Chương 97: Người đuổi theo ánh sáng
Chương 97: Người đuổi theo ánh sángChương 97: Người đuổi theo ánh sáng
Sau một tiếng nổ lớn.
Tường đá vỡ vụn, hỏa xà không công mà về.
Ngụy tiên sinh nhìn Tạ Mẫn Ngự, nói: "Động thủ ở nơi này không hay."
Tạ Mẫn Ngự mỉm cười, thân thể dừng lại, chợt lập tức vọt lên trời, tốc độ của gã cực nhanh, chỉ là trong nháy mắt mọi người đã không tìm được bóng dáng của đối phương.
Ngụy tiên sinh ngửa đầu nhìn chân trời, mặt đất dưới chân lão chợt khởi động, một cột đá thật lớn đột nhiên dâng lên, vậy mà ngay lúc đó cõng rương gỗ cùng với Ngụy tiên sinh đứng trên rương xông lên chân trời.
Kết giới của Chấp Kiếm lệnh chỉ có thể chống đỡ chân nguyên dao động dưới Tiên Nhân cảnh, nếu là Tiên nhân đấu pháp, vậy nhất định sẽ mang đến tai họa không nhỏ cho Hoành Hoàng thành, đại đa số người hiển nhiên đều không muốn nhìn thấy điểm này.
Cho nên hai người rất có ăn ý lựa chọn quyết đấu ở chân trời.
Hai vị Tiên nhân rời đi, mọi người trên mặt đất ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau khi hơi sửng sốt lại đồng loạt nhấc binh khí của mình lên chiến thành một đoàn.
Nhưng cũng may lúc trước Ngụy tiên sinh ra tay phá vỡ con Chu Tước Thần điểu kia, dẫn đến chiến trận hiện tại đã bị nghiên nát, những đệ tử kia cũng mang trọng thương. Không có chiến trận gia trì, đám người Từ Hàn mặc dù bởi vì thương thế lúc trước mà không thể thi triển toàn lực, nhưng đủ để miễn cưỡng ứng phó, không đến mức lại bị đánh tan trong thời gian ngắn. ...
Xe ngựa đã đi tới cửa Hoành Hoàng thành, xa xa lại đột nhiên truyền đến từng trận ầm vang.
Chân Nguyệt vẫn cúi đầu từ khi lên xe lúc đó chợt ngẩng đầu lên, nàng vén tấm vải che cửa toa xe lên, quay đầu nhìn về phía tiếng âm ầm truyền đến.
Nơi đó, nếu nàng nhớ không sai chính là chỗ ở của Từ Hàn.
Chân Nguyệt vào lúc đó chợt nhíu máy.
"Có chuyện gì vậy? Lão đại?" Đám người Hồ Mã ở một bên mặc dù cũng kỳ quái trong Hoành Hoàng thành sao lại phát ra tiếng nổ lớn như vậy, nhưng vẫn chưa để ở trong lòng, ngược lại thấy dị trạng của Chân Nguyệt, mọi người đều đồng loạt nhíu mày.
Nhưng Chân Nguyệt lại không để ý tới mọi người, nàng giống như nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng hô: "Dừng xel"
Sau đó lại vội vàng đứng người lên, bước nhanh xuống xe ngựa.
Lúc này, người đi đường cũng đồng loạt nhìn vê phía tiếng âm ầm kia truyền đến, không biết là ai phát ra một tiếng kinh hô, đưa tay chỉ về phía mái vòm.
Chỉ thấy nơi đó có hai bóng người mơ hồ đan xen, từng đạo lưu quang ánh lửa lóe ra, rồi lại trong nháy mắt quy về tĩnh mịch.
"Chân cô nương, lập tức có thể ra khỏi thành, đây là ý gì vậy?" Lúc này, Nguyên Tu Thành trên xe ngựa phía trước vẻ mặt hứng thú đi xuống xe ngựa, tiến tới bên cạnh Chân Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.
Chân Nguyệt cũng không trả lời vấn đề của Nguyên Tu Thành trước tiên, nàng vươn tay, chỉ về phương hướng tiếng đánh nhau truyền đến, hỏi: "Nơi đó là nơi nào?" Nguyên Tu Thành nghe được lời nói này, ý cười trên mặt chợt lóe rồi biến mất, sau đó y dùng một giọng điệu cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Cô nương không biết sao?"
"Ý ngài là sao?" Chân Nguyệt quay đầu nhìn về phía nam nhân này, nhíu mày hỏi.
"Đêm hôm qua, Xích Tiêu môn thừa dịp cô nương không có ở đây, đã lấy lý do nói là bắt được cô nương uy hiếp Từ huynh đệ, may mắn Từ huynh đệ cảnh giác phát hiện quỷ kế của bọn họ."
"Thế nhưng Từ huynh đệ cho rằng, nếu Xích Tiêu môn tặc tâm không chết, rất có thể một kế không được, sẽ dùng tiếp một kế khác, thật sự ra tay với cô nương, cho nên mới để cho tại hạ đưa cô nương ra khỏi thành, phòng ngừa bất trắc." Nói đến đây, Nguyên Tu Thành có chút hứng thú nhìn Chân Nguyệt một cái, lúc này mới tiếp tục nói: "Giờ phút này chắc là người của Xích Tiêu môn cầu được Chấp Kiếm lệnh, nghĩ đến đã cùng đám người Từ huynh đệ đánh nhau thành một đoàn."
Dứt lời, nam nhân này còn bĩu môi, có vài phần tiếc hận cảm thán nói: "Từ huynh đệ xưa nay trọng tình trọng nghĩa, cảnh ngộ lần này chỉ sợ sinh tử chưa biết, quả thực làm cho tại hạ bóp cổ tay a..."
Chân Nguyệt lần đầu tiên nghe được chân tướng như vậy, thân thể lập tức chấn động, mà đám người Hồ Mã sống nương tựa vào nàng nhiều năm đương nhiên nhìn ra tâm tư của nàng, sắc mặt bốn người biến đổi, vội vàng tiến lên vây quanh Chân Nguyệt, bảy miệng tám lưỡi nói: "Lão đại, nếu như Từ Hàn để cho chúng ta đi, chúng ta cũng không thể cô phụ tâm ý của người ta."
"Đúng vậy, hơn nữa Từ Hàn kia quỷ kế đa đoan, chắc hẳn cũng sẽ không ngồi chờ chết, chúng ta không nên đi gây thêm phiên phức cho người taI"
Bốn người ngươi một lời ta một câu lải nhải bên tai Chân Nguyệt, nhưng Chân Nguyệt vẫn chưa hề đáp lại bọn họ, mà chỉ nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau trên bầu trời.
Điều này làm cho bốn người Hồ Mã càng thêm bối rối.
Hồ Mã sắc mặt bình tĩnh nói: "Lão đại, ngươi cũng phải suy nghĩ rõ ràng a, nếu Xích Tiêu môn cầu được Chấp Kiếm lệnh, vậy nghĩ đến lần này tất nhiên có chuẩn bị mà đến. Lúc trước Ngụy tiên sinh cũng không phải là đối thủ của chưởng giáo Xích Tiêu môn, hiện giờ bệnh nặng chưa lành, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chúng ta đi không chỉ không giúp được gì, ngược lại sẽ góp luôn tính mạng của bản thân vào!"
Có lẽ liên quan đến sinh tử, Hồ Mã xưa này đầu gỗ giống như là hiểu thông suốt, bóc tách mọi chuyện cực kỳ rõ ràng.
Ba người bên cạnh cũng vội vàng đáp lời, ý đô xua tan một số suy nghĩ không thực tế trong đầu vị lão đại của mình lúc này.
Dường như lời khuyên bảo như vậy có tác dụng, Chân Nguyệt lúc đó thu hồi ánh mắt trông về phía xa xa, quay đầu nhìn vê phía đám người Hồ Mã, nàng cười cười hỏi: "Các ngươi đã thương lượng xong đi đâu chưa?”
Vấn đề như vậy làm cho bốn người sửng sốt, nhưng rất nhanh trên mặt bọn họ đã hiện ra một tia vui mừng.
"Đi Long châu!" Sử Ngọc Thành nghĩ đến việc kiếm tiên làm giàu.
"Đi Tề châu!" Lỗ Áp Sơn muốn đi gặp cô nương xinh đẹp lập tức nói.
Hồ Mã thấy thế lại hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái, đã đến lúc này còn nổi nội chiến, quả thực làm cho gã hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Lão đại muốn đi nơi nào, chúng ta sẽ đi nơi đó!" Hồ Mã lúc đó vội vàng nói.
Ba người ở một bên nghe vậy cũng phục hồi tinh thần lại, đồng loạt gật đầu đồng ý. "Tê châu đi." Chân Nguyệt cười đáp lại,'Thấy nhiều cát vàng Ký châu, cũng muốn đi xem sơn hà tươi đẹp nọ..."
"Được rồi! Chúng ta sẽ đến Tề châu." Bốn người vội vàng đáp. Hiện tại chỉ cần Chân Nguyệt có thể bỏ đi ý niệm kia, vậy dù để bọn họ lên núi đao xuống biển lửa, có lẽ bốn người này đều có thể không chút chối từ.
"Lên xe đi." Chân Nguyệt nhìn vẻ mặt thân thiết của bốn người này, trong lòng hơi ấm áp, vội nói như thế.
Bốn người nào dám phun ra nửa chữ không, vội vàng lên xe ngựa.
Lúc này Chân Nguyệt mới đi tới trước người Nguyên Tu Thành ở bên kia, hơi chắp tay với nam nhân này, nói: "Làm phiên Nguyên đại ca chiếu cố tốt bốn huynh đệ này của ta."
Nguyên Tu Thành nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được ý của Chân Nguyệt, vị nam nhân này khẽ gật đầu, đang muốn đáp lại.
Nhưng bốn người cất bước đi lên xe ngựa vào lúc đó lại dừng bước.
Bọn họ lại chạy ngược xuống, lo lắng vây quanh Chân Nguyệt hỏi: "Lão đại, ngươi có ý gì?"
"Ta không thể không đi." Chân Nguyệt trả lời cực nhanh, cũng cực kỳ chắc chắn."Nhưng các ngươi không cần đi cùng ta, tới Tê Châu đi, làm chút mua bán, cưới vợ, sống thật tốt."
"Dựa vào cái gì?" Hồ Mã rốt cục cũng không nhịn được uất ức trong ngực mình, gã lớn tiếng quát, Tiểu tử Từ Hàn kia đối xử với ngươi như thế nào ngươi không cảm giác được ư? Tại sao ngươi phải đi chết chung với hắn chứ?"
Ba người Lỗ Áp Sơn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hiển nhiên cũng hoảng sợ vì Hồ Mã đột nhiên nổi giận.
Trong lúc nhất thời, bọn họ sững sờ tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Chân Nguyệt.
Bọn họ cũng tồn tại nghi vấn như vậy, quả thực nghĩ không ra, Từ Hàn đến tột cùng có điểm nào đáng để Chân Nguyệt làm đến mức này.
Mà đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, trên mặt Chân Nguyệt chợt nở một nụ cười chân thành, nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, con ngươi phản chiếu ánh mặt trời mùa xuân, lấp lánh rực rỡ.
Nàng nói,'Hắn chính là ánh sáng..."...
Cuối cùng Chân Nguyệt vẫn một mình đi về phía chỗ ở của Từ Hàn.
Vệ Trần cẩn thận nhìn đám người Hồ Mã đứng tại chỗ, hỏi: "Chúng ta... chúng ta sẽ không đi sao?"
"Đi cái gì?" Lời này vừa mới ra khỏi miệng đã bị Hồ Mã lên tiếng cắt đứt, gương mặt của đại hán này đỏ bừng, quát mắng: "Đi cùng chịu chết sao?"
Dứt lời, gã tựa như giận dõi, dẫn đầu đi tới bên cạnh xe ngựa, cất bước muốn lên xe: "Nàng muốn chịu chết thì cứ để cho nàng đi đi, chúng ta đi, tới Tê châu!”
Nhưng gã thúc giục như vậy, lại không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Ba người Lỗ Áp Sơn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều đồng loạt đứng tại chỗ, cũng không có chút ý định đi theo Hồ Mã.
"Mấy người chúng ta đã nói phải cùng sinh cộng tử..." Sử Ngọc Thành nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy." Vệ Trần vẻ mặt buồn rầu tiếp lời: "Nghe nói con đường tới âm gian không dễ đi, một mình lạnh lẽo đến hoảng hốt..." "Nếu lão đại bị những quỷ sắc kia khi dễ thì làm sao bây giờ?" Lỗ Áp Sơn buồn bực nói.
Hồ Mã đã đứng một chân trên xe ngựa có chút mùi vị không xuống đài được, gã trâm mặt quát: 'Cảm thấy sống đủ rồi? Không cưới vợ à? Muốn đi thì các ngươi cứ đi, lão tử sẽ không chịu chết cùng tên hỗn đản họ Từ kial"
"Nếu không..." Vệ Trân nhỏ tuổi nhất chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Mã,Tiểu Mã ca cưới một phòng vợ, hưởng thêm phần của đệ đi." Đứa nhỏ này sau khi dứt lời này đã cực kỳ trang trọng chắp tay về phía Hồ Mã, không ngờ lại không chút do dự quay đầu, đuổi theo hướng Chân Nguyệt rời đi.
"Phần của ta, cũng nhọc cho tiểu Mã ca rồi." Sử Ngọc Thành cũng chắp tay nói, sau đó xoay người rời đi.
Hồ Mã nhìn hai người đi xa, sắc mặt xanh mét, có thể nói khó nhìn đến cực hạn.
Cũng may lúc này, Lỗ Áp Sơn xưa nay có chút bất hòa với gã vậy mà lại đang tiến tới.
Sắc mặt Hồ Mã hơi chậm lại, đang muốn nói cái gì đó.
Nhưng khi đó Lỗ Áp Sơn lại vươn tay, vỗ mạnh vào bả vai Hồ Mã.
Đại hán này ý vị thâm trường nhìn gã, nói: "Huynh đệ vất vả rồi, ta thích tiểu cô nương mười tám tuổi, cũng đừng tìm người quá lớn tuổi."
Dứt lời, gã không đợi Hồ Mã phản ứng lại đã xoay người, đuổi theo phương hướng Hồ Mã rời đi.
Hồ Mã ngây người tại chỗ, sững sờ một lúc lâu, kinh ngạc nhìn bóng lưng ba người đi xa.
Gã nghẹn một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi cút đi, eo lão tử không tốt, bốn người? Các ngươi muốn hại chết lão tử sao?"
Hán tử này tùy tiện mắng xong, nhưng bước chân vẫn cực kỳ thành thật đuổi theo phương hướng mọi người rời đi.
Ở phía sau, vị Nguyên Tu Thành kia nhìn bóng lưng mọi người rời đi, y chậm rãi đi tới trước xe ngựa, ánh mắt nheo lại, trong con ngươi chớp động hào quang dọa người.
"Đồ đạc mà ngay cả người giám thị cũng muốn bảo vệ..."
"Vậy để Nguyên mỗ nhìn xem, ngươi đến tột cùng là vật gì!."