Chương 80: Đổi trắng thay đen
Chương 80: Đổi trắng thay đenChương 80: Đổi trắng thay đen
"Vương gia làm gà không tệt"
Giọng nói của Sở Cừu Ly vang lên trong đại điện, mọi người ở chỗ này sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thân lại đồng loạt nghẹn đỏ sắc mặt. Đó là một loại bộ dáng quẫn bách muốn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng.
Mà sắc mặt Lý Mạt Đỉnh lại càng khó nhìn đến cực hạn, y đại khái hận không thể ngay lập tức rút gân lột da tên đại hán không biết từ đâu tới này, nhưng cuối cùng cũng không có gan làm việc này ở trước mắt bao người như vậy.
Nhưng ngay khi y đè nén lửa giận trong lòng.
"Người hầu đâu rồi, lại thêm một con gà do Vương gia làm!" Giọng nói của Sở Cừu Ly lại vang lên một lân nữa...
Đùng!
Ly rượu trong tay Lý Mạt Đỉnh cuối cùng cũng không chịu nổi lửa giận trong lòng nam nhân này, lúc đó âm ầm vỡ vụn.
"Đi! Nhìn xem vì sao người của Xích Tiêu môn còn chưa tới!" Y nghiến răng nghiến lợi nói với thị vệ phía sau, y đương nhiên không có cách nào trả thù Sở Cừu Ly ngay lập tức, nhưng chỉ cần bắt đầu Long Môn hội này, y sẽ có biện pháp chỉnh đốn đoàn người Từ Hàn. Thị vệ phía sau đi theo Lý Mạt Đỉnh nhiều năm, đương nhiên nghe ra vẻ không vui trong lòng chủ nhân nhà mình lúc này.
Gã không dám chân chờ, nghe vậy liền muốn đi tới cửa phủ.
Nhưng bước chân vừa mới bước ra, phương hướng cửa phủ lại đột nhiên có một lượng lớn người tràn vào.
Cầm đầu không phải là người khác, rõ ràng chính là trưởng lão Lữ Hậu Đức của Xích Tiêu môn, bên cạnh còn có Hồ Mạn Nhi cùng với vị sư phụ của Tuyết Ninh kia đi theo, đương nhiên còn có hơn mười vị đệ tử Xích Tiêu môn.
Kỳ quái chính là bọn họ cũng không tiến tới vị trí đã sớm an bài cho mình trong đại điện, mà trực tiếp xông về phía đám người Từ Hàn.
Mọi người thấy thế thi nhau ghé tai, thâm nghĩ không phải Xích Tiêu môn này đã kiêu ngạo đến mức cũng dám tìm đám người Từ Hàn gây phiền toái ở Long Môn hội này?
Rất nhanh, Lữ Hậu Đức dẫn theo mọi người liền vây quanh đám người Từ Hàn.
Từ Hàn biết người đến không tốt, hắn nhìn Sở Cừu Ly cùng Tuyết Ninh ở một bên, Sở Cừu Ly ngược lại vẫn là bộ dáng tùy tiện kia. Nhưng Tuyết Ninh cô nương lại né tránh đi ánh mắt, có vẻ như làm chút chuyện xấu bị bắt tại trận, trong lòng hắn lập tức trầm xuống, thầm nghĩ một tiếng không hay rồi.
Nhưng mặt ngoài hắn vẫn ra vẻ nước chảy mây trôi, giương mắt nhìn chăm chú đám người Lữ Hậu Đức trước người một cái, cao giọng nói: "Làm phiên Vương gia để cho những người hầu không hiểu lễ nghĩa này nhường nhường, chắn tâm mắt của Từ mỗ, Từ mỗ còn chờ Long Môn hội bắt đầu."
Lời này ra khỏi miệng, còn không đợi Lý Mạt Đỉnh trên đài cao đáp lại, đoàn người Lữ Hậu Đức lập tức sắc mặt tái mét. Hiển nhiên bọn họ chính là đám tôi tớ không hiểu lễ nghĩa trong miệng Từ Hàn.
"Họ Từ kia, ngươi đừng lẫn lộn nghe nhìn ở chỗ này, không nên thật sự cho rằng trong Hoành Hoàng thành này sẽ không có người trị được ngươi!" Lữ Hậu Đức nuôi một bộ râu dê ở cằm không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Từ Hàn, nói.
Từ Hàn khi đó sửng sốt, lúc này mới như mộng mới tỉnh nhìn về phía đoàn người Lữ Hậu Đức, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ áy náy, vội vàng nói: "Đây không phải là Lữ trưởng lão sao! Ngươi xem, đều do Từ mỗ ánh mắt vụng về, xiêm y trắng này của các ngươi quá giống với tiểu nhị trong khách sạn, hơn nữa khí chất mộc mạc vô hoa này làm cho Từ mỗ nhìn lầm, nhìn lầm..."
Bộ dáng chân thành của Từ Hàn làm cho người ngoài cuộc không rõ đều cho rằng hắn chân thành xin lỗi, nhưng người hiểu rõ chân chính lại nghe được một ý khác, Từ Hàn đâu phải là xin lỗi, đây rõ ràng chính là chỉ vào cái mũi mắng đám môn đồ Xích Tiêu môn này... quá xoàng...
Lữ Hậu Đức đã không nhớ được mình ăn thiệt thòi bao nhiêu lần khi tranh miệng lưỡi với Từ Hàn, lão dứt khoát cũng không để ý tới đối phương nữa, mà đưa ánh mắt quét qua ở trên thân những người bên cạnh Từ Hàn, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Sở Cừu Ly cùng Tuyết Ninh.
"Chính là hai người này, lục soát cho ta!" Y đưa tay chỉ một cái, há miệng hét lớn.
Một đám môn đồ phía sau lúc đó liền muốn cùng nhau xông lên.
Mà vị Hồ Mạn Nhi kia lại nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tuyết Ninh, mở miệng mắng: "Tiểu tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung."
"Yến mỗ hôm nay ngược lại muốn nhìn xem ai dám tiến lên một bước!" Tính tình Yến Trảm vốn nóng bỏng đến cực điểm, vào lúc đó gã bất ngờ đứng lên, lạnh giọng quát, khí thế thân là Đại Diễn cảnh trong cơ thể lúc đó triển lộ không sót một chút nào, mà Ninh Trúc Mang mặc dù chưa từng ra tay, nhưng trong con ngươi lạnh lẽo lộ ra hàn quang, làm cho người ta không dám hoài nghi nếu bọn họ tiến lên thêm một bước, đến tột cùng sẽ nhận phải đau đớn ra sao.
Thấy các đệ tử dưới tay mình rụt rè không tiến lên, tức giận trong lòng Lữ Hậu Đức càng thêm nồng nặc.
Lão cắn răng tiến lên một bước, đang muốn chuẩn bị động thủ, dù sao tu sĩ cùng là Đại Diễn cảnh, lão cũng không e ngại hai người Yến Trảm cùng Ninh Trúc Mang.
"A Di Đà Phật." Nhưng ngay lúc đó, phía sau lão lại đột nhiên truyền đến một tiếng Phật hiệu vang dội.
Mọi người nghe vậy sửng sốt, đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Lý Mạt Đỉnh cùng vị hòa thượng bên cạnh y không biết từ khi nào đã đi tới nơi này.
"Không biết đến tột cùng là chuyện gì để cho chư vị thí chủ đại động can qua như vậy." Hòa thượng tuổi khoảng chừng trên dưới bốn mươi làm một lễ Phật với mọi người, mở miệng hỏi như vậy.
Từ Hàn tỉnh tế đánh giá hòa thượng kia một cái, thật sự nhìn không ra y sâu nông như thế nào, chỉ cảm thấy trong cơ thể vị hòa thượng nhìn như tâm thường này lại tựa như có một dòng nước sâu không thấy đáy, nhìn không rõ, cũng sờ không thấu.
Mà đoàn người Lữ Hậu Đức vừa rồi còn có chút kiêu ngạo ương ngạnh, lúc nhìn rõ dung mạo của hòa thượng kia, sắc mặt đều biến đổi.
"Huyền Thông đại sư vậy mà ở đây, Lữ mỗ lỗ mãng quấy nhiễu đại sư rồi." Lữ Hậu Đức kia lập tức nặn ra vẻ mặt cung khiêm nói với hòa thượng nọ, bộ dáng nịnh nọt trên mặt kia khiến cho bất cứ kẻ nào có thể liên hệ với người ương ngạnh tác oai tác quái lúc trước.
Mà mọi người xung quanh sau khi nghe được danh hào của hòa thượng này cũng đồng loạt lộ ra vẻ mặt khác thường, hiển nhiên vị hòa thượng này lại là một nhân vật khó lường, hoặc là bởi vì ẩn cư không xuất thế, đại đa số mọi người ở đây đều chỉ nghe tên, chứ không biết dung mạo thật của y. "Xuất gia tu trì pháp độ, không phải vì ly trần thanh tịnh, mà là phổ độ thế nhân, nếu như vậy được cho là quấy nhiễu, bần tăng tu trì trăm năm truyên ra ngoài chỉ sợ cũng có thể làm cho người trong nghề chê cười rồi." Hòa thượng nói như vậy, ngữ điệu nhẹ nhàng lại ẩn giấu uy hiếp, nhưng hết lần này tới lần khác, vẻ uy hiếp này lại khó có thể làm cho người ta sinh ác cảm. Tựa như bảo tượng Bồ Tát kia, ban phúc cho tín đồ, ác chỉ với ác nhân.
"Đúng vậy!" Lữ Hậu Đức liên tục đáp: "Đại sư rộng lượng, là Lữ mỗ lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Chỉ là không biết Lữ thí chủ đến tột cùng có ân oán gì với vị tiểu huynh đệ này, không bằng nói ra để cho bần tăng nghe thử, cũng tốt hơn đại động can qua ở Long Môn hội này, không mất thể diện của hai bên.' Hòa thượng lại nói.
Nếu Huyền Thông đại sư này lên tiếng, Lữ Hậu Đức cũng biết hôm nay bất kể như thế nào cũng không có khả năng động thủ với đám người Từ Hàn, sắc mặt lão trâm xuống, liền nói: "Thật không dám dấu diếm, Lữ mỗ vốn mang theo sư đệ sư muội cùng rất nhiều đệ tử tham gia Long Môn hội lần này, nhưng lúc vào cửa, thiệp mời lại vô cớ bị mất, trải qua điều tra mới phát hiện hai người này trộm thiệp mời đệ tử trong môn ta, tức giận không chỗ phát tiết, lúc này mới làm ra hành động đường đột như vừa rồi."
"Ồ?" Lời này của lão vừa dứt, thanh âm Sở Cừu Ly liền kéo theo âm điệu cổ quái khi đó vang lên."Đệ tử nhà ngươi bị thất lạc thiệp mời, nơi đây mấy trăm người, ngươi ngược lại nói xem, vì sao không lục soát người khác lại cố tình muốn điều tra chúng ta? Ta thấy a, Xích Tiêu môn các ngươi đều một cái đức hạnh, dùng việc công trả thù riêng!"
"Ngươi!!" Lữ Hậu Đức nghe vậy lập tức biến sắc, chỉ vào mặt Sở Cừu Ly muốn quát mắng.
"Lữ thí chủ, vị thí chủ này nói có lý, nếu thí chủ không có chứng cớ liên muốn mạnh mẽ lục soát thân, quả thực có chút không ổn." Hòa thượng ở một bên lại nói chen vào.
Lời này tuy rằng nói nhìn như công bằng, nhưng Từ Hàn lại rõ ràng ngửi được một chút thiên vị, sắc mặt hắn không khỏi khẽ biến, trong lòng âm thâm nghĩ đến bọn họ xưa nay không quen biết cùng hòa thượng này, vì sao hiện tại lại lên tiếng giúp đỡ?
Bị Huyền Thông đại sư này hỏi ra câu này, Lữ Hậu Đức lập tức nghẹn lời, lão ấp úng một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt Huyền Thông đại sư, vị cao tăng đắc đạo này lập tức nhíu mày.
Dường như là nhìn ra đối phương không vui, sắc mặt Lữ Hậu Đức khẽ biến, lão vội vàng nói: "Đại sư, tên tiểu tặc này rõ ràng chưa từng tham gia sơ tuyển Long Môn hội, mọi người ở đây đều có thể thấy rõ, ngày đó hắn theo mấy người này cùng đến, chỉ là một tôi tớ, vậy lấy đâu ra thiệp mời?"
Lữ Hậu Đức nói xong lời này lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhịn không được âm thâm cảm thấy may mắn vì mình ứng đối biến hóa trong lúc cấp bách.
Nhưng lời này vừa dứt, thanh âm Từ Hàn lại vang lên.
"Không tham gia sơ tuyển thì không thể có thiệp mời sao? Từ mỗ vẫn nhớ rõ Lữ trưởng lão ngày đó cùng chư vị môn đồ của ngươi cũng không hề tham dự đó chứ?" Từ Hàn cười ha hả hỏi.
Sắc mặt Lữ Hậu Đức lại nhanh chóng biến đổi, lấy thái độ nịnh bợ của Lý vương phủ đối với bọn họ, sao có thể làm khó trên một cửa ải đầu tiên này, ngày đó lão vào Vương phủ, muốn bao nhiêu thiệp mời thì Lý Mạt Đỉnh liền cho bấy nhiêu, lại không ngờ việc này hiện tại đã trở thành nhược điểm bị người ta bắt được.
Lão vội vàng đưa ánh mắt với Lý Mạt Đỉnh bên cạnh, ý bảo đối phương giải vây.
Nhưng Lý Mạt Đỉnh vừa mới bước chân ra, Từ Hàn lại nói: "Như thế nào, Lý vương gia muốn làm chứng cho Lữ trưởng lão?" "Vậy Vương gia phải suy nghĩ rõ ràng, Long Môn hội này có quy củ có thể một mình tỷ thí hay không..." Nói đến nơi này Từ Hàn hơi dừng lại, ánh mắt đảo qua mấy vị đệ tử phía sau Lữ Hậu Đức, cuối cùng nói: "Ta thấy những đệ tử này của Lữ trưởng lão, dường như không phải ai cũng có thể gọi ra Chân linh đấy chứ? Nếu không thể gọi ra Chân linh, vậy muốn lấy được thiệp mời thì phải trải qua Long Hổ đấu, nhưng theo Từ mỗ biết, trong Vương phủ rộng lớn này chỉ có vị Hoàng lão kia miễn cưỡng có thể xuất thủ trong hình thức Long Hổ đấu này, nhưng lão đến trước khi chết đều ngồi ở cửa phủ, chưa từng tiến vào trong cửa phủ một lần, dám hỏi Lữ trưởng lão cùng Lý vương gia, thiệp mời của Long Môn hội này, các vị phát ra như thế nào vậy?"
"Cái này..." Vấn đề này của Từ Hàn có thể nói là một câu cắt trúng chỗ yếu hại, sắc mặt hai người khi đó đều trở nên cực kỳ khó coi, mà vị Huyền Thông đại sư kia lại càng như có điều ngộ ra, ánh mắt nhìn về phía hai người này lập tức lạnh xuống.
"Ta nghĩ có phải Lữ trưởng lão lớn tuổi hồ đồ hay không, hiện tại mới nhớ nhầm việc này... Ngay lúc hai người cưỡi hổ khó xuống, thanh âm Từ Hàn lại vang lên một lần nữa.
Lúc này Lữ Hậu Đức nào còn bận tâm đến xích mích với Từ Hàn, lão vội vàng nói chen vào: "Đúng đúng đúng, ngươi xem trí nhớ của ta này, là nhớ nhâm nhớ nhầm, đệ tử tông môn chúng ta học nghệ không tinh, sao có thể có bản lĩnh, đều là lão phu hồ đồ, hồ đồ..."
Từ Hàn thấy thế, khóe miệng lập tức gợi lên một nụ cười, hắn ngồi trở lại ghế của bản thân, thản nhiên nói: "Đã như vậy, Long Môn hội này cũng có quy củ tùy tùng không thể tham gia, vậy mời những đệ tử này đi ra ngoài đi, chúng ta lập tức bắt đầu."