Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 482 - Chương 94: Chấp Kiếm Lệnh

Chương 94: Chấp Kiếm lệnh Chương 94: Chấp Kiếm lệnhChương 94: Chấp Kiếm lệnh

Trời vừa tảng sáng, trên đường phố Hoành Hoàng thành cũng không có bao nhiêu người đi đường.

Chân Nguyệt đứng ở ngoài cửa phủ, nhìn thoáng qua tòa biệt viện này. Bên cạnh nàng, đám người Hồ Mã đang thúc giục nàng rời đi, cách đó không xa, tông đồ Sâm La điện phái tới cũng đang tĩnh tâm chờ đợi.

"Lão đại, đừng nhìn nữa, là người ta muốn đuổi chúng ta đi!" Hồ Mã cau mày nói.

Đáy lòng gã ít nhiều có chút khó chịu, Từ Hàn cứu bọn họ không sai, nếu không phải hắn giải trừ việc đuổi giết của Sâm La điện, bọn họ cũng sẽ không được thế lực này hộ tống như bây giờ.

Nhưng gã vẫn cảm thấy thái độ của Từ Hàn quá mức ác liệt, nhất là đối với Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt đợi hồi lâu, cuối cùng cũng không nhìn thấy Từ Hàn đến tiễn đưa, nàng thất vọng cúi đầu, xoay người, theo mọi người đi tới trước mặt sứ giả do Sâm La điện phái tới.

Cầm đầu là Nguyên Tu Thành - một trong Diêm La Thập Điện của Sâm La điện mà nàng và Từ Hàn gặp qua ngày đói

Trên mặt nam nhân mang theo ý cười như gió xuân, y khom người chỉ về phía chiếc xe ngựa phía sau: "Cô nương yên tâm, Nguyên mỗ nhất định sẽ đưa cô nương cùng chư vị huynh đài đưa đến nơi an toàn."

Chân Nguyệt nghe vậy khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Nguyên đại ca."

Dứt lời, nàng nhìn biệt viện kia một lần cuối cùng, sau đó cất bước lên xe ngựa. ....

Trong cửa phủ, hán tử trung niên vẻ mặt đau đớn vô cùng.

"Ta nói này tiểu Hàn, đã nói với ngươi nhiều lần như vậy, sao lại nghe không vào đây? Chân Nguyệt người ta thật sự là một cô nương tốt, sao ngươi phải đuổi nàng đi?"

"Cho dù ngươi muốn đuổi nàng đi, cũng không cần làm ra thái độ như vậy chứ?"

"Cho dù thái độ của ngươi ác liệt, người ta cũng đã chấp nhận đi, gặp mặt một lần cuối cùng cũng không được sao?"

Sở Cừu Ly càng nói càng tức giận, hắn vây quanh Từ Hàn, ngữ điệu lộ ra một cỗ ai oán bất hạnh, tức giận không chỗ phát tiết.

Ninh Trúc Mang ngồi ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, uống nước trà, làm như không thấy đối với tình huống lần này.

Tuyết Ninh cau mày ngồi ở một bên, tuy rằng chưa từng nói gì, nhưng vẻ mặt lại nhìn ra được nàng cũng có chút bất mãn đối với cách làm của Từ Hàn.

Ngược lại Yến Trảm vào lúc đó lại đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Cừu Ly, cười ha hả vỗ vỗ bả vai y, nói: "Sở huynh đệ không cần như thế, kỳ thật Từ huynh đệ làm như vậy cũng là vì tốt cho đám người Chân cô nương.

"Sao lại là vì muốn tốt cho Chân cô nương?" Sở Cừu Ly hiển nhiên cũng không hiểu lời này của Yến Trảm, cau mày liền hỏi ngược lại.

"Sở huynh cũng biết chuyện ngày hôm qua a.' Yến Trảm cười nói,'Đám giặc Xích Tiêu môn kia không chết tâm, hôm qua đã mượn việc Chân cô nương không có ở đây, dùng chuyện này lừa gạt Từ huynh đệ, rất rõ ràng bọn chúng vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta không buông, Chân cô nương đi theo chúng ta chẳng phải cũng sẽ gặp kiếp nạn này sao?" "Hôm qua tuy rằng chỉ là lừa gạt, nhưng địch ở chỗ tối, ta ở ngoài sáng, ai cũng nói không chính xác, bọn chúng có thể thật sự bắt Chân cô nương đi hay không?”

Sở Cừu Ly nghe được những lời này sắc mặt hơi chậm lại, y lâu bầu: "Như vậy a..."

Nhưng vẻ mặt của hán tử trung niên lại nhanh chóng biến đổi: 'Nhưng nơi này là Hoành Hoàng thành a, những người Xích Tiêu môn kia dù có lá gan lớn tới đâu cũng không dám đồn võ ở chỗ này."

Yến Trảm mỉm cười, đang muốn nói cái gì đó.

Nhưng khi đó Tuyết Ninh vẫn ngồi ở một bên yên lặng nghe hết thảy lại đột nhiên sắc mặt biến đổi, nhãn cầu trong con ngươi nàng chợt trắng bệch, toàn bộ con ngươi đều bị sự vật màu trắng thay thế, từng trận bạch mang từ trong mắt nàng bắn ra.

Thân thể của nàng cũng bắt đầu run rẩy, trên trán hiện ra mồ hôi rậm rạp.

"Tuyết Ninh!" Yến Trảm nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh đã phát hiện dị trạng của Tuyết Ninh, gã bước nhanh tiến lên, ôm lấy thân thể nữ tử, lo lắng hỏi: "Tuyết Ninh! Có chuyện gì vậy?"

Nhưng Tuyết Ninh lúc này lại tựa như không nghe thấy lời nói của người khác, nàng bắt lấy tay Yến Trảm thật chặt, dùng một loại ngữ điệu cực kỳ trầm thấp thậm chí mang theo một chút khàn khàn nói: "Mau đi...'

"Đi thôi...

“Tiên Nhân..."

"Chấp Kiếm lệnh!"

Biến cố như vậy khiến mọi người bất ngờ, nhưng trong lúc bọn họ chần chờ.

Âm ầmI

Một tiếng nổ thật lớn từ ngoài cửa phủ truyền đến.

Tiếng ầm ầm kia cực kỳ lớn, thứ bao bọc trong đó còn có run rẩy kịch liệt.

Mọi người phục hồi tinh thần lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa viện, loáng thoáng nghe thấy một hồi tiếng bước chân dồn dập đang vọt tới nơi này.

Chỉ chốc lát sau, một đám người đã xông vào trong sân của mọi người, ba tầng trong ba tâng ngoài vây quanh đám người Từ Hàn.

Đám người Từ Hàn lúc này nhìn lại, trong đám người này vừa có sĩ tốt mặc áo giáp trụ, lại có môn đồ mặc quần áo đặc hữu của Xích Tiêu môn, vả lại trên mặt mỗi người đều mang theo một cỗ phẫn hận cùng khí tức túc sát, hiển nhiên người tới không tốt.

"Đầu nói trong Hoành Hoàng thành không thấy huyết nhận, Từ mỗ cùng bằng hữu ngồi ở trong nhà, lại không muốn họa từ trên trời giáng xuống, không biết hành động này của chư vị là có ý gì?" Từ Hàn dù sao cũng là Từ Hàn, hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại, trâm mắt nhìn mọi người xung quanh, lạnh giọng hỏi.

Lời nói "trong Hoành Hoàng thành này không thấy huyết nhận" cũng không phải là lời đồn đãi của giang hồ, mà là quy củ thật sự.

Nghe đồn là bởi vì vị cao tăng đắc đạo, hiện giờ còn được phong làm quốc sư Đại Hạ - Lý Đông Quân không muốn thấy trong thành xuất hiện chuyện đao thương này, triều đình vì hùa theo ý của vị quốc sư kia, liền lập ra quy củ trong Hoành Hoàng thành không thấy huyết nhận.

Đương nhiên Lý Đông Quân sớm đã không biết tung tích nhiều năm, quy củ như vậy mặc dù còn ở đây, nhưng sớm đã không phải là thiết luật. Miễn là ngươi có đủ quyết tâm, cũng muốn gánh chịu hậu quả bằng bất cứ giá nào, các quy tắc cũng có thể nhường đường cho ngươi.

Mà hiển nhiên, Lữ Hậu Đức lúc này đi một con đường này đã làm tốt quyết tâm như vậy.

Y nở nụ cười hung tợn nhìn Từ Hàn, trong tay có một lệnh bài màu đồng bị y nhiều lần ném lên lại bắt lấy, mà bên cạnh, người đi theo lại rõ ràng là vị Vương gia họ Lý - Lý Mạt Đỉnh kial

"Họ Từ ngươi thật sự cho rằng co đầu rụt cổ ở Hoành Hoàng thành này là có thể yên tâm vô ưu sao?" Y mang vẻ mặt tốt sắc hỏi, trong mắt lại lóe ra vẻ cuồng nhiệt, y đã có chút kiềm chế bản thân không được, muốn dốc toàn bộ oán khí chồng chất những ngày này đổ vào trên đầu thiếu niên trước mắt.

Từ Hàn nhíu nhíu mày, từ vẻ tốt sắc trên mặt Lữ Hậu Đức lúc này, hắn không khó đoán ra, hành động này của đối phương hiển nhiên là mưu đồ đã lâu mà đến. Đây là mấu chốt của tất cả mọi chuyện, lại liên tưởng đến những lời kia của Tuyết Ninh, hắn có thể khẳng định đối phương dám bày ra trận thế lớn như vậy vây khốn bọn họ ở trong Đại Hoàng thành, hiển nhiên có liên quan đến tấm lệnh bài trong tay Lữ Hậu Đức lúc này.

Chấp Kiếm lệnh.

Từ Hàn âm thầm lẩm bẩm những lời lẽ văn hoa này, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, trước đây hắn chưa bao giờ nghe qua thứ này.

"Thế nào? Lý vương gia cùng Lữ trưởng lão không chịu thua đúng không? Đến tìm Từ mỗ báo cừu oán ở Long Môn hội?" Nhưng bề ngoài, Từ Hàn vẫn bình tĩnh hỏi, cũng không muốn phơi bày nội tâm của mình ra trước mắt đối thủ.

"Sao Từ công tử có thể nghĩ như vậy?" Lý Mạt Đỉnh lúc đó cười ha hả nói, tuy rằng trên mặt gã tràn ngập nụ cười xán lạn hòa ái, nhưng trong con ngươi lại ẩn giấu một phần vui sướng khi thấy người gặp họa, vẫn không thể giấu được ánh mắt Từ Hàn.

"Thắng bại trên Long Môn hội đó là mỗi người dựa vào bản lĩnh, Từ công tử tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, chúng ta đương nhiên là tâm phục khẩu phục. Hôm nay đến đây, bổn vương cũng là vì việc công, cũng không phải là oán riêng."

Nói xong sắc mặt Lý Mạt Đỉnh nghiêm lại, ý cười lúc trước tan thành mây khói.

"Xích Tiêu môn cáo trạng đám người Từ Hàn, Yến Trảm cướp lấy chí bảo tông môn, cầu được một quả Chấp Kiếm lệnh từ các chủ Chấp Kiếm các, chuyện của giang hồ, bổn vương mang binh đến đây chỉ để bảo vệ tòa viện này, chư vị tự lo cho sinh tử, nhưng có một điểm là không được đả thương dân chúng bình thường!" Dứt lời, vị Lý vương gia này liền lui xuống, những giáp sĩ kia cũng theo Lý Mạt Đỉnh đồng loạt lui ra, giải tán tất cả ngoại nhân trong phạm vi một dặm bên ngoài viện, mà những giáp sĩ kia lại vây quanh nơi này.

Mà Lữ Hậu Đức thấy vậy, sắc mặt càng sâu, y tế ra Chấp Kiếm lệnh trong tay, đưa một đạo chân nguyên vào trong đó, tấm lệnh bài cổ xưa kia lúc đó liên run rẩy cực độ, thân thể dừng lại, vậy mà bay lên bầu trời trên đỉnh đầu đám người Từ Hàn, sau đó một đạo ánh vàng từ trong lệnh bài kia bắn ra, từ trên bầu trời trăm trượng, một bức tường màu vàng óng bao phủ xuống, bao bọc phương viên một dặm ở trong đó.

Đám người Từ Hàn chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, cả đám đều biến sắc.

"Dưới trận này, trừ phi Tiên nhân ra tay, bất luận chân nguyên dao động nào đều không thể đột phá trận pháp do Chấp Kiếm lệnh kích phát." Lúc này, Yến Trảm ở một bên rốt cục cũng trấn an xong dị biến của Tuyết Ninh, gã khẽ nháy mắt với Sở Cừu Ly, để cho đại hán này mang theo Tuyết Ninh đi hậu viện, còn bản thân thì đi tới bên cạnh Từ Hàn, nói như thế.

"Chấp Kiếm lệnh là vật được chế luyện ra vì giải quyết một số chuyện tranh chấp giang hồ nhất định phải giải quyết trong Hoành Hoàng thành, trong Chấp Kiếm các không quá mười tấm, đều ở trong tay các chủ Tiêu Nhiêm, muốn yêu cầu lấy vật này cần hao phí cái giá thật lớn, xem ra lúc này đây, Xích Tiêu môn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta rồi."

Yến Trảm dù sao cũng là nhân sĩ bản địa Đại Hạ, trái lại cực kỳ rõ ràng đối với những quy củ này.

Nghe lời nói này, Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ ngưng trọng từ trong ánh mắt của đối phương.

"Tiểu tử, cừu mới hận cũ, hôm nay lão phu sẽ tính toán thật kỹ với ngươi." Lữ Hậu Đức thấy bộ dáng của đám người Từ Hàn lần này, ác khí trong lòng xem như đã ra hơn phân nửa, nhưng y đương nhiên sẽ không bỏ qua cho đối phương như thế.

Phải biết rằng nếu không phải đám người Từ Hàn trộm thiệp mời của đệ tử trong môn, làm cho y khó ăn khó nói với tông môn, vậy y cần gì phải bỏ ra cái giá lớn như vậy cầu được một cái Chấp Kiếm lệnh này?

Còn nữa, bỏ qua những thứ này không nói, nhưng Kim Ô Chân hỏa liên quan đến lần Thiên kiếp tiếp theo của chưởng giáo liền cho Lữ Hậu Đức đủ lý do giết mấy người trước mắt này, bức hỏi ra tung tích của Kim Ô Chân hỏa kia.

Một khi y làm được điểm này, chưởng giáo nhà mình chắc chắn không chỉ không trách phạt bởi vì chuyện Long Môn hội, chỉ sợ còn có thể bởi vì công lao to lớn như vậy mà ban thưởng hậu hĩnh cho y.

Nhớ tới đây, trong mắt Lữ Hậu Đức lập tức dấy lên từng trận cuồng nhiệt.

"Kết trận!" Y khi đó phát ra một tiếng quát lớn, mấy trăm đệ tử phía sau lập tức xếp thành hàng, mà Hồ Mạn Nhi cùng với vị phu quân Hình Trấn của ả cũng lập tức đứng ở hai bên Lữ Hậu Đức.

Ba vị cường giả Đại Diễn cảnh cộng thêm mấy trăm đệ tử tinh nhuệ kết thành chiến trận gia trì, vào giờ khắc đó bộc phát ra uy năng đáng sợ khó có thể tưởng tượng được ở trước mắt đám người Từ Hàn.
Bình Luận (0)
Comment