Chương 91: Ra khỏi thành
Chương 91: Ra khỏi thànhChương 91: Ra khỏi thành
Nam Nhạc Lai nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa phủ của Từ Hàn, lão mới vừa đi qua một con hẻm nhỏ, mấy cái bóng người đã lập tức vây quanh.
"Thế nào, Nam lão?" Mấy người kia lúc đó vội vàng hỏi.
Nam Nhạc Lai nhíu mày, có chút tức giận nói: "Tiểu tử kia rất cảnh giác, không hề bị lừa."
Nghe lời nói này, mấy người kia đều có chút nhụt chí, nhất là mấy người trong đó bởi vì thiệp mời bị trộm mà vô duyên với Long Môn hội lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bên phía Lưu Cố và Hướng Thanh thế nào rồi?" Nam Nhạc Lai cũng cực kỳ khó chịu, lão nghiêng đầu nhìn về phía các môn đồ Xích Tiêu môn kia, trầm giọng hỏi.
Các môn đồ nghe vậy đồng loạt lắc đầu.
Lập tức có người đáp lại: "Lưu Cố và Hướng Thanh theo kế hoạch là muốn chặn nữ tử kia ở ngõ Long Đầu, nhưng hết lần này tới lần khác có bốn người không biết từ nơi nào chạy ra, mặc dù tu vi không cao, nhưng muốn vô thanh vô tức bắt được cũng không có khả năng, vì không thể đả động cấm vệ cùng Chấp Kiếm nhân trong Hoàng thành, cho nên chỉ có thể bỏ qua."
"Hiện tại bọn họ đang đi theo phía sau đám người kia, nhưng cũng không có thời cơ ra tay quá tốt."
Nghe được điều này, sắc mặt Nam Nhạc Lai càng thêm khó coi, lão trâm ngâm một hồi: "Việc này đã đánh rắn động cỏ, sợ là khó có hiệu quả, gọi bọn họ trở về đi."
"Chẳng lẽ cứ buông tha tiểu tử kia như vậy sao?" Trong chư vị môn đồ lập tức có người vây quanh, phẫn hận nói.
Đại hội Chấp Kiếm nhân hôm nay đối với bọn họ mà nói cực kỳ trọng yếu, nhưng bởi vì Từ Hàn khiến cho bọn họ ngay cả Long môn hội cũng không thể tiến vào.
Vốn nghĩ dựa vào quan hệ của Xích Tiêu môn, thông qua Long Môn hội khác tham dự trong đó, nhưng vị Đỗ tiên sinh tổ chức Long Môn hội lần này lại là một vị Hủ nho không quan tâm tình cảm, vậy mà nói ngay cả thiệp mời bọn họ cũng không giữ được, nào có cơ hội vào Long Môn hội lần nữa. Lấy danh vọng của vị Đỗ tiên sinh kia ở Hoành Hoàng thành, có lẽ bọn họ đã vô duyên tham dự mấy lần Long Môn hội Sau này.
Điều này chẳng khác nào chặt đứt cơ hội tiến vào Trấn Ma tháp.
Ở nơi xem tu vi chính là tính mạng, chính là tiền đồ, chính là thế giới vô hạn khả năng mà nói, làm gãy đường tiến thủ giống như giết cha mẹ người ta, thù hận trong lòng những đệ tử này há có thể dễ dàng tiêu trừ?
Dường như nhìn ra tâm tư của những đệ tử này, Nam Nhạc Lai cười nhạt nói: "Bỏ qua chuyện Long Môn hội không nói, đám người Từ Hàn cũng sớm đã là tử địch của Xích Tiêu môn ta, há có thể buông tha cho hắn? Đừng quên Kim Ô Chân hỏa mà chưởng giáo muốn còn ở trong tay đám người này."
Lời này đương nhiên không sai, nhưng những đệ tử kia vẫn có chút chần chờ, không kìm được lại hỏi: "Nhưng Nam lão cũng rõ ràng bản lĩnh của Từ Hàn, ngay cả Lý Định Hiền cũng không phải là đối thủ của hắn, một khi hắn vào Chấp Kiếm các, chúng ta muốn động thủ cũng sẽ rất khó."
"Vậy trước đó phải diệt trừ hắn!" Nam Nhạc Lai nhe răng cười nói.
"Nhưng hắn co đầu rút cổ trong Hoành Hoàng thành, chúng ta lấy đâu ra cơ hội?"
"Hừ, yên tâm đi, giờ phút này Lữ trưởng lão đã ở trên đường tới Chấp Kiếm các xin Chấp Kiếm lệnh.'... "Lão đại! Ngươi đã hiểu rõ rồi? Chúng ta thật sự phải đi ư?" Ngồi trong tửu lâu ở Hoành Hoàng thành, Hồ Mã có chút kinh ngạc nhìn Chân Nguyệt trước mắt.
"Ừm”" Chân Nguyệt không chút do dự nặng nề gật đầu.
Mới vừa rồi lúc đi vào ngõ nhỏ kia, bốn người bỗng nhiên chạy ra, ngược lại làm nàng giật nảy mình, thế nhưng nàng rất nhanh đã tỉnh ngộ lại, bốn người này đại khái cũng bởi vì quan tâm mình mới âm thầm đuổi theo, nghĩ tới chuyện này, nàng cũng không có ý trách cứ bọn họ, ngược lại lôi kéo bốn người đi tới một tửu lâu.
Sau khi uống qua ba lượt rượu, nàng đã thổ lộ cùng bốn người tiếng lòng của mình, cũng nói ra quyết định chuẩn bị rời đi.
"Đi thì cứ đi thôi! Lấy tư sắc lão đại chúng ta, chính là mất mát của họ Từ kial" Lỗ Áp Sơn cũng nhìn ra tâm tư của Chân Nguyệt lúc này, gã ra vẻ phóng khoáng nói.
"Nhưng ta cảm thấy Từ Hàn kia cũng không tệ như trong tưởng tượng của chúng ta. Sau tất cả... Ở Lộc Giác Nguyên hắn còn cứu chúng ta..." Vệ Trân ở một bên thật cẩn thận biểu lộ quan điểm của mình, thế nhưng lời vừa nói ra, ba người Hồ Mã đã ném tới từng ánh mắt lăng liệt, Vệ Trân lập tức rụt cổ, thu tiếng.
"Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, Từ Hàn tính là cái gì. Sử Ngọc Thành lúc đó cũng vỗ vỗ ngực, nói: 'Lão đại yên tâm, chúng ta rời khỏi nơi này, ngươi có thể tùy tiện chọn tiểu công tử ở Đại Hạ này, theo thì theo, nếu như hắn không theo, chúng ta sẽ trói hắn mang trở về!"
"Đúng đúng đúng! Lão đại ngươi yên tâm, có huynh đệ chúng ta ở đây, bảo đảm tìm cho ngươi một lang quân như ý!" Ba người ở một bên cũng vội vàng phụ họa.
Chân Nguyệt nhìn bốn tráng hán này vắt hết óc, dùng hết những gì bọn họ học được để chọc cho mình vui vẻ, lập tức nhịn không được cười, nàng nhẹ giọng nói: "Cám ơn các ngươi."
Bốn người bị thái độ bỗng nhiên lộ ra ôn nhu của Chân Nguyệt khiến cho sửng sốt, cả đám lập tức có chút ngượng ngùng gãi gãi ót mình, nói: 'Đúng, đúng."
"Ngươi nói chúng ta tiếp theo đi đâu a?"
"Đi đâu cũng được, chỉ cần chúng ta đã ở cùng một chỗ, không phải chỗ nào đều giống nhau sao?"
"Ta nghe nói non nước Tề châu như tranh vẽ, chắc chắn cô nương công tử ở nơi đó đều có diện mạo không tệ, nếu không chúng ta đi Tê châu?"
"Tê châu có cái gì tốt, theo ta thấy chi bằng đi tới Long châu thương nghiệp phát đạt, chúng ta đi nơi đó làm chút sinh ý ăn chênh lệch là sẽ phát đạt, đến lúc đó còn sợ không có cô nương công tử nào để ý?"
"Phi, ngươi đã quên nơi đó chính là địa bàn của Sâm La điện, đi tìm chết sao?"
"Không phải họ Từ kia nói đã giải quyết việc này cho chúng ta ư?"
"Như vậy cũng không thể đi! Mấy người chúng ta cùng một chỗ, chuyện gì không thể giải quyết được, còn cần Từ Hàn kia làm cái gì!"
Đoàn người ngươi một lời ta một câu, tuy rằng không tránh khỏi cãi vã, cũng không kìm được có chút đùa giỡn, nhưng Chân Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, nghe lời nói vào tai, trong lòng lại cảm thấy rất hưởng thụ cảnh tượng như vậy, khóe miệng nàng lúc đó rốt cuộc hiện ra một nụ cười chân thành.
Đoàn người cãi vã ầm ï như vậy trở về biệt viện.
Bọn họ đại khái đã thương lượng xong thời gian rời đi, đáp ứng yêu cầu của Chân Nguyệt, nàng còn muốn nói lời tạm biệt với đám ăn mày nhỏ tuổi ở Cổ Đạo lâu kia, cho nên phải trì hoãn một hai ngày, mọi người thực ra cũng nhìn ra được, ở trong lòng nàng ít nhiều có chút luyến tiếc Từ Hàn, nhưng đám người Hồ Mã cũng không vạch trần việc này, đáp ứng yêu cầu của nàng.
Nhưng khi bọn họ đi tới trước cửa phủ, lại phát hiện Từ Hàn vẫn đứng ở cửa, nhìn bộ dáng dường như đang chờ bọn họ trở về.
Sắc mặt của hắn giờ phút này lạnh như băng, giống như là một tòa tượng điêu khắc uy nghiêm.
Dường như ngửi được bầu không khí không ổn, đám người Hồ Mã theo bản năng rụt cổ lại, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến lời hứa muốn bảo vệ Chân Nguyệt lúc vừa rồi, mấy người liền kiên trì tiến lên, nói: "Làm gì? Chúng ta đã quyết định đi, ngươi hiện tại hối hận sao? Vô dụng, chúng ta đã có quyết ý như vậy rồi!"
Có lẽ là nghĩ đến quyết định lúc trước, ngữ khí nói chuyện của mọi người cũng cứng rắn hơn rất nhiều.
Chỉ là lời nói cứng rắn đến gần như mang theo chút khiêu khích của bọn họ lại không làm cho sắc mặt lạnh như băng của Từ Hàn nổi lên một chút không vui hoặc là dị sắc khác.
Thiếu niên kia khi đó đưa tay ném ra, một sự vật lập tức rơi vào trong tay Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt đưa tay bắt lấy vật này, hơi suy nghĩ, liền biết bên trong chứa ngân lượng giá trị không nhỏ, nàng lập tức có chút kỳ quái.
Nhưng thanh âm của thiếu niên cũng lập tức vang lên: "Nếu đã quyết định muốn đi, vậy chọn ngày không bằng đúng dịp, ta đã liên hệ với Nguyên Tu Thành, sau khi trời sáng hắn sẽ dẫn các ngươi ra khỏi thành!"
Chương 86 Chúng ta cùng đi xem
Đại Chu, Ký châu, Kiếm Long quan.
Chu Chương, hoặc có thể gọi là Mục Thanh Sơn đang ngồi ở trong phủ nghị sự.
Sắc trời đã tối, trong phòng không thắp nến, tràn ngập một mảnh tối đen sâu thẳm.
Chỉ có một luồng tinh quang theo khe hở cửa phủ vẫn chưa đóng kín bắn vào, chiếu dọc theo trong phòng kia kia, in lên trên thanh trường đao cắm ngược nọ.
Vì thế dưới ánh sao chiếu rọi, thân đao của thanh đao kia khúc xạ ra hào quang trắng nõn như tuyết.
Đó là một thanh đao rất bình thường.
Trên thân đao trắng như tuyết phủ đầy vết lõm do đâm chém, trên chuôi đao bằng gỗ lại cũ nát treo một cái tua rua màu đỏ, tuy rằng đã được rửa sạch sẽ, nhưng đã trải qua năm tháng tẩy lễ, màu sắc phía trên lại có chút ảm đạm.
Nó có một cái tên rất dễ nghe - Triêu Mộ.
Nó cũng có một chủ nhân rất nổi tiếng - Nguyên Quy Long.
Nó chém xuống tóc mai của rất nhiều Tiên nhân, cũng đã uống đủ máu tươi không biết mấy chục vạn người.
Nhưng bây giờ nó đứng yên tĩnh cắm ở đó, giống như một tác phẩm điêu khắc đã lặng im từ thời đại viễn cổ đến nay; Lại giống như ác ma bị nhốt trong tuế nguyệt vô cùng, nó chờ đợi được người nhấc lên lân nữa, đi uống máu tươi mà nó không thể uống kia.
Mục Thanh Sơn nhìn chằm chằm thanh đao kia.
Thế cho nên trong mắt y dường như cũng phiếm lên ánh đao.
Cạch.
Một tiếng vang nhỏ từ ngoài phòng truyền đến, cửa phủ nghị sự bị người từ bên ngoài đẩy ra, Mục Lương mặc áo giáp cả người bước vào, bước chân nặng nề, như búa tạ đánh xuống.
"Thanh Sơn, tấu chương của triều đình đã đến, lại gọt thêm ba vạn quân phục Ký châu." Nam nhân qua tuổi trung niên, ngồi trên ngựa chiến nửa đời người nói như thế.
Dứt lời, trên mặt Mục Lương ít nhiều có chút buồn rầu, từ khi tân đế đăng cơ tới nay, cuộc sống của dân chúng Đại Chu ngược lại càng ngày càng tốt, nhưng tình cảnh của Mục Gia quân bọn họ lại một ngày không bằng một ngày, một năm ngắn ngủi trôi qua, đây đã là lần thứ ba triều đình hạ mệnh lệnh tước lương, trước sau tước đi hơn mười vạn lượng quân lương của Mục Gia quân, số tiền như vậy mặc dù không đến mức thương gân động cốt, nhưng cũng làm cho hành động mở rộng quân đội Mục gia vốn đã chuẩn bị tốt lại bị cản trở.
Bỏ qua những thứ này không nói, mấu chốt là Thánh tâm đã không còn đặt trên người bọn họ quả thực làm cho người ta bất an.
Lúc này, Mục Thanh Sơn ngồi ở chủ tọa chợt đứng dậy, y đưa tay tiếp nhận phong thư nhăn nheo từ trong tay Mục Lương, ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua một lần, sau đó nói: "Gọt thì gọt đi, Mục Gia quân cùng Thiên Sách phủ liên hợp làm một thể, hơn nữa Lâm Ngự Quốc trên Đại Hoàng thành gần như độc chiếm một nửa giang sơn của quân chính Đại Chu, nếu Vũ Văn Nam Cảnh thật sự yên tâm những quyền thần như chúng ta, vậy nàng làm Hoàng đế không khỏi quá ngu xuẩn một chút."
Nói đến đây, Mục Thanh Sơn cất bước đi tới trước mặt Mục Lương, mang theo một chút ý cười nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, nói: "Nàng biết nên kiềm chế quyền hành của chúng ta, đây là chuyện tốt, ít nhất chứng tỏ vị Tân sư muội này không ngu ngốc như trong tưởng tượng của ta."
Mục Lương hơi sửng sốt, gã cũng nhìn vị Bắc Cương Vương mới tiếp quản Mục Gia quân chưa đầy hai năm trước mặt.
Y rất trẻ tuổi, nhìn qua chỉ ở độ tuổi hai mươi.
Nhưng đôi khi, Mục Lương có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của Mục Cực từ trên người y.
Thâm trầm, u ám, trầm mặc ít nói, nhưng mỗi lần có thể hiểu rõ mấu chốt của sự việc, từ lúc ban đầu trong Mục Gia quân mơ hồ có người không phục, đến bây giờ toàn bộ cúi đầu nghe theo Mục Thanh Sơn, thanh niên trước mắt này cũng chỉ dùng mấy tháng ngắn ngủi đã làm được điểm này.
Điều này đương nhiên rất tốt, Mục Thanh Sơn có đủ thủ đoạn để trấn áp binh tướng, huấn luyện Mục Gia quân.
Nhưng đồng thời thế cục Đại Chu hôm nay nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng cho dù Mục Lương ở biên quan Ký châu cũng có thể ngửi được dưới sóng yên biển lặng này, có vòng phong bạo tiếp theo đang ấp ủ.
Gã có một chút sợ hãi, sợ rằng người nam nhân cuối cùng của Mục gia cũng sẽ đi theo con đường cũ của Mục Cực.
Vì vương triều này, vì cái gọi là thương sinh mà trả một cái giá không thể thừa nhận.
Gã đã chứng kiến quá nhiều tình cảnh như vậy, từ lão Mục vương chết trận, đến Mục Thái bị lấy danh nghĩa nghịch tặc tàn sát cả nhà, đến Mục Cực trăm phương ngàn kế hủy diệt hai mươi vạn thiết ky Đại Hạ, Mục gia trải qua quá nhiều phản bội, cũng phải trả giá quá nhiều.
Gã không muốn chuyện này xảy ra lần nữa.
Cho nên gã đối diện với ánh mắt của vị Bắc Cương vương trẻ tuổi này, dùng một loại ngữ khí cực kỳ trầm thấp nói: "Quốc trụ Đại Hạ Giang Chi Thần đã tích trữ mấy chục vạn đại quân ở biên cảnh, chuẩn bị ổn thỏa nhất định sẽ..." "Yên tâm, bọn họ không qua được Kiếm Long quan." Mục Thanh Sơn cười ngắt lời đối phương.
"Vũ Văn Nam Cảnh lập Linh Lung các thành quốc giáo, địa vị Thiên Sách phủ càng lúc càng xấu, chuyện tước bỏ thuộc địa vừa mới bắt đầu, kế hoạch mở rộng quân đội của chúng ta chỉ sợ còn phải bị kiềm chế." Mục Lương tiếp tục nói, con ngươi gã nheo lại, bên trong có thứ gì đó đang dấy lên.
"Sao lại muốn ta lập lại chiêu cũ? Ta đoán chừng cho dù Giang Chi Thần ngu xuẩn như vậy, Lý Du Lâm cũng sẽ không bị lừa nữa." Mục Thanh Sơn lại giống như không hiểu ý trong lời nói của Mục Lương, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi này rốt cục chịu không nổi thăm dò và lảng tránh như vậy, ánh mắt của gã khi đó càng thêm âm trầm, gã nhìn chằm chằm Mục Thanh Sơn, giống như một con sói dữ cùng đường, nhìn chằm chằm con sói đầu đàn mà mình vẫn xem như Thiên lôi sai đâu đánh đó: "Giữ được thì có thể như thế nào, Vũ Văn Nam Cảnh có thể buông tha cho chúng ta sao?"
"Không." Đáp án của Mục Thanh Sơn đến vừa nhanh chóng lại chắc chắn,'Nàng không phải vì tước bỏ thuộc địa, cũng không phải là quyền thế đế vương gì đó, ta rất rõ ràng tính tình vị sư muội này của mình, nàng chỉ muốn để chúng ta chôn cùng Từ Hàn mà thôi."
Mục Lương ngẩn người, gã không thể tưởng tượng được Mục Thanh Sơn đã sớm nhìn thấu tất cả như thế.
Nhưng điều này cũng làm cho gã càng thêm bối rối hơn, gã lặp lại một lần nữa: "Mục gia đã trả đủ cho Đại Chu." "
"Cho nên thì sao?" Ý cười trên mặt Mục Thanh Sơn lúc đó càng sâu, như vẻ xanh mướt ngày xuân.
"Chúng ta có lẽ có thể...' Lời nói của Mục Lương đến bên miệng gần như muốn thốt ra, nhưng gã cuối cùng không cách nào làm được.
Đó là một loại đồ vật đã khảm nạm vào linh hồn của gã, đó là sự vật được in lằn dấu vết Mục gia, trong lòng hắn thực sự muốn vứt bỏ đi đồ vật như vậy, nhưng linh hồn của gã đã nói với gã: "Không."
Cho nên gã đã im lặng.
Mục Thanh Sơn nhìn ra sự rối rắm của gã.
Y cười cười, đi tới trước mặt vị thúc thúc của mình, đưa tay vỗ võ bả vai gã: "Yên tâm, chúng ta sẽ không chết ở trên tay Đại Chu."
Sau đó Mục Thanh Sơn đi ngang qua Mục Lương.
Y cất bước tiến lên, đi tới trước mặt thanh trường đao im lặng kia.
Y vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua thân đao trắng như tuyết kia, cuối cùng rơi vào trên chuôi đao bằng gỗ nọ.
Y nắm lấy nó.
Đaandgl
Một tiếng đao minh vang vọng, y nhìn đao, thân đao phản chiếu gương mặt y, ánh mắt trong đao cũng giống như vậy.
Y nói, Ta sẽ đi xem.”
"Đi xem là ai đoạt mệnh cung của hắn!"
"Lại là ai giết chủ nhân của đao này!" Nói đến đây, y xoay người, nhìn về phía nam nhân còn đang ngây người kia. Khóe miệng của y nhếch lên: "Chúng ta sẽ cùng đi xem."