Chương 85: Xã tắc Đại Chu đeo trên lưng một người (1)
Chương 85: Xã tắc Đại Chu đeo trên lưng một người (1)Chương 85: Xã tắc Đại Chu đeo trên lưng một người (1)
Triệu Tinh Vũ đứng trước Vị Ương điện của Phổ Thiên cung.
Lão nhân mặc mãng bào đỏ thắm bên cạnh dẫn theo hơn mười nhân vật nắm trọng quyền trên triều đình Đại Chu quỳ gối ở đây.
Hiện tại là đầu tháng hai, bầu trời có chút mưa phùn.
Đám người này hiển nhiên đã quỳ ở đây hồi lâu, cho dù là mưa phùn cũng đã thấm ướt mái tóc cùng quần áo của bọn họ. Mà dường như là vì biểu hiện ra quyết tâm nào đó, trong mọi người lại không có ai mở ra bình chướng chân nguyên, che chắn chút mưa phùn này.
Triệu Tinh Vũ có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn sắc trời đã hoàng hôn, cúi đầu nói với lão giả câm đầu kia: "Lộc tiên sinh, thời gian không còn sớm, bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi, không bằng..."
Chỉ là lời khuyên giải hảo tâm này của gã còn chưa nói xong đã bị thanh âm mạnh mẽ của lão nhân cắt đứt.
"Chuyện liên quan đến thương sinh trong thiên hạ, xã tắc Đại Chu trăm năm, Triệu thống lĩnh không cần khuyên nữa, hôm nay nếu bệ hạ không gặp chúng thần, chúng thần sẽ quỳ đến chết trước Vị Ương điện này, lấy đó báo anh linh tiên hiền!"
Triệu Tinh Vũ nghe lời nói này hơi sửng sốt, cuối cùng vẫn thu hồi ý tiếp tục khuyên giải.
Gã đứng tại chỗ hơi suy tư một hồi, liền phân phó thị vệ dưới tay để ý đám người này, dù sao trong đó không thiếu người đã có tuổi, nếu dâm mưa như thế có mệnh hệ gì, truyên ra ngoài thì bất kể đối với thanh danh triêu đình Đại Chu hay bệ hạ đều không tốt lắm, mà một đám Ngự y sớm đã chờ lệnh cách đó không xa.
Dặn dò xong tất cả, gã mới chỉnh lại quần áo của mình, cất bước đi vào trong cửa cung đóng chặt phía Sau....
Bước vào cửa điện, ánh nến trong đại điện tỏa sáng, chiếu rọi cả đại điện huy hoàng ánh vàng.
Mà trên đài cao đại điện, một nữ tử mặc Hoàng bào đang chấp bút nhìn tấu chương trong tay, tấu chương như vậy đã chất chồng cao gần nửa người ở hai bên trái phải bàn của nàng, Triệu Tinh Vũ rất rõ ràng, bên trái kia còn chưa phê duyệt, mà bên phải kia thì đã phê duyệt xong.
Nữ tử kia mặc dù không tính là xinh đẹp, lại có một cỗ hương vị nói không nên lời, làm cho Triệu Tinh Vũ không hiểu sao tâm thần không dứt ra được.
Giờ phút này nữ tử khi thì nhíu mày, khi thì mặt giãn ra, dường như là đang lo lắng một xấp tấu chương thật dày trước mắt, nhưng một nụ cười, một cái nhăn mày của nàng đều ảnh hưởng đến tâm thần Triệu Tinh Vũ.
"Chuyện gì?" Thanh âm của nữ tử chợt vang lên trong đại điện.
Triệu Tinh Vũ sửng sốt, phục hồi tinh thần lại.
Gã vội vàng quỳ xuống, miệng nói: "Bệ hạ, đám người Lộc tiên sinh đã quỳ ngoài điện hai canh giờ..."
"À." Nữ tử vẫn chưa ngẩng đầu, lực chú ý vẫn đặt ở trong tấu chương trước mắt như cũ.
"Đám người Lộc tiên sinh cùng Trương thừa tướng tuổi tác đã cao..." Triệu Tinh Vũ hơi chân chờ, nhưng vẫn nhịn không được lúc đó nói.
"Bọn họ thích quỳ, vậy để cho bọn họ quỳ đi, dù sao cũng không chỉ một lần này." Thanh âm nữ tử bình tĩnh không gì sánh được, dường như không hề động tâm vì lời nói của Triệu Tỉnh Vũ.
Mà quả thật đúng như lời nàng nói, đây không phải là lần đầu tiên đám người Lộc tiên sinh này làm chuyện như vậy.
Từ lúc đầu lại bổ nhiệm Chúc Hiền tiếp tục đảm nhiệm Trường Dạ ty, đến cắt giảm quân phục được phân bổ cho Mục Gia quân Ký châu, rồi đến bây giờ thiết lập Linh Lung các thành quốc giáo. Một loạt chuyện liên quan đến lợi ích cùng gút mắc quả thực quá nhiều, một câu khó nói, trò chơi giữa quân thần cũng đang phát sinh, quỳ xin giống như bức cung lại càng thường xuyên, tuy rằng mỗi người đều có nhượng bộ, nhưng trong triều đình đã biết rõ chuyện Thánh tâm không còn đặt trên Thiên Sách phủ nữa rồi.
Lấy chuyện thành lập quốc giáo lần này mà nói.
Thiên Sách phủ ở Đại Chu, đầu tiên nó cũng không phải là một tổ chức do triều đình thành lập, tiếp theo mặc dù mỗi lần Phủ chủ luân phiên đều có triều đình ban bố nhâm lệnh, nhưng trên thực tế lựa chọn tân Phủ chủ đều là do Phủ chủ đương nhiệm tự quyết định, nhâm lệnh của triều đình từ ý nghĩa nào đó mà nói mang ý nghĩa tượng trưng khác xa thực tế.
Mà Thiên Sách phủ nói đến cùng chính là một sự vật nằm giữa tông môn giang hồ cùng phủ môn triều đình.
Lại nói cách khác, Thiên Sách phủ có thể coi là quốc giáo Đại Chu, chỉ là địa vị cũng không phải như Long Ẩn tự ở Đại Hạ được tuyên dương trên miệng, ngược lại càng giống như là đồng thuận mặc định nào đó.
Mà thiết lập Linh Lung các vốn giao hảo cùng Chúc Hiền làm quốc giáo, ý nghĩa sau chuyện này đã không thể rõ ràng hơn —— dùng cái này chèn ép Thiên Sách phủ đang quyền thế ngập trời hiện giờ.
Bất cứ đế vương nào chắc chắn cũng không thích trong lãnh thổ do mình thống trị tôn tại một con quái vật khổng lồ như vậy, Triệu Tinh Vũ đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của vị nữ đế chưa từng có tiền lệ trước mắt này.
Nhưng gã vẫn nhịn không được nói: "Bệ hạ, Đại Hạ đang không ngừng chiêu binh lịch mã, mật báo do thám tử mang đến trước đó. Quốc trụ Đại Hạ là Giang Chi Thần rất có thể sau khi chuẩn bị thỏa đáng sẽ dẫn đại quân áp cảnh, Mục Gia quân ở Ký châu thâm căn cố đế, chống đỡ cường địch, bệ hạ có thể còn phải dựa vào..."
Lời này đương nhiên là đủ uyển chuyển, nhưng ý tứ trong đó lại cực kỳ dễ hiểu, không có Mục Gia quân ủng hộ, Đại Chu sẽ thủ không được Kiếm Long quan.
Dường như chú ý tới Triệu Tinh Vũ hôm nay nói nhiều hơn một chút so với ngày xưa, vị nữ đế kia khi đó ngẩng đầu lên, nhìn vị thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi này, cười nói: "Trên đời này có vài người rất kỳ quái..."
"Họ quan tâm danh tiếng hơn tất cả ..."
"Thí dụ như vị Bắc Cương vương kia, cho dù vị ca ca của ta tàn sát cả nhà hắn, hắn không phải vẫn quét sạch hết thảy chướng ngại vì Đại Chu ta sao?"
"Thiên hạ Đại Chu này, ai cũng có thể phạm vào làm loạn, duy chỉ có Mục gia hắn vĩnh viễn không làm được chuyện như vậy.'
Nữ tử khi nói lời này ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại mang theo một cỗ chắc chắn làm cho người ta khó có thể nghi ngờ.
Triệu Tinh Vũ cũng có nghe nói đối với trận đại chiến biên quan kia, đáy lòng có chút ngưỡng mộ đối với Mục Gia quân, đội quân thiết huyết này đối mặt với Đại Hạ mấy trăm năm ở Kiếm Long quan, so với mười vạn đại tiêu sĩ dưới tay thúc thúc Triệu Vương Triệu Chử của mình, chỉ sợ là hơn không kém.
Gã bởi vậy ít nhiêu có chút khó hiểu, nhịn không được lại hỏi: "Nếu bệ hạ đã tin tưởng Mục Gia quân như vậy, vì sao còn muốn..."
Nói đến đây, Triệu Tinh Vũ dừng một chút, gã cảm thấy câu hỏi như thế ít nhiều có chút không ổn, dù sao nghi ngờ đế vương không phải là cách làm của thần tử, bởi vậy gã không thể phản bác nữa, trầm mặc xuống.
Nhưng lời đã nói đến mức này, nữ tử kia há có thể nghe không ra ý?
Nữ đế xưa nay ôn nhuyễn khi đó lông mày trầm xuống, vẻ dữ tợn hiện lên đuôi lông mày của nàng: "Bởi vì... hắn tham gia vào một chuyện không nên tham gia..."
"Tính kế người không nên tính kế..."...
Triệu Tinh Vũ tâm tư nặng nề bình tĩnh đi tới trước cửa phủ tên là Linh Lung phủ.
Phủ như tên gọi, hiện giờ người ở trong cửa phủ này chính là vị Tiên nhân đến từ Linh Lung các kia, cùng với một đám môn đồ dưới tay lão.
Trong ngực gã cất giấu một đạo mật chỉ, nội dung mật chỉ là cái gì, Vũ Văn Nam Cảnh vẫn chưa nói cho gã biết, nhưng gã có thể đoán được đại khái một hai trong đó. Vũ Văn Nam Cảnh dường như đã hạ quyết tâm diệt trừ Thiên Sách phủ, mà Mục Gia quân Ký châu với tư cách là minh hữu quan trọng nhất của phe phái này, đồng thời có huyết hải thâm cừu cùng Chúc Hiền cũng hiển nhiên được coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Vũ Văn Nam Cảnh.
Có thể đoán được một hai nội dung trong mật chỉ này.
Triệu Tinh Vũ không cách nào đi phán xét cách làm như vậy đến tột cùng là đúng hay sai, nhưng gã lại cảm thấy rất không thoải mái.
Giống như là khó chịu ngực bị đè nặng ngàn cân.
Gã ngưỡng mộ Vũ Văn Nam Cảnh, từ lần đầu tiên gặp qua nữ tử kia, gã đã xác định tâm ý của mình.
Nếu hành động này của Vũ Văn Nam Cảnh chỉ là củng cố vương quyên của mình, đối với Triệu Tinh Vũ mà nói mặc dù khó có thể tiếp nhận, nhưng có thể xử lý một cách bình yên, dù sao gã từ nhỏ sinh trưởng ở vùng ven U châu, cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với vương quyền phân tranh ở Trung Nguyên.
Nhưng gã lại rất rõ ràng, nguyên nhân căn bản nhất khiến Vũ Văn Nam Cảnh làm như vậy là bởi vì...
Bởi vì người nam tử tên là Từ Hàn kia.
Chính là tên Phủ chủ Thiên Sách phủ đã chết kial
Về trận loạn Trường An thay đổi Hoàng tuyên kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mặc dù các đại nhân vật đối với chuyện này đều giữ kín như bưng, nhưng Triệu Tinh Vũ vẫn mơ hồ nghe được chút lời đồn đãi nhảm nhí, dường như cũng là bởi vì như thế, Vũ Văn Nam Cảnh đổ lỗi cái chết của Từ Hàn cho đám người lấy Thiên Sách phủ làm đại biểu.
Vì Từ Hàn, Vũ Văn Nam Cảnh có thể làm đến tình trạng này, Từ Hàn trong lòng Vũ Văn Nam Cảnh đến tột cùng có địa vị như thế nào, Triệu Tinh Vũ cũng không khó đoán được điểm này.
Nghĩ đến đây, gã lại càng thêm khó chịu.
Nhưng gã cũng không cách nào làm trái với ý tứ của Vũ Văn Nam Cảnh, lúc đó cắn răng, cất bước đi vào cửa phủ trước mắt này.