Chương 79: Vương gia làm gà không tệ
Chương 79: Vương gia làm gà không tệChương 79: Vương gia làm gà không tệ
Chạng vạng ngày hôm sau, Long Môn hội của Lý vương phủ cử hành như dự định.
Khi đoàn người Từ Hàn chạy tới trước vương phủ, cửa phủ có thể nói là đông như trẩy hổi.
Sự xuất hiện của đám người Từ Hàn không thể tránh khỏi dẫn đến oanh động không nhỏ, dù sao hắn giết Hoàng lão, mà Lý Mạt Đỉnh kia hạ "lệnh trục khách" đuổi hắn ở trước mặt nhiều người như vậy. Hương vị trong lời nói kia, phàm là người có đầu óc đều nghe ra được đến tột cùng là có ý gì.
Rất nhiều người đều âm thầm suy đoán Từ Hàn chắc chắn sẽ tránh đi Long Môn hội lần này, lựa chọn tham dự lần tiếp theo, dù sao bởi vì nhân sự tham gia đại hội Chấp Kiếm đông đảo, Long Môn hội tất nhiên còn có mấy lần. Từ Hàn cũng không cần thiết phải chuốc khổ vào mình.
Nhưng hành động của hắn lại một lần nữa làm mới nhận thức của mọi người.
Không biết xuất phát từ tâm lý như thế nào, sau khi thấy rõ đám người Từ Hàn đến, đội ngũ thật dài trước vương phủ rất là tự giác nhường ra một con đường. Bất kể thái độ như vậy là xuất phát từ bội phục đối với lòng can đảm của hắn, hoặc chỉ là muốn xem náo nhiệt, Từ Hàn đều thản nhiên chấp nhận chuyện này, dẫn mọi người đi tới trước cửa vương phủ.
Phụ trách tiếp đãi khách nhân chính là vị thống lĩnh trung niên ngày đó, gã cũng có chút kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Từ Hàn, thế nhưng gã rất nhanh liền đổi thành vẻ mặt lạnh như băng, trầm mày nhìn mọi người phía sau Từ Hàn, liền nói: "Chỉ có người tham dự Long Môn hội mới có thể tiến vào."
Lời này vừa ra, lập tức làm cho Sở Cừu Ly cùng Tuyết Ninh đi theo biến sắc.
Có lẽ thật sự tồn tại quy định như vậy, dù sao số lượng người tham dự Long Môn hội quả thật không ít, nếu mỗi người đều mang theo tùy tùng hoặc bằng hữu, vậy phủ Vương gia này chỉ sợ sẽ phải loạn thành một nồi cháo, nhưng Sở Cừu Ly vẫn cho rằng lý do như vậy là có thể đang gây khó dễ đối với bọn họ.
Vị hán tử trung niên này vốn định làm ra ngô ra khoai cùng vị thống lĩnh kia, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn ra cái gì đó, khóe miệng y gợi lên ý cười, ghé bên tai Từ Hàn nói: "Tiểu Hàn, các ngươi đi trước, lát nữa ta mang theo Tuyết Ninh tới tìm các ngươi."
Từ Hàn cũng không biết tên này đến tột cùng đang có chủ ý gì, nhưng cũng không muốn dây dưa với thống lĩnh này, dứt khoát gật đầu, liền cùng Yến Trảm, Ninh Trúc Mang đi vào phủ Vương gia. ...
Chỗ ngồi của đám người Từ Hàn được sắp đặt đến bên ngoài đại điện Vương phủ, gần như đã tới gần mái hiên, mà trong đại điện còn có rất nhiều vị trí trống rỗng, hành vi như thế, nếu nói không phải là cố ý làm, chỉ sợ cũng không tìm được lý do khác.
Cũng may Từ Hàn cũng tốt, Yến Trảm cùng Ninh Trúc Mang cũng được, đều là người tính tình rộng lượng, cũng không để ở trong lòng đối với việc này, đều là thản nhiên xử lý, thậm chí còn có ý nói đùa với nhau.
Từ Hàn lại mượn cơ hội này âm thâm quan sát tình thế trong đại điện.
Vương phủ của Lý Mạt Đỉnh đương nhiên là cực kỳ khí phái, bất kể vật liệu sử dụng để xây dựng, hay là sơn mài dùng để trang trí, đều có thể nói là thượng thừa, mà bố cục cũng nhìn ra được là xuất phát từ bàn tay của đại sư, bất kể sơn trên vách tường, hay là núi non trong đình viện, đều mang theo cảm giác đại khí cổ xưa, thật là đẹp đẽ.
Lý Mạt Đỉnh giờ phút này mặc áo lông chồn màu trắng ngồi cao trên ghế thủ tọa, y cầm chén rượu, cười ha hả cùng một ít đại nhân vật mà Từ Hàn không biết danh hào chén chú chén anh. Mà bên cạnh y có một vị hòa thượng cúi đầu, mặc áo cà sa màu đỏ, dường như là cao tăng đến từ Long Ẩn tự, còn bên kia thì có một vị nam tử tuổi không quá hai mươi lăm sáu tuổi đang ngồi, nam tử kia mày kiếm mắt sáng, ngược lại có vài phần giống với y, vả lại lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ quý khí, loại quý khí này hiển nhiên không phải là cố ý bày ra, càng giống như đồ vật bẩm sinh.
Từ Hàn rất nhanh liền đoán được người này chính là đứa con đắc ý nhất của Lý Mạt Đỉnh, Lý Định Hiền.
Chỉ là khi Từ Hàn nhìn Lý Định Hiền, vị tiểu vương gia này dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, gã quay đầu nhìn về phía nơi này, mỉm cười với Từ Hàn, thậm chí còn đưa tay nâng ly rượu trước người lên, từ xa kính đối phương một cái.
Từ Hàn sửng sốt, nhưng vẫn nâng chén đáp lại người nọ.
Đoàn người ngồi trong đại điện này ước chừng một khắc, chỗ trong đại điện dần dần bị lấp đầy, người đến cũng dần dần nhiều hơn.
Lúc này, một bàn tay chợt vỗ lên vai Từ Hàn.
"Thế nào, tiểu Hàn, Sở mỗ nói có thể vào là có thể làm được đó chứ." Mà thanh âm quen thuộc của Sở Cừu Ly vào lúc đó cũng vang lên bên tai.
Ba người đang ngồi cùng một chỗ nghe vậy đồng loạt quay đầu, đã thấy Sở Cừu Ly dẫn Tuyết Ninh, đúng như lời y nói đi vào trong Vương phủ này.
Đại khái là bởi vì Từ Hàn trước đó đã đắc tội với Lý Mạt Đỉnh, cho nên đến giờ phút này, vị trí xung quanh bọn họ vẫn rộng rãi như cũ, Sở Cừu Ly ngược lại cũng không kiêng dè cùng Tuyết Ninh ngồi xuống.
"Làm sao các ngươi vào được?" Từ Hàn thấy vậy cũng hứng thú, nhịn không được hỏi.
Sở Cừu Ly lại không chút che dấu, sau khi đặt mông ngồi xuống, bưng chén rượu đã chuẩn bị sẵn trên bàn uống một hơi cạn sạch, cuối cùng còn không quên bĩu môi, đánh giá: 'Rượu của phủ Vương gia này cũng không phải ngon hơn so với trong tửu quán a..."
Mà lúc này y cũng mới nhớ tới câu hỏi của Từ Hàn, thờ ơ đáp lại: "Đi vào đấy."
Cuối cùng lại cầm lấy con gà trước bàn của mình ăn từng ngụm từng ngụm, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ừm, con gà này nướng cũng không tệ lắm, có ba phần hỏa hầu của Sở gia gia."
Tướng ăn của Sở Cừu Ly chắc chắn không có nửa điểm mỹ cảm đáng nói, thanh âm thô kệch ở trong phủ Vương gia tụ tập đầy nhân vật giang hồ có đầu có mặt lại có vẻ có chút đột ngột cùng chói tai.
Hành động của y không thể tránh khỏi rất nhanh liền đưa tới ánh mắt ghét bỏ của mọi người trong đại điện, nhưng y vẫn như chưa phát hiện ra, tự mình ăn uống vui vẻ.
Mà lúc này, vị Lý Mạt Đỉnh ngồi ở chủ tọa kia cũng chú ý tới sự tồn tại của đám người Từ Hàn, vị Lý vương gia này nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì, dù sao y cuối cùng cũng không thể đuổi đám người Từ Hàn đi ở trước mắt bao người như vậy. ...
Qua thêm khoảng chừng nửa khắc, khách trong đại điện gần như đã lấp đầy, chỉ còn lại hơn mười vị trí cách Lý Mạt Đỉnh rất gần là còn chưa có người ngồi xuống.
"Sao còn chưa bắt đầu?"
"Lúc này không phải là đã đến canh giờ sao?"...
Trong đại điện lúc đó không tránh khỏi xì xào bàn tán, hiển nhiên ít nhiều có chút kỳ quái đối với việc Lý Mạt Đỉnh đến giờ phút này vẫn không có ý khai mạc Long Môn hội lần này.
Ngay cả Từ Hàn cũng không khỏi nhíu nhíu mày.
"Đừng nóng vội, không phải Xích Tiêu môn còn chưa tới sao?" Sở Cừu Ly ngay lúc đó ném ra một khối xương gà rơi vào trong đại điện, nói như thế.
Thanh âm của y cũng không lớn, nhưng vẫn bị mọi người xung quanh nghe vào tai.
Điều này làm cho những người nghi hoặc lập tức hiểu được, đã sớm nghe nói Xích Tiêu môn cũng sẽ tham dự Long Môn hội lần này, giờ phút này còn chưa thấy bóng dáng, như thế xem ra, vị Vương gia này là vì chờ người tông môn kia đến, mới chậm chạp không bắt đầu Long Môn hội lần này.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khỏi có chút biến sắc, tuy rằng vẫn chưa có người phát ra bất mãn, nhưng trong con ngươi ít nhiều có chút chán ghét đối với vị Lý vương gia thân là chủ trì Long Môn hội, lại thiên vị như thế.
Vị Lý Mạt Đỉnh kia cũng cảm nhận được điểm này, sắc mặt buồn rầu, đáy lòng càng hận đám người Từ Hàn đến tận xương tủy.
Nhưng da mặt Sở Cừu Ly dày đến mức nào, không chỉ không thèm để ý ánh mắt phẫn hận của vị Lý vương gia này chút nào, ngược lại còn đưa tay vẫy vẫy cái đùi gà về phía y, cao giọng nói: "Vương gia làm gà không tệ!"