Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 480 - Chương 92: Chúng Ta Cùng Đi Xem

Chương 92: Chúng ta cùng đi xem Chương 92: Chúng ta cùng đi xemChương 92: Chúng ta cùng đi xem

Đại Chu, Ký châu, Kiếm Long quan.

Chu Chương, hoặc có thể gọi là Mục Thanh Sơn đang ngồi ở trong phủ nghị sự.

Sắc trời đã tối, trong phòng không thắp nến, tràn ngập một mảnh tối đen sâu thẳm.

Chỉ có một luồng tinh quang theo khe hở cửa phủ vẫn chưa đóng kín bắn vào, chiếu dọc theo trong phòng kia kia, in lên trên thanh trường đao cắm ngược nọ.

Vì thế dưới ánh sao chiếu rọi, thân đao của thanh đao kia khúc xạ ra hào quang trắng nõn như tuyết.

Đó là một thanh đao rất bình thường.

Trên thân đao trắng như tuyết phủ đầy vết lõm do đâm chém, trên chuôi đao bằng gỗ lại cũ nát treo một cái tua rua màu đỏ, tuy rằng đã được rửa sạch sẽ, nhưng đã trải qua năm tháng tẩy lễ, màu sắc phía trên lại có chút ảm đạm.

Nó có một cái tên rất dễ nghe - Triêu Mộ.

Nó cũng có một chủ nhân rất nổi tiếng - Nguyên Quy Long.

Nó chém xuống tóc mai của rất nhiều Tiên nhân, cũng đã uống đủ máu tươi không biết mấy chục vạn người.

Nhưng bây giờ nó đứng yên tĩnh cắm ở đó, giống như một tác phẩm điêu khắc đã lặng im từ thời đại viễn cổ đến nay; Lại giống như ác ma bị nhốt trong tuế nguyệt vô cùng, nó chờ đợi được người nhấc lên lần nữa, đi uống máu tươi mà nó không thể uống kia.

Mục Thanh Sơn nhìn chằm chằm thanh đao kia.

Thế cho nên trong mắt y dường như cũng phiếm lên ánh đao.

Cạch.

Một tiếng vang nhỏ từ ngoài phòng truyền đến, cửa phủ nghị sự bị người từ bên ngoài đẩy ra, Mục Lương mặc áo giáp cả người bước vào, bước chân nặng nề, như búa tạ đánh xuống.

"Thanh Sơn, tấu chương của triều đình đã đến, lại gọt thêm ba vạn quân phục Ký châu." Nam nhân qua tuổi trung niên, ngồi trên ngựa chiến nửa đời người nói như thế.

Dứt lời, trên mặt Mục Lương ít nhiều có chút buồn rầu, từ khi tân đế đăng cơ tới nay, cuộc sống của dân chúng Đại Chu ngược lại càng ngày càng tốt, nhưng tình cảnh của Mục Gia quân bọn họ lại một ngày không bằng một ngày, một năm ngắn ngủi trôi qua, đây đã là lần thứ ba triều đình hạ mệnh lệnh tước lương, trước sau tước đi hơn mười vạn lượng quân lương của Mục Gia quân, số tiền như vậy mặc dù không đến mức thương gân động cốt, nhưng cũng làm cho hành động mở rộng quân đội Mục gia vốn đã chuẩn bị tốt lại bị cản trở.

Bỏ qua những thứ này không nói, mấu chốt là Thánh tâm đã không còn đặt trên người bọn họ quả thực làm cho người ta bất an.

Lúc này, Mục Thanh Sơn ngồi ở chủ tọa chợt đứng dậy, y đưa tay tiếp nhận phong thư nhăn nheo từ trong tay Mục Lương, ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua một lần, sau đó nói: "Gọt thì gọt đi, Mục Gia quân cùng Thiên Sách phủ liên hợp làm một thể, hơn nữa Lâm Ngự Quốc trên Đại Hoàng thành gần như độc chiếm một nửa giang sơn của quân chính Đại Chu, nếu Vũ Văn Nam Cảnh thật sự yên tâm những quyền thần như chúng ta, vậy nàng làm Hoàng đế không khỏi quá ngu xuẩn một chút." Nói đến đây, Mục Thanh Sơn cất bước đi tới trước mặt Mục Lương, mang theo một chút ý cười nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, nói: "Nàng biết nên kiêm chế quyền hành của chúng ta, đây là chuyện tốt, ít nhất chứng tỏ vị Tân sư muội này không ngu ngốc như trong tưởng tượng của ta."

Mục Lương hơi sửng sốt, gã cũng nhìn vị Bắc Cương Vương mới tiếp quản Mục Gia quân chưa đầy hai năm trước mặt.

Y rất trẻ tuổi, nhìn qua chỉ ở độ tuổi hai mươi.

Nhưng đôi khi, Mục Lương có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của Mục Cực từ trên người y.

Thâm trầm, u ám, trầm mặc ít nói, nhưng mỗi lần có thể hiểu rõ mấu chốt của sự việc, từ lúc ban đầu trong Mục Gia quân mơ hồ có người không phục, đến bây giờ toàn bộ cúi đầu nghe theo Mục Thanh Sơn, thanh niên trước mắt này cũng chỉ dùng mấy tháng ngắn ngủi đã làm được điểm này.

Điều này đương nhiên rất tốt, Mục Thanh Sơn có đủ thủ đoạn để trấn áp binh tướng, huấn luyện Mục Gia quân.

Nhưng đồng thời thế cục Đại Chu hôm nay nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng cho dù Mục Lương ở biên quan Ký châu cũng có thể ngửi được dưới sóng yên biển lặng này, có vòng phong bạo tiếp theo đang ấp ủ.

Gã có một chút sợ hãi, sợ rằng người nam nhân cuối cùng của Mục gia cũng sẽ đi theo con đường cũ của Mục Cực.

Vì vương triều này, vì cái gọi là thương sinh mà trả một cái giá không thể thừa nhận.

Gã đã chứng kiến quá nhiều tình cảnh như vậy, từ lão Mục vương chết trận, đến Mục Thái bị lấy danh nghĩa nghịch tặc tàn sát cả nhà, đến Mục Cực trăm phương ngàn kế hủy diệt hai mươi vạn thiết ky Đại Hạ, Mục gia trải qua quá nhiều phản bội, cũng phải trả giá quá nhiều.

Gã không muốn chuyện này xảy ra lần nữa.

Cho nên gã đối diện với ánh mắt của vị Bắc Cương vương trẻ tuổi này, dùng một loại ngữ khí cực kỳ trầm thấp nói: "Quốc trụ Đại Hạ Giang Chi Thần đã tích trữ mấy chục vạn đại quân ở biên cảnh, chuẩn bị ổn thỏa nhất định sẽ..."

"Yên tâm, bọn họ không qua được Kiếm Long quan." Mục Thanh Sơn cười ngắt lời đối phương.

"Vũ Văn Nam Cảnh lập Linh Lung các thành quốc giáo, địa vị Thiên Sách phủ càng lúc càng xấu, chuyện tước bỏ thuộc địa vừa mới bắt đầu, kế hoạch mở rộng quân đội của chúng ta chỉ sợ còn phải bị kiềm chế." Mục Lương tiếp tục nói, con ngươi gã nheo lại, bên trong có thứ gì đó đang dấy lên.

"Sao lại muốn ta lập lại chiêu cũ? Ta đoán chừng cho dù Giang Chi Thần ngu xuẩn như vậy, Lý Du Lâm cũng sẽ không bị lừa nữa." Mục Thanh Sơn lại giống như không hiểu ý trong lời nói của Mục Lương, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi này rốt cục chịu không nổi thăm dò và lảng tránh như vậy, ánh mắt của gã khi đó càng thêm âm trầm, gã nhìn chằm chằm Mục Thanh Sơn, giống như một con sói dữ cùng đường, nhìn chằm chằm con sói đầu đàn mà mình vẫn xem như Thiên lôi sai đâu đánh đó: "Giữ được thì có thể như thế nào, Vũ Văn Nam Cảnh có thể buông tha cho chúng ta sao?"

"Không." Đáp án của Mục Thanh Sơn đến vừa nhanh chóng lại chắc chắn,'Nàng không phải vì tước bỏ thuộc địa, cũng không phải là quyền thế đế vương gì đó, ta rất rõ ràng tính tình vị sư muội này của mình, nàng chỉ muốn để chúng ta chôn cùng Từ Hàn mà thôi."

Mục Lương ngẩn người, gã không thể tưởng tượng được Mục Thanh Sơn đã sớm nhìn thấu tất cả như thế.

Nhưng điều này cũng làm cho gã càng thêm bối rối hơn, gã lặp lại một lân nữa: "Mục gia đã trả đủ cho Đại Chu." "

"Cho nên thì sao?" Ý cười trên mặt Mục Thanh Sơn lúc đó càng sâu, như vẻ xanh mướt ngày xuân.

"Chúng ta có lẽ có thể...' Lời nói của Mục Lương đến bên miệng gần như muốn thốt ra, nhưng gã cuối cùng không cách nào làm được.

Đó là một loại đồ vật đã khảm nạm vào linh hồn của gã, đó là sự vật được in lằn dấu vết Mục gia, trong lòng hắn thực sự muốn vứt bỏ đi đồ vật như vậy, nhưng linh hồn của gã đã nói với gã: "Không."

Cho nên gã đã im lặng.

Mục Thanh Sơn nhìn ra sự rối rắm của gã.

Y cười cười, đi tới trước mặt vị thúc thúc của mình, đưa tay vỗ vỗ bả vai gã: "Yên tâm, chúng ta sẽ không chết ở trên tay Đại Chu."

Sau đó Mục Thanh Sơn đi ngang qua Mục Lương.

Y cất bước tiến lên, đi tới trước mặt thanh trường đao im lặng kia.

Y vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua thân đao trắng như tuyết kia, cuối cùng rơi vào trên chuôi đao bằng gỗ nọ.

Y nắm lấy nó.

Đaandgl

Một tiếng đao minh vang vọng, y nhìn đao, thân đao phản chiếu gương mặt y, ánh mắt trong đao cũng giống như vậy.

Y nói,'Ta sẽ đi xem.”

"Đi xem là ai đoạt mệnh cung của hắn!"

"Lại là ai giết chủ nhân của đao này!"

Nói đến đây, y xoay người, nhìn về phía nam nhân còn đang ngây người kia.

Khóe miệng của y nhếch lên: "Chúng ta sẽ cùng đi xem."
Bình Luận (0)
Comment