cái gì mà ngủ, xảy ra chuyện lớn rồi!" Giọng nói thô to của Lỗ Áp Sơn giống như trống đồng đánh thức mấy người ra khỏi mộng đẹp.

Ba người bị bỗng nhiên đánh thức có chút choáng váng, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, sau đó bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được ý tứ không khác biệt.

Vì thế Lỗ Áp Sơn trong nháy mắt liền bị ba người đè ở dưới thân, Hồ Mã ngồi trên lưng, Vệ Trần giữ chặt tay trái, Sử Ngọc Thành bẻ hai chân gã ra. Ba người đằng đằng sát khí, rất có tư thế muốn xẻ Lỗ Áp Sơn ra làm năm mảnh, dùng chuyện này báo thù mộng đẹp bị cắt đứt.

"Chờ đãi Chờ đãi" Tay phải của Lỗ Áp Sơn là thứ duy nhất còn có thể nhúc nhích giương nanh múa vuốt giữa không trung, trong miệng không ngừng rống lên, bày ra dục vọng sinh tồn mãnh liệt của gã vào giờ khắc này vô cùng nhuần nhuyễn."Nghe tôi nói, nghe ta nói!"

Ba người thấy gã như thế, lần thứ hai liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới tạm thời buông lỏng áp chế đối với Lỗ Áp Sơn.

Vì thế trong sương phòng nho nhỏ, ba người Hồ Mã ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc giống như thẩm vấn phạm nhân nhìn người nọ.

Lỗ Áp Sơn cúi đầu, thần sắc sợ hãi. "Nói đi!" Hồ Mã cầm lấy khối gỗ không biết tìm từ đâu tới vỗ lên bàn kia."Đến tột cùng là chuyện gì mà dám quấy nhiễu mộng đẹp của chúng tai"

Vệ Trần và Sử Ngọc Thành bên cạnh trợn mắt nhìn, thiếu chút nữa hô ra hai chữ uy vũ.

"Thảo dân mới vừa nhìn thấy..." Lỗ Áp Sơn bị khí thế này áp chế, nói chuyện lắp bắp, có chút không rõ câu từ.

"Nhìn thấy chúng ta..."

Ba người Hồ Mã đều là hạng người lỗ mãng, nào chịu được thái độ nhăn nhăn nhó nhó của Lỗ Áp Sơn, sát khí lập tức hiện lên trong mắt ba người.

"Xem ra tặc nhân này còn muốn lừa gạt qua chuyện, người tới dùng hình!" Hồ Mã lớn tiếng nói, nhìn bộ dáng đứng đắn của gã, dường như đã hoàn toàn dung nhập vào thân phận quan lão gia này.

Hai người Vệ Trần bên cạnh lên tiếng, đứng lên muốn đi về phía Lỗ Áp Sơn, nhìn bộ dáng rất muốn lăng trì đối phương tại chỗ, bằm thây vạn đoạn.

"Ta vừa rồi thấy lão đại chúng ta và Từ Hàn thừa dịp bóng đêm cùng nhau ra ngoài hẹn hò!" Cảnh tượng ba người kia ấn trên mặt đất "lăng nhục" còn rõ ràng trước mắt, Lỗ Áp Sơn cũng không dám giấu diếm nữa, luôn mồm phun ra những gì mình tận mắt thấy lúc trước.

"Cái gì?" Gỗ kinh đường trong tay Hồ Mã rơi xuống đất.

"Lão đại cùng Từ Hàn?" Tròng mắt Vệ Trần trợn tròn.

"Đêm hôm lén lút gặp mặt?" Miệng Sử Ngọc Thành há to đến mức đủ để nhét ba quả trứng gà xuống.

Bộ dáng ba người như vậy, rơi vào trong mắt Lỗ Áp Sơn, lập tức làm cho gã quên đi cảm giác ủy khuất bị mọi người "lăng nhục" trước đó, tâm tình gã trở nên tốt lên, hung hăng nhìn ba người trợn mắt há hốc mồm, giữa hai hàng lông mày tràn ngập ý xuân.

Nhưng cảnh tượng như vậy cũng không kéo dài bao lâu, liên đã bị phá vỡ.

Trong ba người Hồ Mã một ngựa đi trước, muốn vọt ra khỏi cửa phòng, hai người phía sau lập tức phản ứng, cũng muốn xông ra ngoài.

"Làm gì!?" Lỗ Áp Sơn thấy vậy trong lòng cả kinh, vội vàng hô lên.

Ba người đã vọt tới cửa khi đó quay đầu lại nhìn Lỗ Áp Sơn một cái, lẽ ra phải nói: "Xem lão đại a, nếu họ Từ kia động tay động chân với lão đại chúng tai"

Chỉ là bọn họ còn chưa nói hết, trên đầu mỗi người đều bị Lỗ Áp Sơn hung hăng thưởng một cú cốc thật mạnh.

Ba người đang muốn tức giận, tiếng quát mắng của Lỗ Áp Sơn liền vang tới: "Các ngươi không muốn sống à! Có phần cho chúng ta xía vào hay sao?"

"Lão Lỗ, ngươi nói cái gì vậy, Từ Hàn kia tuy có chút bản lĩnh không sai, nhưng huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, cũng không phải là người ăn chay, cùng lắm thì cá chết lưới rách!" Hồ Mã tính tình nóng nảy nhất là người đầu tiên la hét phản bác lại.

"Đúng vậy! Chúng ta cũng không thể nhìn lão đại rơi vào ma chưởng của tiểu tử kia!" Lời nói như vậy rất nhanh dẫn tới hai người Vệ Trần đầu óc ngu sỉ tứ chi phát triển ở một bên gật đầu đồng ý.

"Cho nên nói, trách không được cô nương Thúy Nhi Hồng Oanh phường kia như thế nào cũng chướng mắt tiểu tử ngươi." Lỗ Áp Sơn nghe vậy lập tức vô cùng đau đầu nói ra.

"Sao lại nói vậy?" Nhắc tới Thúy Nhi, Hồ Mã lập tức hai mắt tỏa sáng. "Ngươi còn nhìn không ra tâm tư của lão đại đối với Từ Hàn kia sao? Cái gì ma chưởng, cái gì động tay động chân, nếu thật sự là như thế, lão đại chúng ta chỉ sợ khi đó sẽ ngàn vạn tình nguyện!" Lỗ Áp Sơn dùng một bộ dáng cao nhân nói.

"Cũng đúng a, ta thấy ánh mắt lão đại nhìn tiểu tử kia mấy ngày nay khác hẳn so với ngày thường." Sử Ngọc Thành cùng Vệ Trần làm cỏ đầu tường, lập tức xoay đầu ngựa đứng bên cạnh Lỗ Áp Sơn.

Hồ Mã không đủ lực lượng lập tức nghẹn lời, gã ấp úng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Vậy chúng ta cũng phải đi xem."

"Đi xem cái gì? Xem lão đại cùng tiểu tử kia thân cận sao? Cẩn thận nàng móc đôi mắt của chúng ta rat" Lỗ Áp Sơn cười mỉa hỏi ngược lại.

Hồ Mã nghẹn đỏ mặt, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Lão đại chúng ta không biết thiếu nữ ở chung với nam nhân nên làm như thế nào, nếu lão đại thích tiểu tử kia, chúng ta đi theo giúp nàng bày mưu tính kế ah

"Nhưng cho dù lão đại không hiểu, những đại nam nhân như chúng ta rõ ràng rành mạch sao?" Lỗ Áp Sơn hiển nhiên cũng không muốn tin lời nói của Hồ Mã.

"Ba thợ da thối đã vượt qua Gia Cát Lượng! Bốn người chúng ta cùng nhau bày mưu tính kế, dù sao cũng tốt hơn để cho lão đại một mình chiến đấu al" Hồ Mã nói.

"Đúng vậy! Tiểu Mã ca nói có lý!" Sử Ngọc Thành cùng Vệ Trần vốn như cỏ đầu tường lần nữa xoay đầu ngựa, gật đầu đồng ý.

Có lẽ là do lòng có hiếu kỳ, Lỗ Áp Sơn cúi đầu hơi trầm ngâm, cuối cùng cũng gật đầu: "Cũng đúng, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta nhanh hành động một chút, bọn họ chắc là còn chưa đi xal"

"Nhớ kỹ, không được bị phát hiện, đi theo xa là tốt rồi, đến lúc đó làm việc theo thời thết

Vì vậy bốn thợ da thối bắt đầu một trong những hành động đặc biệt nhất trong cuộc đời của họ.
Bình Luận (0)
Comment