Chương 82: Thủ đoạn
Chương 82: Thủ đoạnChương 82: Thủ đoạn
"Đứng đầu bảng!"
“Từ Hàn II.”
Theo lời này của Lý Mạt Đỉnh, toàn trường đều lập tức kinh hãi, mọi người khi đó đều quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, vẻ mặt đều có chút kinh ngạc.
Từ Hàn mặc dù đánh chết Hoàng lão tu vi Ly Trân cảnh, nhưng dù sao tu vi của hắn mới vừa tới Thiên Thú cảnh mà thôi, còn Hoàng lão ở Ly Trân cảnh đại khái cũng ở tâm trung hạ, hơn nữa trước đó chưa từng có người ở trên giang hồ nghe nói qua danh hào Từ Hàn này, xếp hạng ở đầu bảng không khỏi có chút thiên vị.
"Tên này!" Sở Cừu Ly cũng nhíu mày, nhìn vê phía Lý Mạt Đỉnh trên đài cao, vẻ bất mãn trong mắt có thể nói là tràn ngập trong lời nói.
"Chẳng qua là thủ đoạn thấp kém mượn đao giết người, không tính là cái gì." Từ Hàn lại lắc đầu, Lý Mạt Đỉnh an bài như vậy tuy rằng ngoài dự liệu của hắn, nhưng cũng là hợp tình hợp lý, cũng không có quá nhiều so đo đối với việc này, dù sao sau khi nghe qua lời nói về vị trí đứng đầu bảng Đồng Chấp này của Sở Cừu Ly, trong lòng hắn sớm đã xác định nhất định phải có.
Thế nhưng không thể không thừa nhận chính là, lúc này khi Lý Mạt Đỉnh nhìn về phía hắn, vẻ âm hiểm trong ánh mắt cùng sắc mặt quả thực khiến hắn có chút không thích. ...
Long Môn hội nhanh chóng bắt đầu.
Đầu tiên chính là khiêu chiến Kim Chấp bảng, chiến lực của bảng này khác nhau rõ rệt nhất, mà người dám khiêu chiến mấy vị cường giả Đại Diễn cảnh này cũng là rất ít, Yến Trảm cùng Ninh Trúc Mang cũng vô tâm tranh đoạt vị trí đứng đầu bảng, ngược lại vị Bắc Luật xếp thứ tư kia thử tranh đoạt vị trí đầu bảng với kẻ đứng đầu là Lữ Hậu Đức, thế nhưng trận chiến này đã nhanh chóng hạ màn, xếp hạng không đổi.
Mà trong lúc này, chiến đấu khiêu chiến Ngân Chấp bảng cùng Đồng Chấp bảng cũng tiến hành cùng nhau ở nơi khác, đợi đến khi Kim Chấp bảng kết thúc, chiến đấu Ngân Chấp bảng đã rất nhanh được triển khai.
So với Kim Chấp bảng, chiến đấu của Ngân Chấp bảng có thể nói là vô cùng kịch liệt, bốn người xếp hạng sau gần như đều đánh đủ ba lần khiêu chiến, vị trí thứ hai cùng thứ tư thậm chí đã xảy ra chuyện đổi chủ, mà đầu bảng cũng bị hai lần khiêu chiến, trận chiến Ngân Chấp bảng này kéo dài hơn một canh giờ mới kết thúc.
Người bên ngoài ngược lại nhìn thấy hứng thú bừng bừng, Từ Hàn lại có chút nhàm chán, hắn không quen biết một ai trong những nhân sĩ giang hồ Đại Hạ này, càng đừng nói đến hứng thú nhìn bọn họ múa đao chọc thương.
Không may khi thời gian đến, trận chiến Đồng Chấp bảng này rất nhanh đã mở màn.
Dựa theo quy củ, người có danh trên bảng vào lúc này đều phải lên sân khấu, chờ mọi người khiêu chiến.
"Tiểu Hàn, cẩn thận một chút, nhất là Lý Định Hiền kia!" Sở Cừu Ly nói như thế, ánh mắt lại nhìn về phía nam tử đang nhàn nhã uống trà bên cạnh Lý Mạt Đỉnh cách đó không xa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, vị thế tử của Lý vương phủ này còn không quên nâng chén về phía hai người, vẻ mặt tràn ngập ý cười. "Hắn cũng không có trên Đồng Chấp bảng." Sở Cừu Ly cắn răng thấp giọng nói.
Từ Hàn sắc mặt ngưng trọng gật đầu, lúc này mới đứng lên, đi tới trước đài.
Lý Định Hiền mới hai mươi bảy tuổi, tu vi Ly Trần cảnh đại thành, cảnh giới như vậy đừng nói Đồng Chấp bảng này, cho dù đặt ở trong Ngân Chấp bảng cũng là một vị đối thủ không thể khinh thường, nhưng hết lần này tới lần khác lại không hề bị đưa vào trong mười tám vị trí xếp hạng Đồng Chấp bảng, Lý Mạt Đỉnh có chủ ý gì, Từ Hàn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ rõ ràng.
Nhưng hắn cũng không để việc này ở trong lòng, dù sao việc hắn phải làm là đứng đầu bảng Đồng Chấp bảng này, bất kể kẻ nào ngăn cản đều nhất định thất bại. ...
Đại chiến Đồng Chấp bảng theo lệnh của Lý Mạt Đỉnh rất nhanh liền bắt đầu.
Chỉ là dựa theo quy củ, khiêu chiến đầu bảng bị đặt ở cuối cùng, bởi vậy Từ Hàn lại ngáp ngắn ngáp dài nhàm chán nhìn chừng một canh giờ.
Sau một phen khiêu chiến, nhân tuyển mười tám vị Đồng Chấp gần như bị thay đổi nửa giang sơn, mà đây cũng không phải là trọng điểm của trận tranh Đồng Chấp bảng này.
Sau khi trận đối chiến cuối cùng chấm dứt, tất cả mọi người khi đó đều chuyển ánh mắt về phía thiếu niên vẻ mặt buồn ngủ kia.
Lý Định Hiền không lên sân khấu, điều gã muốn rất rõ ràng chính là đứng đầu bảng Đồng Chấp, mà chắc chắn cũng sẽ phát sinh một trận đại chiến cùng Từ Hàn là không thể tránh khỏi, một bên là thiên tài Hoàng tộc thành danh đã lâu ở Đại Hạ, một bên là tiểu tử ương ngạnh không biết từ nơi nào xuất hiện, mọi người không hiểu sao đều có chút chờ mong đối với trận chiến này.
Nhưng kẻ ra tay trước cũng không phải là Lý Định Hiền, mà là một tráng hán thân cao tám thước, cơ bắp trân truông toàn thân.
Gã cất bước đi tới trước mặt Từ Hàn, chùy sắt khổng lồ trong tay được xiềng xích kéo lên, rơi xuống đất, theo gã bước đi, phát ra từng trận âm thanh nặng nề lại chói tai.
Từ Hàn sau khi cảm nhận được khí tức quanh người đối phương, hai tròng mắt lập tức ngưng tụ, đây rõ ràng chính là khí tức cường giả Ly Trần cảnh đại thành mới có thể có được.
Phải biết rằng nhân tuyển cho Đồng Chấp có quy định cực kỳ rõ ràng, phải là tu sĩ dưới ba mươi tuổi mới có thể tham gia, thế nhưng trước ba mươi tuổi đến Ly Trân cảnh, thậm chí đại thành đều có thể nói là thiên tài hiếm có trên thế gian, đặt ở bất kỳ tông môn nào cũng là đối tượng đủ để dốc hết toàn bộ lực lượng tông môn bồi dưỡng, ví dụ điển hình nhất chính là vị thế tử Lý gia đến bây giờ còn đang nhàn nhã uống rượu —— Lý Định Hiền!
Lúc này bỗng nhiên có một vị tu sĩ Ly Trân cảnh đại thành giết ra, quả thực kỳ quái. Cho dù có bản lĩnh như vậy, biện pháp ổn thỏa nhất cũng là giành được một thứ hạng ở trong mười bảy vị phía sau trước tiên, lại thử trùng kích vị trí thứ nhất, đây mới là biện pháp ổn thỏa nhất, nhưng người này trước kia chưa bao giờ ra tay, lại trực tiếp lựa chọn Từ Hàn làm đối thủ, kỳ quặc ẩn giấu trong đó, người sáng suốt liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu triệt.
Hơn nữa...
Từ Hàn ngẩng đầu thần sắc cổ quái đánh giá bộ dáng tráng hán trước mắt này, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi một câu: "Các hạ còn chưa tới ba mươi?"
Gương mặt của vị tráng hán này chen lấn lấy thịt, làn da ngăm đen, nhìn thế nào cũng phải là người trung niên hơn bốn mươi tuổi, cũng khó trách Từ Hàn lại hỏi ra câu này. Những nhân sĩ giang hồ vây xem xung quanh cũng đều nhìn ra mèo vờn chuột trong đó, trong lúc nhất thời đều ném tới ánh mắt hồ nghi tới tráng hán kia.
Tráng hán kia dường như cũng có chút chột dạ dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, gã chỉ cực kỳ đơn giản trong tay nhấc lên, nâng Lưu Tinh chùy thật lớn lên cao, hai tay dùng sức xoay một cái, thanh Lưu Tinh chùy kia xoay tròn ở trên đỉnh đầu gã, lực đạo cực lớn cắt không khí, phát ra từng trận tiếng nổ lớn.
"Ông nội chính là chưa tới ba mươi!" Gã dứt khoát cũng không để ý đến thể diện gì, lúc đó hô lớn.
Từ Hàn lắc đầu, cũng không để trong lòng đối với việc này, lấy thân phận Lý Mạt Đỉnh muốn đổi tuổi của một người trên hộ tịch còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay, hắn cũng không thèm phí nhiều lời ở trên chuyện này.
"Ừm, vậy bộ dạng của ngươi rốt cuộc có chút sốt ruột." Hắn khi đó nghiêm trang gật đầu, miệng nói như thế.
Lời này nói ra, tráng hán rõ ràng đầu óc ngu sỉ tứ chỉ phát triển chợt có vẻ mặt không rõ nguyên nhân, mà mọi người xung quanh đã không kìm được cất tiếng cười to.
Gã mặc dù không rõ ràng, nhưng cũng biết đối phương nhất định là đang giễu cợt mình, tức giận công tâm, gã lập tức mở miệng quát mắng: "Tiểu tử, ngươi dám đùa tai"
Nói xong lời này, thân thể tráng hán chợt động, lập tức vung Lưu Tinh chùy hùng hổ giết tới Từ Hàn. ...
Tốc độ chùy sắt theo Chân nguyên trong cơ thể tráng hán rót vào mà càng thêm khủng bố, thậm chí trong đại điện Vương phủ này dần dần nổi lên từng trận gió cuồn cuộn, thổi quân áo của mọi người bay loạn, nếu không phải chư vị ngồi đây đều là người có tu vi không tâm thường, chỉ sợ chỉ riêng dao động của cương phong này cũng đủ để cho bọn họ đứng không vững.
Mà với tư cách là mục tiêu đứng mũi chịu sào của chùy sắt, áp lực của Từ Hàn lớn như nào là có thể tưởng tượng được.
Chùy sắt chưa tới, cương phong gào thét mà đến đã làm cho sắc mặt Từ Hàn hơi đổi, hắn không dám coi thường, khi đó rút ra trường kiếm đen kịt trên lưng mình, trâm mắt nhìn tráng hán càng ngày càng gần kia.
Âm ầmI
Mấy hơi thở sau đó, một tiếng nổ lớn cuộn trào trong đại điện.
Bụi bặm đầy trời bay lên, Lưu Tinh chùy trong tay tráng hán kia hung hăng đập vào mặt đất phủ Vương gia, sàn gỗ quý giá âm ầm vỡ vụn, nhưng bóng dáng Từ Hàn lại không biết đi đâu.
Tráng hán một kích không trúng còn đang sững sờ, trong đám người lại vang lên một tiếng kinh hô.
Tráng hán tuy rằng đầu óc không quá nhanh nhạy, nhưng lại là hạng người đã trải qua sa trường, gã lập tức tỉnh ngộ lại, nhìn cũng không thèm nhìn, chùy sắt trong tay đã mãnh liệt vung ngược ra phía sau.
Từ Hàn cầm kiếm nhảy lên cao giết tới sau lưng gã, thấy Lưu Tinh chùy gào thét mà đến, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn không thể không thu kiếm thế, hoành kiếm ngang trước người, nghênh đón chùy lớn kia.
Keengl
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Thân thể Từ Hàn lùi ngược mấy trượng, cho dù lấy tu vi thân thể Tử Tiêu cảnh của hắn cũng ở dưới cự lực này mà khí huyết âm thâm cuồn cuộn, sắc mặt ửng hồng.
Hắn lạnh lùng nghiêng đầu nhìn đám người xung quanh, nếu không phải người có tâm khi đó phát ra kinh hô, chỉ sợ một kích kia của hắn đã đắc thủ, không nói đánh bại tráng hán này, nhưng đủ để giành được thắng lợi.
Mà chư vị ngồi đây đều là nhân vật có chút thể diện trên giang hồ, tỷ đấu giữa Từ Hàn và tráng hán này cũng không phải là ẩu đả bình thường, người bình thường đều hiểu đạo lý xem cờ không nói này, cho nên những nhân vật giang hồ này sao lại không biết, kinh hô như vậy không khác gì nhắc nhở biến tướng, đây rõ ràng cũng là một số người có tâm cố ý làm.
Trong đôi mắt Từ Hàn khi nghĩ tới đây lập tức hiện ra một tia tức giận.
Hắn đè khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể mình xuống, thân thể đứng vững, hai tay cầm kiếm dựng thẳng trước ngực.
Khi đó một cỗ kiếm ý bàng bạc tuôn ra từ trong cơ thể hắn, kiếm ảnh màu vàng hiện lên, xếp thành hàng ở sau lưng hắn.
Giống như tên sắc hết dây, chiến mã ghìm cương, súc thế chờ phát động.
"Đại đạo thiên thành, diệc khả kiếm diễn!"
Một đạo châm ngôn giống như tiếng ngôn từ trong miệng Từ Hàn phun ra, mang theo uy nghiêm vô thượng vang vọng bên tai những người ở đây.
Theo âm thanh này vừa dứt, kiếm ảnh màu vàng rậm rạp phía sau hắn chợt bay ra.
Tráng hán thấy thế trong lòng hoảng sợ, gã đương nhiên không dám khinh thường Từ Hàn, khi đó lập tức vung vẩy đại chùy kia ở trước người mình, ý đồ dùng chuyện này ngăn cản những kiếm ảnh bắn tới kia.
Keeng! Keeng! Keengl
Nương theo từng đợt giòn vang, kiếm ảnh màu vàng không ngừng bị cự chùy đánh ra, đồng loạt bay ngược ra ngoài.
Mà trên mặt tráng hán cũng theo đối kháng như vậy dần dần hiện ra mồ hôi rậm rạp, lực lượng ẩn chứa trong kiếm ảnh màu vàng kia không thể khinh thường, cho dù tu vi của gã dưới sự đối kháng như vậy cũng âm thầm tiêu hao thật lớn, nhưng những kiếm ảnh kia lại giống như không có điểm cuối vẫn trút xuống như mưa bão.
Trong lòng gã quét ngang, đang muốn gọi ra Chân linh đánh nhau cùng Từ Hàn, trong đám người lần thứ hai vang lên từng trận kinh hô.
Gã lập tức thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ Từ Hàn lại đang diễn giương đông kích tây?
Gã tập trung nhìn lại, đã thấy thân thể Từ Hàn không biết từ khi nào vẫn nhảy lên cao như cũ, đâm tới một đạo hàn mang xuống đỉnh đầu gã.
Tráng hán lập tức kinh hồn bạt vía, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng huy động, trong nháy mắt một hư ảnh Man ngưu với đôi sừng cực lớn hiện lên phía sau lưng hắn, muốn nghênh đón kiếm sắc của Từ Hàn.
Nhưng ai ngờ ngay lúc đó những kiếm ảnh màu vàng bắn về phía gã lại đột nhiên thay đổi đường đi, dán vào quỹ tích gã vung thiết chùy mạnh mẽ xông ngược lên, vậy mà hóa thành một đạo Kiếm long nhẹ nhàng tiếp được Từ Hàn giết về phía thân thể gã.
Sau đó mũi kiếm chở thân thể Từ Hàn rung động, vậy mà từ bên sườn giết tới. Lúc này bất kể thiết chùy trong tay hay là thế công cùng thế thủ Chân linh của đại hán đều đã thành, tuyệt đối không có khả năng rút lui, chỉ có thể vẻ mặt kinh hãi trơ mắt nhìn Từ Hàn từ bên sườn cầm kiếm đâm vào thân thể mình.
Phốc phốc!
Kèm theo một tiếng động nhẹ.
Tráng hán phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, máu tươi cực nóng phun ra.