Chương 90: Chuyện tình một người
Chương 90: Chuyện tình một ngườiChương 90: Chuyện tình một người
Từ Hàn đi dạo một hồi lâu mới trở lại trong phủ.
Lúc đẩy cửa ra, Ninh Trúc Mang đang ngồi ở bàn đá trong sân tự uống tự rót.
Chưởng giáo đại nhân lông mày trắng này ngược lại rất có tửu lượng, từng không chỉ một lân uống cho hai nhân vật Yến Trảm cùng Sở Cừu Ly tự xưng là ngàn chén không say đến tìm không thấy đông nam tây bắc.
Từ Hàn nhìn sắc trời một chút, đoán chừng đã đến giờ Sửu, lấy phong cách làm việc nghiêm túc xưa nay của vị chưởng giáo đại nhân này, trễ như vậy mà vẫn chưa ngủ là chuyện cực kỳ hiếm thấy trong ấn tượng của Từ Hàn.
Từ Hàn đại khái đoán được, vị chưởng giáo đại nhân chỉ sợ còn đang lo lắng cho chuyện của Tử Ngư.
Hắn phất phất tay, để cho hai tiểu gia hỏa mệt mỏi không chịu nổi tự mình đi ngủ, mà bản thân thì đi tới trước người Ninh Trúc Mang, ngồi xuống bên cạnh bàn đá, tự mình rót một chén rượu, khẽ kính Ninh Trúc Mang, sau đó lập tức uống một ngụm.
"Chưởng giáo đang lo lắng cho Tử Ngư sao?" Từ Hàn hỏi.
"Nguyệt Nha chỉ lưu lại một đứa bé như vậy, ta đã có lỗi với nàng, nếu Tử Ngư lại có bất trắc, dưới Cửu tuyền, Ninh mỗ cũng không biết đối mặt với nàng như thế nào..." Ninh Trúc Mang dường như đã một mình uống không ít, Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm nghĩ hết biện pháp cũng không thể nạy ra chuyện phong lưu từ trong miệng y, Từ Hàn thuận miệng hỏi, ngược lại đã xuất hiện manh mối.
"Kỳ thật ngài cũng không cần lo lắng, nếu Nhị sư nương đã nói Tử Ngư, tại hạ nghĩ lấy quan hệ giữa nàng cùng vị Nguyệt Nha cô nương trong miệng ngài, có lẽ cũng sẽ không hại Tử Ngư." Từ Hàn cười khuyên giải."Huống hồ, Nhị sư nương tuy rằng có đôi khi làm việc nhìn như có chút cổ quái, nhưng tâm địa lại cực tốt..."
"Những chuyện này ta đương nhiên biết, chỉ là...' Ninh Trúc Mang khẽ gật đầu, vẻ mặt chần chờ nói.
Từ Hàn đại khái có thể hiểu được tâm tình của hắn, cái gọi là quan tâm thì loạn là như thế, cho dù biết rõ mười phần chắc chắn, cũng không tránh khỏi vì một phần vạn không xác định mà hoảng sợ bất an.
Từ Hàn nhìn dung mạo trên mặt Ninh Trúc Mang lúc này, hắn chợt đứng lên, học theo bộ dáng hào khí vượt mây của Sở Cừu Ly kia vỗ vỗ ngực mình, buồn bực nói: "Ai! Từ mỗ có thể đảm bảo, Ninh 'huynh đệ! có thể yên lòng!"
Ninh Trúc Mang thấy thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức khàn khàn bật cười, y đương nhiên biết hành động này của Từ Hàn là vì để cho mình cảm thấy thoải mái. Y giơ ly rượu trong tay lên, nghiêm mặt kính với đối phương, nói: "Lại nói tiếp, Tử Ngư có thể gặp được bằng hữu như ngươi, quả thực là may mắn của nó."
Từ Hàn cười ha hả, cũng nâng chén kính Ninh Trúc Mang, trong miệng chế nhạo: "Tối nay ngược lại là cảnh đẹp giờ lành, Ninh chưởng giáo đã có nhã hứng tự uống tự rót ở chỗ này, chi bằng giảng một chút chuyện phong lưu năm đó cho tại hạ nghe thử."
Từ Hàn cũng không phải là trong lòng hiếu kỳ quấy phá, chỉ là vừa nghĩ đến vị chưởng giáo đại nhân xưa nay ăn nói có ý tứ này còn có một đoạn chuyện cũ hay ho như vậy, trong lòng ít nhiều còn có chút tò mò, cho nên mới hỏi.
Ninh Trúc Mang vừa mới uống một chén rượu nồng nghe vậy ngẩng đầu liếc Từ Hàn một cái, nhàn nhạt đáp lại: "Thay vì quan tâm đến món nợ xưa cũ của ta, ta thấy Từ huynh đệ ngươi vẫn nên ngẫm lại làm thế nào để giải quyết người trước mắt mới đặc biệt quan trọng."
Từ Hàn nghe lời này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khổ sở, ngập ngừng buông chén rượu xuống, rất có một loại cảm giác quẫn bách trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Ninh Trúc Mang thấy thế đương nhiên không chịu buông tha cơ hội này, y thừa thắng xông lên, lại nói: "Chân Nguyệt người ta mấy ngày nay hao tổn tâm tư vì ngươi, vậy mà sáng sớm hôm nay bị ngươi hung dữ nạt nộ một trận."
"Đến bây giờ vẫn chưa trở về, có lẽ đang ở chỗ nào giận dỗi ngươi đấy? Có chuyện gì vậy? Không đi dỗ dành sao?”
Từ Hàn nghe nói như vậy sắc mặt hơi biến đổi, hắn không khỏi hỏi: "Chân Nguyệt còn chưa trở về?"
Hắn còn nhớ rất rõ, lúc mình và Chân Nguyệt tách ra cũng mới qua giờ Hợi, mà hắn còn ở trên đường mang theo hai tiểu tử thèm ăn lưu lại một hồi, giờ phút này đã đến giờ sửu, vậy mà còn chưa về, điều này làm cho Từ Hàn mơ hồ có chút bất an.
"Vẫn chưa mà? Sở Cừu Ly sớm đã lôi kéo Yến huynh không biết đi đâu uống rượu, lúc này có lẽ đã say mèm, bốn người Hồ Mã thì người bước ra chân trước, chân sau bọn họ liền đi theo. Trong viện này hiếm khi có được thanh tịnh, chỉ có ta cùng Ngụy tiên sinh còn đang tĩnh dưỡng." Ninh Trúc Mang cực kỳ chắc chắn đáp lại, cuối cùng dường như hồi phục lại, thân sắc cổ quái nhìn đối phương hỏi: "Sao vậy, ngươi đã gặp nàng chưa? Có phải lại nói nặng lời với cô nương nhà người ta hay không?"
Từ Hàn có chút chần chờ lắc đầu, hắn âm thầm nghĩ, với trạng thái lúc Chân Nguyệt rời đi, hẳn là không đến mức như thế.
Có lẽ đang ở cùng một chỗ với đám người Hồ Mã.
Từ Hàn âm thầm nghĩ như thế, nhưng ý niệm như vậy mới dâng lên trong đầu, chỗ cửa chợt truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
"Có lẽ là nàng đã trở về." Ninh Trúc Mang nói như vậy, đã bước nhanh đến cửa phủ, mở cửa ra.
Nhưng đợi đến khi y thấy rõ bộ dáng người ngoài cửa kia, lông mày lập tức nhíu lại: "Hả?"
Đó là một vị lão nhân đại khái đã vượt qua năm mươi tuổi, ở trong trí nhớ của Ninh Trúc Mang, y cũng không nhớ rõ có một khuôn mặt như vậy tồn tại. Nhưng vị lão giả trên mặt mang theo ý cười này cùng với quần áo mặc trên người, y lại nhớ rõ cực kỳ chân thật, đó là trường bào trắng như tuyết, ở cổ tay áo thêu vết tích mây đỏ như lửa.
Đây là quần áo của môn đồ Xích Tiêu môn.
"Chắc hẳn vị này chính là Ninh Long, Ninh đại hiệp đi." Thế nhưng lão nhân kia dường như không ý thức được vẻ hồ nghi trên mặt Ninh Trúc Mang hiện tại, vẫn cười ha hả như cũ hỏi.
Từ Hàn ở một bên hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống nơi này, hắn cất bước đi tới, khi thấy rõ quần áo lão nhân, lông mày của hắn đồng dạng nhíu lại, với tính tình của hắn, đương nhiên sẽ không quá mức khách khí, trầm mày, ngữ điệu lạnh lão hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Lão nhân dường như sớm đã dự liệu được cảnh tượng như vậy, ý cười trên mặt lão cũng không bởi vì thái độ ác liệt của Từ Hàn mà sinh nửa phần biến hóa, vẫn cười ha hả nói: "Như vậy nghĩ đến vị này chính là Từ công tử? Nghe đại danh từ lâu, chỉ là đáng tiếc lão hủ vô duyên đi đến Long Môn hội, liếc mắt nhìn công tử lực áp quần hùng, đoạt được đầu bảng."
Bất kể Ninh Trúc Mang hay là Từ Hàn hiển nhiên đều không thích thái độ của lão nhân như vậy.
Cho nên ngay sau đó bọn họ đồng thanh nói: "Nếu không có việc gì thì mời trở về đi." "Ha ha." Lão nhân vẫn mang bộ dáng cười tủm tỉm kia, thái độ cung kính của hắn chắp tay nói: "Thật không giấu diếm, tiểu lão nhi lần này đường đột tới thăm là phụng mệnh Lữ trưởng lão mời Từ công tử đi Cổ Đạo lâu gặp một lần."
Lời này ra khỏi miệng, Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang đều sửng sốt, hai người liếc nhau, đại khái đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cái gọi là Hồng Môn yến, còn gọi là chồn chúc tết gà, đại khái đều là nói việc này đi.
Dùng quan hệ giữa bọn họ và Xích Tiêu môn, hai người gặp mặt đều đại khái là hận không thể loạn đao chém chết đối phương, thủ đoạn mời tới này không khỏi vụng về một chút.
"Cổ Đạo Lâu chính là nơi quan to hiển quý ra vào, Từ mỗ chẳng qua chỉ là hạng người liều lĩnh, không có phúc khí bực này, mời lão tiên sinh trở về đi." Thế nhưng Từ Hàn cũng lười đi tìm hiểu kỹ đối phương đến tột cùng tính toán cái gì, lạnh giọng nói một câu từ chối lời mời này.
Nhưng lão nhân nhận được câu trả lời quả quyết như vậy lại không có chút ý định buông bỏ nào, cũng không có vẻ khó xử hoặc thất vọng.
Lão chỉ có chút tiếc nuối nói: "Vậy xem ra, Chân cô nương cũng chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm ở Cổ Đạo lâu này, dù sao đêm sâu như vậy, một thiếu nữ một mình đi đường ít nhiều có chút nguy hiểm."
Nói đến đây, ánh mắt lão nhân chợt híp lại, lão nhìn Từ Hàn, trong con ngươi nhỏ hẹp lóe ra hàn quang.
"Ngươi nói xem có đúng không? Từ công tử."
Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang nghe lời này gần như sắc mặt biến đổi trong cùng một khắc.
Mà bộ dáng hai người như vậy rơi vào trong mắt lão nhân kia, lại làm cho lão thay đổi vẻ mặt khiêm tốn cùng ôn hòa lúc trước, lão tựa như nghĩ là đã bắt được nhược điểm nào đó của đối phương, trên mặt hiện ra một chút tốt sắc.
Lão khom người xuống, vươn tay ra ngoài cửa phủ, nói: "Hai vị mời đi."
Trước khi đến lão làm đủ loại chuẩn bị, thám tử phụ trách giám thị đám người Từ Hàn đã sớm truyền đến tin tức, vị Chân Nguyệt kia có quan hệ không nhỏ cùng Từ Hàn, bắt được điểm này, lão đại khái là có mười phần nắm chắc, để cho đối phương mắc câu.
Mà cũng không ngoài dự liệu của lão chính là, sau khi nghe được tin tức này, Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang quả thật kinh hãi thất sắc.
Nhưng ngoài dự liệu của lão chính là, ngay khi Ninh Trúc Mang trầm lông mày muốn cất bước mà ra, Từ Hàn lại đưa tay ngăn cản y lại.
Cách làm như vậy của Từ Hàn làm cho lão giả hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lão đã che lấp vẻ khác thường này, cười ha hả nhìn về phía Từ Hàn: "Như thế nào? Từ công tử cứ yên tâm đặt Chân cô nương ở chỗ ta như vậy?"
Ninh Trúc Mang lúc đó cũng nhíu nhíu mày, nhưng y hiểu rõ tính tình Từ Hàn, đại khái là làm không được chuyện thấy chết không cứu, bởi vậy đơn giản nhẫn nại, đưa mắt nhìn hắn.
"Xích Tiêu môn chính là danh môn chính phái, Từ mỗ có gì lo lắng? Nếu các hạ có bản lĩnh mời Chân cô nương một mình đến Cổ Đạo lâu, đương nhiên có thể đưa nàng trở vê." Từ Hàn cười đáp lại, thái độ như vậy, nói là thờ ơ cũng không quá đáng.
Sắc mặt lão nhân khi đó cuối cùng biến đổi, lão cắn răng âm trầm nhìn chằm chằm Từ Hàn một lúc lâu mới nói: "Đều nói Từ công tử tâm ngoan thủ lạt, không phải vật trong ao, hôm nay vừa thấy, quả thật không giống người thường." "Quá khen rồi." Từ Hàn cười dứt lời, bàn tay to phất lên, cửa viện kia đã bị hắn bất ngờ đóng lại.
Ninh Trúc Mang có chút sững sờ nhìn tất cả, cho đến sau khi cửa viện bị đóng lại mấy hơi thở, y mới phục hồi tinh thần lại, có chút khó hiểu nhìn về phía Từ Hàn, hỏi: "Tiểu Hàn, chẳng lẽ thật sự thấy chết không cứu?”
"Yên tâm đi, Chân Nguyệt không nằm trong tay bọn họ." Từ Hàn lại nhàn nhạt đáp lại.
"Không có ở đây?" Ninh Trúc Mang sửng sốt, không khỏi lại hỏi: 'Nhưng đã đến lúc này, Chân cô nương còn chưa trở về..."
"Nơi này chính là Hoành Hoàng thành, Xích Tiêu môn cho dù có lá gan lớn thì cũng không dám ở chỗ này động võ." Từ Hàn nói xong, vẫn ngồi trở lại bên cạnh bàn đá, thảnh thơi rót cho mình một chén rượu, đặt bên môi, khẽ nếm một ngụm.
"Nhưng cho dù như thế, cũng không chừng Xích Tiêu môn sẽ làm ra thủ đoạn hạ lưu gì... Ninh Trúc Mang vẫn là có chút không yên lòng.
"Nếu là như thế." Từ Hàn nhẹ nhàng buông chén rượu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía vị chưởng giáo đại nhân này, cười nói: "Nếu là như thế, vậy thì không phải là chuyện của một mình Chân cô nương."