Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 483 - Chương 95: Hộp Gỗ

Chương 95: Hộp gỗ Chương 95: Hộp gỗChương 95: Hộp gỗ

Chu Tước Ngũ Viêm Trận chính là bí thuật bất truyên của Xích Tiêu môn.

Dưới mấy trăm môn đồ tinh nhuệ đồng tâm thúc giục, thể hiện ra uy năng mặc dù không bằng một phần trăm đại trận sơn môn Xích Tiêu môn, nhưng gia trì trên người ba vị cường giả Đại Diễn cảnh như Lữ Hậu Đức, bày ra chiến lực cũng đủ để đám người Từ Hàn ứng phó không kịp.

Mọi người sớm đã sớm có khúc mắc, giờ phút này đương nhiên cũng không nhiều lời, đại chiến lập tức nổ ra.

Từ Hàn chống lại Lữ Hậu Đức, Yến Trảm so chiêu với Hồ Mạn Nhi, Ninh Trúc Mang thì lại quấn lấy Hình Trấn.

Trong lúc nhất thời, trong kết giới mà Chấp Kiếm lệnh kích phát, ánh lửa gào thét, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp.

Phải biết rằng ba người Lữ Hậu Đức này đều là trưởng lão Xích Tiêu môn, tuy rằng đều là cường giả Đại Diễn cảnh, nhưng tu vi của bọn họ so với cường giả Đại Diễn cảnh tâm thường mà nói còn mạnh hơn vài phần. Đây chính là ưu thế xuất thân từ danh môn, bất kể lễ vật nhận được từ tông môn ở trên đường tu hành hay là công pháp tu hành, đều để cho thực lực của bọn họ từ ý nào đó mà nói mạnh hơn tu sĩ đồng cảnh quá nhiều.

Đương nhiên bất kể Yến Trảm hay là Ninh Trúc Mang, một người đến từ Ma Thiên môn - một trong ba môn, một người là chưởng giáo tông môn đứng đầu Đại Chu - Linh Lung các. Bất kể công pháp hay là cảnh giới cũng có thể sánh ngang so với ba người này.

Tuy rằng ở dưới Chu Tước Ngũ Viêm Trận gia trì, thực lực của ba người đối phương tăng lên thật lớn, Yến Trảm cùng Ninh Trúc Mang đối phó có chút cố hết sức, nhưng còn có thể miễn cưỡng chịu được.

Nhưng so sánh với hai người, Từ Hàn cũng không may mắn như vậy.

Bất kể kỳ ngộ hay là nội tình đạt được, hắn tự nhận là không thua bất cứ tu sĩ thiên tài nào, nhưng dù sao mới tới Thiên Thú cảnh, so với Lữ Hậu Đức còn kém cả hai cảnh giới, tỷ đấu như vậy ngay từ đầu đã không có bất kỳ công bằng nào để nói. Huống chỉ dưới sự gia trì của Chu Tước Ngũ Viêm Trận, tu vi Lữ Hậu Đức gần như đã đến nửa bước Tiên Nhân cảnh, Từ Hàn ở trong tay y có thể nói chỉ có lực chống đỡ, không hề có sức hoàn thủ.

Sau gân trăm hơi thở, Từ Hàn đã vẻ mặt xám xịt, quân áo trên người vỡ vụn, một ít da trân lộ ra bên ngoài tràn đầy vết cháy.

Nhưng kỳ quái chính là cho dù Lữ Hậu Đức sớm đã hận thấu xương đối với Từ Hàn, nhưng y dưới tình huống rõ ràng có cơ hội mấy lần đánh chết Từ Hàn, lại nhiều lần thu tay lại.

Từ Hàn dùng kiếm quang ngăn cản một quả cầu lửa gào thét mà đến, thân thể lần thứ hai lùi ngược mấy trượng. Lúc này Ninh Trúc Mang cùng Yến Trảm cũng bại trận ở dưới công kích của Chu Tước Ngũ Viêm Trận, đồng loạt lui đến bên cạnh hắn.

Mà bất kể Hồ Mạn Nhi hay là Hình Trấn đều không lựa chọn ngay lập tức hạ tử thủ với hai người.

Nhìn ba người nhe răng cười đi tới, trong lòng Từ Hàn trâm xuống, nói: "Xem ra Xích Tiêu môn này là muốn tra tấn một phen trước khi giết chúng ta."

Nhưng lời này ra khỏi miệng, Yến Trảm ở một bên lại phun ra một ngụm máu, nói: "Bọn chúng cũng không có tâm tư như vậy, chẳng qua là muốn ép Ngụy tiên sinh ra tay." "Hả?" Từ Hàn sửng sốt, hắn cầm kiếm đứng dậy, lạnh lùng nhìn ba người chậm rãi đi tới, vẫn chưa vội ra tay.

Hắn đang chờ, chờ Yến Trảm nói hất.

"Kết giới do Chấp Kiếm lệnh kích phát ra chỉ có thể ngăn cản chân nguyên dao động của tu sĩ dưới Địa Tiên cảnh, bởi vậy một phương khởi xướng Chấp Kiếm lệnh không thể phái ra Tiên Nhân ra tay, trừ phi..."

"Trừ phi chúng ta có Tiên Nhân động thủ trước." Ninh Trúc Mang khi đó cũng đứng dậy, y đưa tay lau đi máu tươi trên khóe miệng mình, tiếp nhận lời nói của Yến Trảm.

"Thông minh." Yến Trảm cười nhạt với y.

"Không thể để cho bọn chúng thực hiện được." Từ Hàn nghe nói vậy cũng lập tức hồi tưởng lại.

Ân oán giữa hắn cùng Xích Tiêu môn tuy rằng cực sâu, nhưng suy cho cùng, đồ đạc mà Xích Tiêu môn muốn lấy được từ trong tay bọn họ nhất vẫn là Kim Ô Chân hỏa trong tay Ngụy tiên sinh.

Mà mục đích thực sự phía sau Chấp Kiếm lệnh hiển nhiên cũng là Ngụy tiên sinh. Mà lão nhân này hiện giờ mặc dù đã khôi phục không ít từ sau trận đại chiến kia, nhưng Từ Hàn cũng không cho rằng Ngụy tiên sinh lúc trước cũng không phải là đối thủ của vị Chưởng giáo đại nhân kia, giờ phút này có thể chống lại được.

"Đương nhiên không thể." Yến Trảm trầm giọng đối, Ngụy tiên sinh có ân cứu mạng đối với gã, lúc trước bởi vì trận chiến bên ngoài Hoành Hoàng thành làm cho lão thân mang trọng thương, gã vốn đã có áy náy trong lòng, giờ phút này đương nhiên không muốn để cho đối phương mưu đồ thành công.

Ba người khi đó liếc nhau một cái, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy quyết ý nồng đậm.

Mà đám người Lữ Hậu Đức đang cất bước đi tới đương nhiên cũng nghe rõ ràng đối thoại của ba người trước mặt.

Nhưng trên mặt bọn họ lại không có nửa phần sợ hãi hoặc là bất an vì âm mưu bị đâm thủng, ngược lại ý cười trên mặt càng ngày càng sâu.

"Các ngươi cảm thấy lão già kia sẽ trơ mắt nhìn các ngươi chết, hay là sẽ tới cứu các ngươi đây?" Lữ Hậu Đức khi cách đám người Từ Hàn không quá một trượng đột nhiên dừng bước, nhe răng cười nói.

Đám người Từ Hàn đương nhiên không có tâm tư phí nhiều lời với y, ba người khi đó đều thúc dục chân nguyên cùng kiếm ý trong cơ thể mình, Từ Hàn thậm chí đã chuẩn bị tốt thả Chân linh Yêu thú kia ra. Trạng thái của Ngụy tiên sinh quả thực không thể lạc quan, hắn cũng không muốn để cho lão mạo hiểm như vậy.

Lữ Hậu Đức thấy ba người như thế, trong mắt lập tức sáng lên một trận hàn quang.

Y lập tức đưa một cánh tay chỉ thẳng lên trời, hô lớn: "Bày trận!"

Khi đó hơn trăm đệ tử phía sau y đồng loạt theo tiếng mà động, từng đạo Chân nguyên cuồng bạo từ trong cơ thể bọn họ trào ra ngưng kết đến bàn tay Lữ Hậu Đức đang vươn lên không trung.

Vì thế một hư ảnh Thần điểu toàn thân tắm lửa vào lúc đó đột nhiên hiện lên, nó phát ra một tiếng gáy dài cao vút, trong thiên địa lập tức im lặng lại.

Con Thần điểu Chu Tước kia theo Chân nguyên của đệ tử xung quanh rót vào, thân thể càng lúc càng ngưng thật đồng thời càng lớn, chỉ trong mười hơi thở đã hóa thành kích thước mười trượng.

Nó dang hai cánh ra, đám người Từ Hàn lập tức bị bao phủ dưới bóng ma, mà uy năng ẩn chứa trong cơ thể Thần điểu cũng cực kỳ cuồn cuộn bàng bạc, đám người Từ Hàn dưới cỗ uy áp kia lại mơ hồ có loại cảm giác hít thở không thông. Đợi đến khi Thần điểu ngưng tụ xong, Lữ Hậu Đức đã cảm thấy mình nắm trong tay phần thắng.

Y liếc mắt nhìn biệt viện phía sau đám người Từ Hàn, lạnh giọng hỏi: "Như thế nào, còn không ra tay sao?"

"Không sao, đợi ta giết bọn chúng rồi lại đi tìm ngươi!"

Y nói như vậy, tay giơ lên cao vung mạnh một cái, con Thần điểu Chu Tước khổng lồ kia lập tức phát ra một tiếng kêu dài, giết tới đám người Từ Hàn.

Đám người Từ Hàn đương nhiên không phải hạng người bó tay chịu trói, trong lúc nhất thời kiếm ảnh màu vàng, xiềng xích hàn thiết cùng với Chân linh sư tử màu trắng đều bị ba người gọi ra, xông về phía con Thần điểu kia.

Nhưng uy năng của Thần điểu quả thực vượt qua dự liệu của bọn họ, chỉ là hơi tiếp xúc, thứ bọn họ gọi ra thứ bị đốt thành tro tàn dưới cánh lửa của Thần điểu.

Bất kể xiềng xích hàn thiếc hay là hư ảnh sư tử màu trắng đều là Chân linh của Yến Trảm cùng Ninh Trúc Mang, tương liên cùng tâm thần, giờ phút này Chân linh của bị đánh tan khiến sắc mặt hai người trắng bệch, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

Từ Hàn tuy rằng cũng không có gì đáng ngại, nhưng mắt thấy Thần điểu kia phô thiên cái địa đánh úp lại, hắn cuối cùng cắn răng, muốn gọi ra chân linh Yêu thú của mình, quyết đánh một trận.

“AI...

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng thở dài đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Hai tròng mắt Từ Hàn ngưng tụ, hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu Chu Tước có một vật đen kịt đang nhanh chóng rơi xuống.

Thứ kia tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới độ cao cách đầu con Chu Tước kia không quá mười trượng.

Hắn nhận ra thứ kia...

Đó chính là hòm gỗ trên lưng Ngụy tiên sinh...
Bình Luận (0)
Comment