Chương 96: Cuộc chiến của Tiên nhân
Chương 96: Cuộc chiến của Tiên nhânChương 96: Cuộc chiến của Tiên nhân
Cho nên, Hỏa Diễm Thần điểu hùng hổ kia ở cách đám người Từ Hàn không quá một tấc đã bất ngờ rơi xuống đất.
Đầu nó hung hăng đâm vào trong mặt đất, thân thể đong đưa kịch liệt, nhất là đôi cánh khổng lồ kia không ngừng võ, giương lên từng trận sóng lửa, nhưng dù là như thế, nó vẫn không thể dựng thân thể của mình lên một lần nữa.
Bởi vì trên đỉnh đầu nó có một cái rương gỗ nho nhỏ, ít nhất so với thân hình khổng lồ của nó, kích thước của cái rương gỗ kia cũng không tính là kỳ lạ.
Nhưng hết lần này tới lần khác rương gỗ kia lại tựa như có sức nặng đến vạn quân, đè ở đỉnh đầu nó giống như Thái sơn bất động.
Dường như không cách nào thừa nhận áp lực nặng nề như vậy, trong miệng Chu Tước Thần điểu bắt đầu phát ra từng trận bi minh, sau đó trên thân thể nó dần dần hiện ra từng vết nứt giống như rắn độc, vết nứt kia xuất hiện cực kỳ đột ngột, cũng cực nhanh, trong nháy mắt đã dày đặc toàn thân của nó.
Nó giấy giụa dần dần trở nên vô lực, sau vài hơi thở hai cánh hoàn toàn buông xuống, sau đó chỉ nghe một tiếng giòn vang, thân hình khổng lồ chợt như lưu ly nghiền nát.
Ánh lửa đầy trời rơi xuống, thiêu đốt mặt đất cháy đen, dâng lên từng luồng khói dày đặc.
Khi đó, một cái bóng người chậm rãi đứng ở trên rương gõ, chắp tay lạnh lùng nhìn đám người Lữ Hậu Đức.
“Nguy tiên sinhI"
Đương nhiên không cần suy nghĩ nhiều, người ra tay này chính là Ngụy tiên sinh.
Đám người Từ Hàn lộ ra dị sắc, khi đó lập tức lớn tiếng hô, bọn họ rất rõ ràng, Ngụy tiên sinh xuất hiện chính là chuyện trong ý muốn của đối phương, ngoại trừ lo lắng ra, mọi người lại càng thêm tự trách.
"Rốt cục cũng ra ngoài." So với đám người Từ Hàn lo lắng, đám người Lữ Hậu Đức đồng loạt lộ ra vẻ cười lạnh.
Quần áo của Ngụy tiên sinh căng phồng, lão híp mắt nhìn chằm chằm Lữ Hậu Đức, trong mắt cũng không có quá nhiều tức giận, ngược lại mang theo một tia bi thiết nông đậm.
“Ngàn năm trôi qua a...'
"Truyền thừa của Ô Tiêu Hà lại rơi xuống tình cảnh như vậy, thật sự khiến lão phu..."
"Hừ!" Lữ Hậu Đức nghe nói vậy, hừ lạnh một tiếng: "Lão hủ ngươi là cái thá gì, danh húy của tổ sư Xích Tiêu môn ta lại có thể nhắc tới một cách tùy ý như vậy?"
Chưởng giáo nhà mình đã sớm ở trong bóng tối chờ lâu, chỉ đợi vị Ngụy tiên sinh này xuất hiện, cho dù đối phương là Tiên nhân, nhưng thương thế lúc trước nhất định chưa kịp khôi phục, Ngụy tiên sinh trong mắt y giờ phút này chắc chắn không phải là đối thủ của chưởng giáo nhà mình.
Y đương nhiên phải cáo mượn oai hùm, cũng không sợ hãi lão nhân trước mắt.
Đùng!
Nhưng lời này vừa mới ra khỏi miệng, gò má của Lữ Hậu Đức đã truyền đến một tiếng đau nhức nóng bỏng.
Còn không đợi y phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một bóng người mặc áo bào màu trắng đã xuất hiện trước mặt y.
Tuy rằng người kia đưa lưng về phía y, nhưng ngọn lửa sáng rực trên áo bào trắng sau lưng vẫn làm cho Lữ Hậu Đức nhận ra thân phận của đối phương.
Y không có nửa phần dũng khí đi trách móc người nọ vì sao lại ra tay với mình, ngược lại khi đó vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống, hô to: "Lữ Hậu Đức cung nghênh chưởng giáo đại nhân!"
Các đệ tử xung quanh cũng phục hồi tinh thần lại, đồng loạt noi theo Lữ Hậu Đức quỳ xuống, hô to: "Đệ tử cung nghênh chưởng giáo đại nhân."
"Xúc phạm tiên hiên, một chưởng này là ta đánh thay lão tiên sinh." Người mặc áo bào trắng kia vẫn chưa xoay người lại, nhưng thanh âm lạnh như băng khi đó đã vang lên.
Đáy lòng Lữ Hậu Đức đương nhiên có nghi hoặc, hiện tại vốn là thời điểm tới tìm vị Ngụy tiên sinh này gây phiền toái, sao chưởng giáo của mình lại bỗng nhiên xưng hô đối phương là tiên hiền đây? Nhưng hiện tại y sao còn dám có nửa phần ngỗ nghịch, vội vàng cúi đầu nói: "Đa tạ chưởng giáo dạy dỗ...
Tạ Mãn Ngự lúc này đây đi tới trước mặt đám người Từ Hàn đã không còn là một bộ pháp tướng nguy nga kia, mà chính là bản thể của gã.
Gã trẻ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của đám người Từ Hàn, ít nhất nhìn qua có lẽ không quá ba mươi, thậm chí so với đám người Ninh Trúc Mang thì còn nhỏ hơn không ít, mà trên thực tế đối với loại Tiên nhân sống mấy trăm năm như bọn họ mà nói, dung mạo cũng không phải là một thứ có thể dùng để cân nhắc tuổi tác.
Giờ phút này một bộ áo bào trắng của gã căng phồng lên, làm như không thấy đối với đám người Từ Hàn, ngửa đầu nhìn thẳng về phía Ngụy tiên sinh đứng trên rương gỗ, khóe miệng phác họa ra một nụ cười: "Vãn bối không hiểu tôn tỉ, xử lý như thế, không biết tiên sinh có hài lòng hay không."
Tạ Mẫn Ngự đã chấp chưởng Xích Tiêu môn hơn ba trăm năm, đương hiểu hiểu rõ rất nhiều tân mật trong môn hơn nhiều so với đám người Lữ Hậu Đức.
Mấy lần giao tiếp cùng Nguy tiên sinh làm cho gã dần dần ý thức được vị lão nhân này không đơn giản như trong tưởng tượng của mình, nhất là sau khi trở vê cố ý lật xem một ít ghi chép, mặc dù khó có thể tin, nhưng Tạ Mẫn Ngự vẫn mơ hồ đoán được thân phận lão nhân này.
"Chuyện nhà Xích Tiêu môn, lão phu không muốn tham dự." Nguy tiên sinh nhìn Tạ Mẫn Ngự, từ chối cho ý kiến đối với thiện ý đột nhiên phóng thích ra của vị chưởng giáo đại nhân này.
"Tiên sinh cao thượng." Tạ Mẫn Ngự cười nói, sau đó sắc mặt chợt trầm xuống,'Nếu đã như vậy, chúng ta lại nói đến đạo Kim Ô Chân hỏa trong tay tiền bối đi."
Ngụy tiên sinh nghe vậy lại cười nhạt một tiếng, tay lão chợt duỗi ra, trong bàn tay có một đạo hỏa diễm vàng óng đột nhiên hiện ra.
Cho dù lấy tâm tính Tiên nhân ba trăm năm của Tạ Mẫn Ngự, vào lúc đó thân thể cũng khẽ chấn động, trong mắt hiện lên một tia tham lam.
"Ngươi có muốn nó?" Ngụy tiên sinh cười hỏi.
"Vật này liên quan đến truyền thừa ngàn năm của Xích Tiêu môn ta, kính xin tiên sinh từ bỏ thứ yêu thích, từ đó tiên sinh cũng tốt, bằng hữu của tiên sinh cũng được, đều là thượng khách của Xích Tiêu môn ta." Tạ Mẫn Ngự cao giọng nói.
"Vật này vốn là tổ sư Ô Tiêu Hà của các ngươi tặng cho ta, theo lý thuyết, nếu ngươi muốn thì ta đương nhiên phải trả lại." Ngụy tiên sinh nói. Lời này nói ra, trên mặt Tạ Mân Ngự lập tức nổi lên từng trận vui mừng, gã nhanh chóng nói: "Phong độ của tiên sinh quả thực làm hậu sinh bội..."
Nhưng chữ 'phục' đến bên miệng còn chưa kịp phát ra, vào lúc đó đã cứng rắn dừng lại.
Bàn tay Ngụy tiên sinh mở ra lúc đó nắm chặt, hỏa diễm màu vàng óng kia vào lúc đó nhanh chóng tiêu tán.
Lão nhân lắc đầu, không khỏi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, ta không cho ngươi được."
Một khắc kia, sắc mặt Tạ Mẫn Ngự trong nháy mắt ngưng đọng, quần áo quanh người gã bay múa, hàng ngàn con rắn lửa từ sau lưng gã xông về phía trước, giương nanh múa vuốt duỗi dáng người của mình ra, gã nhìn chằm chằm Ngụy tiên sinh, thấp giọng nói: "Xem ra, tiên sinh không muốn giúp người khác hoàn thành ước vọng rồi?"
Ngụy tiên sinh lúc này đây cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tạ Mẫn Ngự, mà chỉ dùng con mắt bình tĩnh đánh giá nam nhân phong tư trác tuyệt trước mắt này thật kỹ.
Lão nhìn hồi lâu, khoảng chừng phải hơn mười hơi thở.
Lão đương nhiên có lý do bất đắc dĩ của mình, mà lý do như vậy đủ để đả động rất nhiều người. Lão có lý do để tin tưởng, với Tạ Mẫn Ngự tu hành ba trăm năm, đối phương cũng có thể nghĩ rõ đạo lý này.
Nhưng Tạ Mẫn Ngự hiện tại bị Thiên kiếp gia thân, mà lão đã gặp qua quá nhiều chấp niệm của người sắp chết đối mới sinh mệnh, điểm này đương nhiên không có gì đáng trách, nhưng rất nhiều lúc nếu chấp nhất quá sâu, đổi lấy lại là bản tính mê thất.
Rất hiển nhiên, Tạ Mẫn Ngự giờ phút này đã dần dần lạc vào trong chấp nhất như vậy.
Cho nên lão nhân lại lắc đầu, nói: 'Không được."
Cũng vì thế, đám rắn lửa phía sau Tạ Mẫn Ngự gào thét, phô thiên cái địa vọt tới lão nhân.
Quần áo lão nhân khuấy động, mặt đất dưới chân rung động, từng bức tường đá đột nhiên vươn ra ngăn ở trước mặt lão nhân, nghênh đón đám rắn lửa gào thét kia. ...
Cuộc chiến của Tiên nhân uy chấn sơn hà, cho dù chỉ là thăm dò ngay từ đầu, cũng làm cho Hoành Hoàng thành chấn động.
Cho nên ở trong Hoàng cung, một vị nam nhân mặc cẩm bào nhíu nhíu mày, buông tấu chương trong tay xuống, đi tới cửa đại điện chắp tay nhìn.
Trên Long Ẩn tự, lão hòa thượng buồn ngủ chợt ngồi dậy, nghiêng đầu hơi suy tư, sau đó cúi đầu cầm niệm châu trong tay lên, mặc niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Bên trong Chấp Kiếm các, đại hán mặt đầy thịt nhìn chén cơm bởi vì mặt đất bỗng nhiên nổi lên mà dời đi vài phần, lần nữa vươn tay đặt chén kia trở lại vị trí trước đó, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn gật đầu, lần thứ hai không coi ai ra gì vùi đầu vào thưởng thức.
Trong một tòa cửa phủ ở Hoành Hoàng thành có một lão Nho sinh dáng người gầy gò, lúc đặt bút hơi chần chờ, mực nhỏ vào giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, một bức chữ đẹp lập tức bị hủy. Lão Nho sinh hơi sửng sốt, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, lại không biết là vì một bộ chữ đẹp này, hay là vì thất lạc...