Chương 84: Binh bất yếm trá (2)
Chương 84: Binh bất yếm trá (2)Chương 84: Binh bất yếm trá (2)
Trong tỷ đấu này đương nhiên không có đạo lý nghỉ ngơi, Lý Định Hiền nói ra lời này cũng chỉ là giễu cợt đối phương mà thôi.
Nhưng gã tuyệt đối không thể tưởng tượng được chính là, Từ Hàn sau khi nghe được lời này, vậy mà mỉm cười gã, nói: 'Được a."
Sau khi dứt lời này, Từ Hàn vậy mà thật sự thu kiếm quy vỏ, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển kiếm ý trong cơ thể tại chỗ, điêu hòa nội tức trong cơ thể.
Cách làm như vậy khiến mọi người ở đây trợn mắt cứng lưỡi.
Cả đám khi đó mở to hai mắt nhìn, Từ Hàn đã nhắm mắt thần, giống như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nhất trên đời này.
Mà vị hòa thượng cách đó không xa hoàn toàn không để ở trong lòng đối với tất cả những gì phát sinh ở Long Môn hội, vào lúc đó lông mày lại nhướng lên, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn trở nên hứng thú.
Lý Định Hiền cau mày, cầm thương, chậm rãi đi dạo xung quanh Từ Hàn.
Trong lòng gã cũng âm thầm cân nhắc, đối phương đến tột cùng đang có chủ ý gì, cho dù đến lúc này, gã cũng không cho rằng hành động này của Từ Hàn là thật sự đang nhắm mắt dưỡng thần. Với hành vi của đối phương mà gã biết, có lẽ sẽ không làm ra chuyện vô căn cứ như vậy.
Giờ phút này Từ Hàn càng nhìn qua cửa trống mở rộng, càng làm cho Lý Định Hiền trong lòng bất an.
Trong đám người đột nhiên có dị động, mấy vị vẫn chưa tham dự Long Môn hội lần này khi đó lại phát ra kinh hô.
Nhưng lúc này, vị hòa thượng ngồi bên cạnh Lý Mạt Đỉnh kia nhướng mày, ngón tay búng lên, tiếng kinh hô đến cổ họng của mấy người kia bị đồng loạt bị nuốt trở về, sắc mặt bọn họ khó coi đứng tại chỗ, toàn thân giống như bị dây xích vô hình trói chặt không thể nhúc nhích. ...
Lông mày Lý Định Hiền càng nhíu chặt.
Đảo mắt đã ba mươi hơi thở trôi qua, gã theo bản năng ngẩng đầu nhìn cha mình, đã thấy sắc mặt Lý Mạt Đỉnh tái mét. Lý Định Hiền trong lòng chấn động, lại đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, cũng thấy trên mặt bọn họ tràn ngập dị sắc.
Có câu là người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê.
Lý Định Hiền không hiểu chân ý trong đó, thầm tưởng là mọi người thấy mình chậm chạp không dám tiến lên, đang chê cười mình.
Trong lòng gã kiên định, trường thương trong tay nhẹ nhàng chấn động, hai con Giao long quấn quanh thân thương trực tiếp đánh về phía Từ Hàn.
Gã quả thật rất thông minh, khi không xác định Từ Hàn đến tột cùng đang tính toán cái gì, vẫn lưu lại một con Giao long bảo hộ chính mình và chung quanh, phòng ngừa bất trắc.
Tính toán của gã tất nhiên là tốt, nhưng ngay lúc gã bước ra, sát chiêu đã thành.
Lý Mạt Đỉnh ngồi trên ghế thủ tọa vẻ mặt biến thành hoảng sợ, những người xem xung quanh sắc mặt cùng đồng loạt đại biến.
Lý Định Hiền lập tức giật nảy cả mình, thầm nghĩ không tốt.
Lúc này đôi mắt Từ Hàn ngồi yên trên mặt đất đột nhiên mở ra, trong mắt sáng lên một đạo kiếm quang, bên cạnh Lý Định Hiền khi đó truyền đến một trận kiếm minh cao vút.
Lý Định Hiền không dám khinh thường, vội vàng thu thế thương giết về phía Từ Hàn, con Giao long hộ vệ trên người khi đó cũng phát ra một tiếng thét dài, bị gã thúc dục muốn nghênh đón ngược phía sau.
Nơi đó, kiếm ảnh màu vàng đầy trời vẫn hóa thành một con Kiếm long trực tiếp tập kích về phía gã.
Nhưng ngay khi Giao long cùng Kiếm long va chạm nhau.
Rống!
Tiếng Rồng ngâm thống khổ từ trong miệng Giao long vang lên, con Kiếm long kia sau khi va chạm với Giao long, cái đuôi thật dài do kiếm ảnh tạo thành phía sau chợt mở ra như khổng tước xòe đuôi, sau đó lại nghiêng xuống như hoa lê mưa to, không ngừng va chạm vào thân thể Giao long.
Chỉ trong nháy mắt, trên thân thể Giao long đã cắm đầy kiếm ảnh màu vàng.
Âm ầmI
Sau đó một tiếng nổ tung vang vọng, con Giao long kia vào lúc đó thân thể chấn động, cuối cùng vậy mà hóa thành từng điểm sáng, triệt để tản đi.
Lý Định Hiền đang rút thương về thủ bởi vì Chân linh tương liên cùng tâm thần bị đánh tan, thân thể lập tức chấn động, sắc mặt ửng hồng. Nhưng kiếm chiêu của Từ Hàn cũng không ngừng nghỉ, sau khi đánh tan Chân linh kia, vậy mà lần thứ hai đánh về phía gã.
Lý Định Hiền cũng là hạng người quả quyết, khi đó áp chế khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, hai con Giao long trên thân thương gào thét, nghênh đón kiếm chiêu đánh tới, lúc này mới gian nan hóa giải được.
Nhưng đợi đến khi gã thu hồi Giao long, phản phệ do Giao long lúc trước bị đánh nát mang đến lại càng lúc càng mãnh liệt, gã không thể không dùng thương chống đất mới có thể đứng thẳng người mình.
Khi đó, vị Thế tử điện hạ này đưa ánh mắt phẫn hận nhìn về phía Từ Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta có lòng tốt cho ngươi nghỉ ngơi hồi phục, ngươi lại âm thầm dối trá, làm ra hành vi ti tiện như thế, không sợ thế nhân nhạo báng ư?”"
Đến lúc này, gã đương nhiên hiểu được cái gọi là nghỉ ngơi hồi phục của Từ Hàn, thực ra là đang âm thâm thúc dục kiếm ảnh bắn ra trong lúc đối chiến, ngưng kết ở phía sau lưng mình, chỉ là gã vẫn luôn đặt lực chú ý ở trên người đối phương, cho nên lúc này mới không hề phát hiện.
Nghĩ tới đây, vị Thế tử điện hạ này lại càng thêm không cam lòng.
"Lại nói tiếp, không phải cũng là Thế tử điện hạ đáp ứng cho tại hạ nghỉ ngơi sao? Ngươi bỗng nhiên ra tay, sao lại trách ngược Từ mỗ?" Từ Hàn híp mắt cười hỏi.
Lý Định Hiền nghe lời này lập tức nổi giận: "Binh bất yếm trá, lần này là Lý mỗ tính sail"
Gã nói xong lời này, lân nữa nhấc thanh thương trong tay lên, bước ra một bước, phía sau hai con Giao long chiếm trái phải, muốn xuất thủ cùng Từ Hàn quyết cao thấp lần nữa.
Nhưng một lần nhấc lên này lại làm cho cảm giác khí huyết cuồn cuộn vừa rồi bị gã đè xuống lại trở nên mãnh liệt lên, sắc mặt gã lập tức khó coi, bước chân cũng cứng đờ tại chỗ.
"Tiểu vương gia dường như đã vô lực tái chiến, không bằng dừng lại như vậy đi, Từ mỗ cũng không muốn giậu đổ bìm leo." Từ Hàn chắp tay nói, dĩ nhiên là một bộ dáng nắm chắc phần thắng.
Lý Định Hiền trong lòng trâm xuống, gã nhìn Lý Mạt Đỉnh trầm mặc không nói nhưng sắc mặt khó nhìn đến cực hạn một bên kia, gã biết cha mình cũng không muốn bỏ qua như vậy.
Trên người gã gánh vác trọng trách trung hưng của Hoàng tộc Lý thị, bất kể phụ thân của mình, hay là Thánh thượng hiện tại đều ôm kỳ vọng rất lớn đối với gã, phải đi tới Chấp Kiếm các, vượt qua Trấn Ma tháp một lần, gã mới có thể đặt nền móng vững chắc vì ngày sau trùng kích cảnh giới Tiên Nhân, điều này đối với gã, đối với Lý gia đều rất trọng yếu.
Nghĩ như vậy, Lý Định Hiên cắn răng lau đi máu tươi tràn ra trên khóe miệng mình, lạnh giọng nói: "Lý mỗ lại không cho rằng đây là lý do không thể thắng!"
Dứt lời, thân thể Lý Định Hiền chợt động, không ngờ lại thúc dục hai con Giao long tiếp tục giết tới Từ Hàn.
Nhưng lần này bất kể tốc độ hay là lực đạo bọc trong thân thương của gã đối với Từ Hàn xem ra cũng không bằng trước, Từ Hàn lắc đầu, thân thể nhoáng một cái đã nhẹ nhàng tránh được chiêu này của đối phương.
Trong nháy mắt đan xen qua người Lý Định Hiền, trường kiếm trong tay Từ Hàn khi đó vừa chuyển, đổi chém thành võ, hung hăng nện vào thắt lưng đối phương, vị Thế tử điện hạ này không cẩn thận, thân thể đã chật vật ngã ngồi xuống đất.
Điều này làm cho Lý Định Hiền khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu đè nén hồi lâu trong miệng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, từ trong miệng gã phun ra, có điều gã vẫn không cam lòng, đang muốn đứng dậy tái chiến.
Nhưng khi đó thanh trường kiếm đen kịt trong tay Từ Hàn đã trực tiếp kê vào cổ gã.
"Nhận thua đi. Mọi người đều có lý do riêng để giành chiến thắng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể có một người thành công." Từ Hàn nhìn Lý Định Hiên vẻ mặt chật vật, ánh mắt có chút phức tạp nói.
Đây cũng không phải là hắn nhân từ nương tay, chỉ là có chút cảm khái, nhưng chuyện này cũng không cản trở quyết tâm của hắn.
Lý Định Hiền đã không còn nửa điểm chiến lực lại nhìn cha mình, đối phương lại không có thái độ ngăn cản trận chiến này, sắc mặt gã khẽ biến: Cắn răng ý đồ đứng lên lân nữa, nhưng kiếm sắc của Từ Hàn kề ngay cổ họng gã lại không chút nhượng bộ, hiển nhiên là không có ý định cho gã nửa phần cơ hội.
"Ta cho tiểu vương gia năm hơi thở, nếu không nhận thua, cũng đừng trách Từ mỗ vô tình." Mà Từ Hàn dường như đã chán ghét Lý Định Hiền chần chờ, khi đó lại tiếp tục nói.
Mà vừa dứt lời, hắn đã bắt đầu mở miệng đếm ngược.
"Năm..."
"Bốn..."
Lý Định Hiền nghe nói lời này, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nhưng gã cũng nhận rõ tâm tư của đối phương giờ phút này, đang muốn há miệng nhận thua, nhưng lời còn chưa nói ra, Từ Hàn đã đột nhiên dùng chuôi kiếm trường kiếm trong tay hung hăng đánh vào ót gã.
Trước mắt Lý Định Hiền tối sầm lại, lập tức té xỉu trên mặt đất.
Trước khi mất đi ý thức, bên tai gã lại có thanh âm của Từ Hàn truyền đến.
"Binh bất yếm trá, tiểu vương gia vẫn là không nhớ lâu a."