Chương 75: Tu La
Chương 75: Tu LaChương 75: Tu La
Đã đến giờ Hợi.
Nếu dựa vào tình huống của Đại Chu, canh giờ này trên đường phố sớm đã người đi đường thưa thớt. Nhưng không biết là do đại hội Chấp Kiếm nhân sắp bắt đầu, hay là Hoành Hoàng thành vào thời điểm này xưa nay như thế, trên đường phố bất kể người đi đường qua lại, hay là thương nhân hét lớn vẫn có thể nói là nối liền không dứt.
Bốn người Lỗ Áp Sơn đi theo phía sau Từ Hàn và Chân Nguyệt, khom người, trốn trong góc tối, thật cẩn thận đuôi theo hai người.
"Tiểu Mã ca, ngươi nói lão đại chúng ta cùng Từ Hàn đến tột cùng muốn đi nơi nào?" Sử Ngọc Thành nhìn hai người sóng vai đi trên đường phố xa xa, hạ thấp thanh âm hỏi.
"Ta làm sao biết được, đoán chừng là muốn đi chỗ ít có người lui tới, hẹn hò trăng sao, rốt cuộc không thể ở trước mắt bao người, lão đại chúng ta không thể mất phần mặt mũi này được, bằng không cần gì phải tránh chúng ta."
"Ừm." Sử Ngọc Thành nghe vậy liên tục gật đầu, thầm cảm thấy lời nói của tên Hồ Mã này rất có lý, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
"Vậy nếu muốn hẹn hò, vì sao còn mang theo mèo chó của hắn." Vệ Trân ở một bên cũng tiến lên, chỉ chỉ một con mèo một con chó đi theo bên cạnh Từ Hàn, tò mò hỏi.
Vấn đề này lập tức làm khó Hồ Mã, cũng may Lỗ Áp Sơn ở một bên dường như không muốn thấy một mình Hồ Mã chiếm thượng phong, liền nghiêm trang nói: "Còn có thể làm cái gì nữa, nhất định là dùng để canh chừng al"
Vệ Trần sửng sốt, trong đầu âm thầm nghĩ chuyện một nam một nữ này làm ở nơi ít người qua lại, lại vừa vặn cần canh chừng.
Một vài cảnh tượng xinh đẹp, hương diễm khi đó không tự chủ được hiện lên trong đầu Vệ Trần.
Sắc mặt gã đỏ lên, không khỏi thật cẩn thận hỏi: "Đã như vậy, chúng ta còn muốn đi sao?"
Ba người còn lại sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hồi tưởng lại, dường như cũng bị những lời nói lung tung của Hồ Mã thuyết phục, sắc mặt đều lập tức biến đổi.
"Đi chứ sao không đi!" Hồ Mã tận lực làm cho lời nói của mình nghe có vẻ cứng rắn, nhưng giọng điệu run rẩy vẫn biểu lộ nội tâm dâng trào của gã lúc này không sót một chút nào.
"Nếu lão đại biết, chỉ sợ...' Vệ Trân do dự nói.
"Chúng ta cũng không phải đi quấy rối, ngươi nghĩ xem, bản lĩnh canh chừng của con mèo con chó kia sao có thể so sánh với chúng ta được, chúng ta chính là đang giúp lão đại." Hồ Mã vì lòng hiếu kỳ của mình tìm một lý do rất miễn cưỡng mà gã xem ra coi như là có thể đủ thuyết phục.
Ba người còn lại nhìn nhau một cái, cũng có chút ý động. Cuối cùng vẫn không chịu nổi tò mò trong lòng, lần thứ hai đuổi kịp bước chân của hai người Từ Hàn.
Rất nhanh, Từ Hàn cùng Chân Nguyệt liền chuyển vào trong một con hẻm nhỏ.
Bốn người không dám cách quá gần, chỉ có thể từ xa quan sát ở đầu ngõ.
Đột nhiên bọn họ thấy Từ Hàn dừng bước, kéo thân thể Chân Nguyệt lại, ôm vào trong ngực.
"Chuyện này... !!I" Bốn người giật nảy mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như muốn yêu cầu chứng thực cảnh tượng nhìn thấy vừa rồi có phải là ảo giác của bản thân hay không.
Mà thần sắc hoảng sợ trong ánh mắt lẫn nhau lại không thể nghi ngờ chứng thực mọi chuyện đều thật sự phát sinh.
"Ngay tại chỗ này?" Vệ Trần nuốt một ngụm nước bọt, nhìn nhìn đường phố vẫn người đến người đi như cũ, lại chỉ chỉ hẻm nhỏ, không thể tưởng tượng nổi hỏi.
"Không ngờ lão đại lại cởi mở đến như vậy." Sử Ngọc Thành cũng mang vẻ mặt sững sờ nói.
"Nữ nhân trong tình yêu a." Lỗ Áp Sơn lắc đầu cảm thán.
"Như hai người hoàn toàn khác biệt." Hồ Mã thấp giọng đáp lời.
Nhưng tuy rằng trong miệng nói như vậy, bốn người vẫn không che giấu được tò mò trong lòng mình, đồng loạt vươn đầu về phía con hẻm nhỏ kia lần nữa.
Nhưng lúc này bọn họ lại chợt phát hiện, trong ngõ nhỏ kia đã trống rỗng, sớm không còn một bóng người.
Đợi đến khi bốn người như con ruồi không đầu chạy loạn một hồi ở trong hẻm nhỏ, cuối cùng không thể không luyến tiếc rời đi, dường như còn muốn đi nơi khác tìm kiếm tung tích Từ Hàn cùng Chân Nguyệt.
Mà khi đó hai đối tượng bọn họ tìm kiếm cùng với Huyền nhi cùng Ngao ô lập tức từ trên nóc nhà hẻm nhỏ rơi xuống đất.
Từ Hàn nhìn phương hướng bốn người rời đi, quay đầu nói với Chân Nguyệt: "Bốn thuộc hạ của ngươi dường như có chút để ý đến ngươi nha."
Khi nói lời này, vẻ mặt Từ Hàn lạnh nhạt, khiến Chân Nguyệt khó có thể từ trên đó nhìn rõ đáy lòng Từ Hàn rốt cuộc đang nghĩ thế nào.
Thần sắc trên mặt nàng khẽ đổi, vội vàng nói: "Bọn họ chính là tính tình này, nếu ngươi không thích, ngày mai ta có thể dặn dò lại bọn họ."
Nàng e sợ hành vi bốn người chọc giận Từ Hàn, vội vàng biện giải cho bọn họ, chỉ là lời còn chưa dứt đã bị đối phương cứng rắn cắt đứt.
"Không có gì đáng ngại." Từ Hàn lại lắc đầu,'Ta chỉ là rất hâm mộ ngươi."
Dứt lời, thiếu niên này liền không còn hứng thú tiếp tục đối thoại với Chân Nguyệt, xoay người, liền đi về phía ngược lại với bốn người Hồ Mã.
Chân Nguyệt thấy thế cũng chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Hai người lần thứ hai đi tới đường phố phồn hoa, trầm mặc sóng vai xuyên qua mấy con hẻm, cuối cùng cũng đi tới một chỗ yên tĩnh.
Nơi này nằm ở phía tây Hoành Hoàng thành, phòng ốc rách nát thấp bé không hề có quy tắc chen chúc cùng một chỗ, cũng không có một chút mỹ cảm đáng nói. Đầu ngõ tản ra từng trận tanh hôi, tùy ý có thể thấy được người đi đường quần áo tả tơi vẻ mặt tê dại. Chỗ này cùng Hoành Hoàng thành phồn hoa kia tựa như hai thế giới, không hề hợp nhau.
Có lẽ bất kể là Đại Chu đã từng bị thiên tai hàng năm, hay là Đại Hạ mưa thuận gió hòa như bây giờ, chung quy cũng không tránh khỏi tồn tại một góc tối như vậy.
Nơi đây ánh sáng mặt trời không chiếu vào, mọi người sinh tôn trong bóng tối. Nó giống như một vết sẹo chảy mủ trong thế giới phồn hoa, dù hơi nhỏ bé, không đáng chú ý nhưng nhìn thấy mà giật mình.
Từ Hàn không có tâm tư cảm thán những chuyện này, hắn đứng ở trung tâm ngõ nhỏ kia, quay đầu nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh, hỏi: "Là nơi này sao?"
"Ừm”" Chân Nguyệt khẽ gật đầu, đây chính là nơi nàng và Lưu Sanh hẹn nhau dẫn Từ Hàn đến gặp mặt.
Từ Hàn nghe vậy hít sâu một hơi, cất bước đi về phía một gian phòng rách nát trong đó, nơi đó chính là chỗ thiếu nữ kia nói.
Khoảng cách hắn giết chết vị Hoàng lão kia đã qua hai ngày, Yến Trảm nói mục đích hành động này của hắn đương nhiên không sai, nhưng trừ chuyện đó ra, hắn còn có tính toán càng sâu.
Giết chết trợ thủ đắc lực của Lý vương phủ, chuyện như vậy trong Hoành Hoàng thành đương nhiên được tính là một chuyện lớn, cộng thêm trước mắt bao người nhân sĩ giang hồ, nói vậy hai ngày đủ để khiến việc này truyên khắp Hoành Hoàng thành. Nếu Lưu Sanh ở đây, chắc chắn gã cũng sẽ nghe được tin tức như vậy, tất nhiên cũng sẽ đến địa điểm ước định này chờ.
Đây mới là mục đích quan trọng nhất của Từ Hàn.
Hắn đi tới trước cửa phòng, lại hít sâu một hơi, không thể phủ nhận bản thân có chút khẩn trương.
Lúc gặp gỡ ở Lộc Giác Nguyên, hắn đã rõ ràng Lưu Sanh dường như mất đi trí nhớ trước kia, mà lần này chủ động gặp mặt có nghĩa là gã đã nhớ tới một số chuyện. Hoặc là thật sự như Chân Nguyệt nói, Sâm La điện xảy ra biến cố nào đó, Lưu Sanh bất đắc dĩ cầu xin Từ Hàn giúp đỡ?
Những thứ này phải nhìn thấy Lưu Sanh mới có thể có đáp án.
Nghĩ đến những điều này, Từ Hàn đẩy cửa phòng ra.
Hắn cất bước đi vào, xuyên qua khe cửa vừa hẹp lại tối đen, đợi đến khi đi vào trong phòng, hắn liền nhìn thấy một người mặc áo bào đen đang ngồi ở trong phòng kia.
"A Sanh" Từ Hàn kinh ngạc nói, thần sắc trong mắt kích động.
Người áo đen kia nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, y nhìn về phía Từ Hàn, trong bóng tối Từ Hàn lại không cách nào nhìn thấy dung mạo của y thật rõ ràng, chỉ là hình dáng mơ hồ kia làm cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Người áo đen kia khi đó chậm rãi cởi mũ trên đầu xuống, khóe miệng phác họa ra một nụ cười.
"Đã lâu không gặp, Từ Tu La."