Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 83: Binh Bất Yếm Trá

Chương 83: Binh bất yếm trá Chương 83: Binh bất yếm tráChương 83: Binh bất yếm trá

Phủ Vương gia một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả mọi người khi đó nhìn Từ Hàn, nhìn vị thiếu niên sắc mặt lạnh lùng, cánh tay phải buộc vải trắng.

Bọn họ đương nhiên cũng không cảm thấy Từ Hàn nhất định không phải là đối thủ của tráng hán này, nhưng điều bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, một vị cao thủ Ly Trần cảnh đại thành lại bại ở trong tay Từ Hàn trong thời gian ngắn như vậy.

Mà tu vi Từ Hàn chẳng qua cũng chỉ Thiên Thú cảnh mà thôi.

Khoảng cách chênh lệch về cảnh giới này, cùng với thắng lợi sạch sẽ gọn gàng hiện tại, không thể nghi ngờ làm cho người ta rung động thật lớn.

Vòng eo tráng hán bị Từ Hàn đâm thủng, tuy rằng còn chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiển nhiên đã mất đi chiến lực.

Lý Mạt Đỉnh sau một thời gian ngắn kinh ngạc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

"Nhanh! Đưa hắn xuống chữa thương.' Y nói như vậy, hai bên đại điện lập tức xuất hiện mấy vị giáp sĩ, đỡ tráng hán sắc mặt thống khổ kia xuống.

Sau đó sắc mặt vị Lý vương gia này trâm xuống, nhìn về phía Từ Hàn trầm giọng hỏi: "Tiểu tử, Long Môn hội này cũng không phải là nơi giang hồ tử đấu của ngươi, ngươi ra tay không khỏi quá mức tàn nhẫn một chút?"

"Đao kiếm không có mắt, xưa nay đồng nghĩa, cho dù Vương gia ở đây thì Từ mỗ cũng sẽ như thế, huống hồ một kiếm vừa rồi, Từ mỗ có năng lực lấy đi tính mạng của người nọ, như vậy đã là lưu thủ, nếu Vương gia cảm thấy không ổn, có thể trao đổi cùng vị Huyền Thông đại sư bên cạnh ngươi." Từ Hàn sớm đã cực kỳ chán ghét vị Vương gia không ngừng gây khó dễ cho mình này, hiện tại nói chuyện lại càng không chút khách khí.

Lý Mạt Đỉnh nhất thời nghẹn lời, y theo bản năng nhìn vị Huyền Thông đại sư bên cạnh, đã thấy sắc mặt đối phương như thường, cũng không có tâm tư tham dự, y biết việc này cho dù nói tiếp thì người mất mặt cũng là mình, cho nên dứt khoát phất ống tay áo, ngồi trở về vị trí cũ.

Lý Định Hiền ở một bên nhìn vẻ mặt buồn bực của cha mình, cười nhạt một tiếng, cất bước đi đến bên cạnh y, nhẹ giọng nói bên tai: "Phụ thân đừng hoảng hốt, ngài xem khí tức tiểu tử kia giờ phút này đã hỗn loạn, hiển nhiên có thể đánh bại Lưu Thành nhưng tiêu hao khá lớn, giờ phút này đã là nỏ mạnh hết đà."

Lý Mạt Đỉnh nghe vậy nhìn lại, đã thấy đúng như Lý Định Hiền nói, Từ Hàn lúc này mặc dù nhìn như gió nhẹ mây trôi, nhưng chỗ ngực phập phồng lại cực kỳ rõ ràng. Y lập tức híp hai tròng mắt lại, trong mắt sáng lên từng hồi sắc lạnh.

"Huống chi hắn có thể làm được việc đánh bại Lưu Thành, hài nhi cũng không phải không thể, mà có khi còn làm tốt hơn hắn." Thanh âm Lý Định Hiền lại vang lên, khi đó trong con ngươi vị Thế tử Lý gia này dấy lên chiến ý nông đậm cùng với quyết tâm lớn lao. ...

Từ Hàn một lần nữa đứng vê vị trí đầu bảng của mình, tay phải câm kiếm chấn động, huyết quang trên thân kiếm bắn ra.

Sau đó hắn đảo mắt qua trên người mọi người ở đây, khóe miệng hơi nhếch lên, cao giọng nói: "Vị tiếp theo, nhanh lên."

Bộ dáng, ngữ khí kia tất nhiên là kiêu ngạo ương ngạnh đến cực điểm, nhưng mọi người lại tựa như bị khí thế của hắn chấn động, trong lúc nhất thời đại điện hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên từ trong đám người nhảy ra, dừng ở trước mặt Từ Hàn.

Đó là một vị nam nhân nhìn thế nào cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, tay cầm một thanh đại đao, khí tức quanh thân ngưng luyện, hiển nhiên cũng là cường giả Ly Trần cảnh đại thành.

Gã chắp tay về phía Từ Hàn, miệng liền nói: "Tại hạ Lục..."

Nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị Từ Hàn cứng rắn cắt đứt.

"Ngươi tên gì ta cũng không quan tâm, bại tướng dưới tay Từ mỗ không có một ngàn cũng có tám trăm, sao có thể nhớ kỹ toàn bộ, bắt đầu đi, ta chờ không được nữa." Từ Hàn cân nhắc thanh trường kiếm màu đen trong tay, trong miệng thành thật nói.

Vừa dứt lời, còn không đợi người đến đáp lại, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh giết tới. ...

Trước sau chỉ một khắc đồng hồ, Từ Hàn đã nhanh chóng đánh bại ba người khiêu chiến, ba người này mặc dù công pháp khác biệt, sử dụng binh khí cũng không giống nhau, nhưng Từ Hàn lại đại khái tìm ra một ít điểm chung từ trên người bọn họ, chiêu thức thô ráp, đại khai đại hợp, lại có được kinh nghiệm chiến đấu tương đối kinh người, hiển nhiên đều là kỹ xảo sau khi trải qua sa trường mới có thể mài giữa ra. Mà còn có một điểm nữa cũng đáng để coi trọng, bốn người này không có ngoại lệ, bộ dáng nhìn thế nào cũng đã ngoài ba mươi tuổi.

Nhìn vị khiêu chiến thứ tư bị thị vệ trong Vương phủ khiêng ra khỏi đại điện, mọi người trong điện đã bị Từ Hàn liên tiếp thắng lợi chấn động. Từ Hàn hiện tại mới hơn hai mươi tuổi, khó khăn lắm tu vi Thiên Thú cảnh, lại có thể liên tục đánh bại một đám hảo thủ Ly Trần cảnh đại thành, vả lại thời gian trước sau không quá một khắc đồng hồ, yêu nghiệt như vậy, chắc chắn trước đó không thể vô danh được.

Mà Từ Hàn lại cũng không có tâm tư tìm hiểu kỹ những người bên ngoài này rốt cuộc nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt quay người lại, trường kiếm trong tay nhấc thẳng về phía Lý Định Hiền đang ngồi bên cạnh Lý Mạt Đỉnh cách đó không xa.

Từ Hàn cười nói: "Ta nghĩ người cuối cùng này chính là Lý công tử chứ?"

Đó là một chuyện rất dễ đoán.

Chuyện Lý vương phủ muốn đưa Lý Mạt Đỉnh vào Chấp Kiếm các, trong Hoành Hoàng thành không tính là bí mật gì.

Mà đến lúc này, Lý Mạt Đỉnh còn chưa lên bảng, vậy chủ ý của gã rõ ràng chính là đứng đầu bảng Đồng Chấp này.

Bốn vị đại năng Ly Trần cảnh thay phiên nhau ra trận tiêu hao chiến lực của Từ Hàn, lại do Lý Định Hiền ra tay một chùy định âm, không chỉ có thể chiếm được vị trí đầu bảng, Từ Hàn cũng sẽ bởi vì Lý Định Hiền không ở trong bảng xếp hạng mà bị đá ra khỏi danh sách, tính toán một viên đá bắn hai con chim này ngược lại rất hay, nhưng Từ Hàn lại chưa chắc sẽ thuận theo tâm nguyện của hai cha con này.

Vị Lý thế tử này cũng là hạng người tiêu sái, sau khi bị Từ Hàn vạch trân, gã cũng không chần chờ, thân thể nhảy lên liền rơi vào trong đại điện, mà cùng với đó còn có một thanh trường thương màu vàng.

Nó giống như lưu quang theo thân thể Lý Định Hiên, hung hăng cắm vào mặt đất phủ Vương gia, thân thương lắc lư rất nhỏ, phát ra từng trận tiếng vang khẽ.

"Lý Định Hiền bái kiến huynh đài." Khi đó, vị thế tử Lý gia kia chắp tay nói với Từ Hàn, gã vốn đã tuấn tú, cộng thêm biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, phong tư trác tuyệt giờ phút này, làm cho người ta không thể ghét bỏ được. So sánh ra, thái độ của Từ Hàn lại có vẻ thô lỗ hơn rất nhiều.

"Bắt đầu đi, Từ mỗ đã đói đến mức ngực trước dán ra sau lưng, ta muốn nhanh chóng đánh xong một chút, lại đi ăn một con gà Vương gia làm." Từ Hàn cười ha hả nói, vẻ chế nhạo trong ánh mắt không chút che dấu.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Định Hiền lập tức hiện ra một chút tức giận, lời này tuy rằng nhỏ mọn đến cực điểm, nhưng luôn bị đám người Từ Hàn nhắc tới, Lý Định Hiền cũng có chút chán ghét.

Gã khi đó phát ra một tiếng hừ lạnh, mũi chân mạnh mẽ đá tới, thanh trường thương màu vàng kia lúc đó đã bị gã nắm trong tay, một đạo hoa thương theo đó múa ra, gã nghiêng người, hai tay câm thương, một chân bước ra trước, một chân lui về phía sau, bày ra tư thế.

Mà chân nguyên trong cơ thể vào lúc đó cũng bị gã toàn lực vận chuyển, ba con Giao long màu vàng cũng từ trong cơ thể gã hiện lên.

Một con quanh quẩn trên thân thương của gã, hai con còn lại thì tách ra ở hai bên trái phải gã, như hổ rình mồi nhìn Từ Hàn.

"Vậy thì mời Từ huynh chỉ giáo!"...

Lý Định Hiền là người quan trọng nhất của hoàng tộc họ Lý, một trong những đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

Bản lĩnh của gã đương nhiên không thể khinh thường.

Chỉ thấy hai tròng mắt gã khi đó ngưng tụ, tay trái vỗ đuôi thương, thân thương từ trong tay phải gã bay ra.

Con Giao long gào thét chiếm trên thân thương kia dường như đã dung hợp thành một thể với thương này.

Từ Hàn không dám khinh thường, thân thể lui về phía sau mấy bước, trường kiếm trong tay bị hắn đặt ngang trước ngực.

Âm!

Nương theo một tiếng rông ngâm thật lớn, con Giao long và kiếm của Từ Hàn hung hăng đụng vào nhau.

Một cỗ lực đạo thật lớn theo đó truyền đến, Từ Hàn trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ không ổn.

Nhưng Lý Định Hiền há lại là hạng người dễ dàng?

Thân thể của gã sớm đã theo trường thương chạy tới, khi đó cầm đuôi trường thương, dùng sức nhấc lên. Từ Hàn không kịp đề phòng, trường kiếm trong tay suýt nữa rời tay.

Còn không đợi Từ Hàn phục hồi tinh thần lại từ trong biến cố như vậy, tay kia của Lý Định Hiền bất ngờ vươn ra cầm đuôi thương, cả người lấy một đạo lực chém hoa sơn, hung hăng bổ thương trong tay thẳng mặt Từ Hàn.

Từ Hàn lúc này lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, căn bản không rảnh ứng phó một kích thế lớn lực trâm này.

Hắn không thể không lấy mũi chân điểm đất, thân thể nghiêng đi, lúc này mới chật vật tránh được đạo sát chiêu này.

Nhưng Lý Định Hiền một kích không thành lại không có ý định buông tha đối phương, hai con Giao long phía sau gã khi đó gào thét mà ra, tập kích vê phía Từ Hàn còn chưa đứng vững gót chân. Từ Hàn trong lòng hoảng hốt, kiếm ý trong cơ thể lưu chuyển, trên thanh trường kiếm đen kịt kia có hàng ngàn kiếm ảnh màu vàng tuôn ra, nghênh đón hai con Giao long kia.

Trong lúc nhất thời, kiếm ảnh màu vàng dưới va chạm của Giao Long đồng loạt bắn ngược ra, cắm vào các nơi trong đại điện phủ Vương gia này.

Mà Từ Hàn mượn cơ hội ngăn cản Giao long trùng kích mới khó khăn lắm tránh được sát chiêu này, đứng vững gót chân, nhưng vẫn tránh không được sắc mặt khó coi, thở hồng hộc.

Tất cả những chuyện này nói là chậm khi đó nhanh, kỳ thật trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhưng đối với Từ Hàn mà nói lại là mấy lần gặp chiêu phá chiêu hiểm lại càng hiểm.

Lúc này đây, Lý Định Hiền lại không vội vàng ra tay ngược lại một tay cầm thương, đứng thẳng người, cười khanh khách nhìn Từ Hàn hỏi: "Như thế nào? Từ công tử vô lực tái chiến, có muốn tại hạ để huynh đài nghỉ ngơi một lát hay không?”
Bình Luận (0)
Comment