Chương 98: Thần Vô Song (1)
Chương 98: Thần Vô Song (1)Chương 98: Thần Vô Song (1)
Dân chúng trong Hoành Hoàng thành sớm đã buông công việc trong tay xuống, ngửa đầu nhìn chân trời.
Lấy thị lực của đại đa số bọn họ đương nhiên nhìn không rõ tình hình đấu pháp của hai vị Tiên nhân kia, nhưng điều này cũng không hề cản trở sự tò mò trong lòng bọn họ.
Mà Tạ Mẫn Ngự và Ngụy tiên sinh với tư cách là nhân vật chính, hiển nhiên đều không có tâm tình để ý tới ý nghĩ của những dân chúng bình thường này.
Tạ Mãn Ngự giờ phút này hơi có chút thở hổn hển, gã nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt, trong lòng đương nhiên là có chút gió giục mây vần, dựa theo suy nghĩ của gã, lão nhân kia đã bị trọng thương ở trong trận đại chiến lúc trước, đồng thời gã cũng rất hiểu rõ bản lĩnh của mình, cho dù đối phương có thể là Tiên nhân sống gần ngàn năm, nhưng cũng không có khả năng khôi phục lại trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Huống hồ nếu gã không nhìn lầm, lần trước sở dĩ lão nhân này bại ở trên tay mình, là bởi vì trong cơ thể lão nhân còn có thương thế nghiêm trọng hơn. Hai thứ này cộng lại khiến gã thầm cảm thấy chuyến đi này mười phần chắc chín.
Nhưng trên thực tế sau khi giao thủ, Tạ Mẫn Ngự lúc này mới ý thức được, chính mình rốt cuộc vẫn xem thường đối phương.
Gã nhìn chằm chằm lão nhân nguy nga bất động trước mặt, dưới chân đối phương giẫm lên rương gỗ thật lớn, mà rương gỗ kia là do một cái cột đá từ dưới mặt đất dâng lên, thẳng đến trên cao ngàn trượng đỡ lấy. Mấy lần thăm dò, gã tuy vẫn chưa dùng hết chiêu bài của bản thân, nhưng cũng đã liều hết bảy tám phần thực lực, vậy mà lão nhân này lại thấy chiêu phá chiêu, thân thể từ đầu đến cuối không rời khỏi rương gỗ kia nửa bước.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tạ Mẫn Ngự càng lúc càng khó coi: "Tiên sinh quả nhiên là thâm tàng bất lộ."
Gã mở miệng như vậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lão nhân, gã đang tìm kiếm, tìm kiếm một cơ hội để giành chiến thắng trong một kích.
Nguy tiên sinh nhìn thấu tâm tư của gã, lại không có ý chọc thủng.
Lão ngược lại chỉ lắc đầu, dùng một loại ngữ khí gân như giảng dạy nhìn chằm chằm Tạ Mãn Ngự, nói: "Vượt qua Thiên kiếp lần này, lần sau thì sao?"
Lời này không thể nghi ngờ chọc trúng nỗi đau của vị chưởng giáo đại nhân kia.
Sắc mặt vị chưởng giáo đại nhân này hơi biến đổi, phẫn nộ nói: "Qua lần này thì mới có lần sau. Nếu như còn sống, vậy sao phải từ bỏ hy vọng!"
Lần này đến lượt Ngụy tiên sinh sửng sốt.
Lão trầm mặc một hồi lâu mới thở dài: "Đúng vậy, phải sống sót mới có hy vọng."
Sau đó sắc mặt lão nhân nghiêm túc nói: "Vậy nếu chúng ta đều vì hy vọng của mình, thế thì phân ra thắng bại đi."
Khi đó quần áo của lão nhân khuấy động, cột đá cao chót vót dưới chân chợt run rẩy, từng nhánh cây đột nhiên từ khe đá vươn ra:
Những cành cây kia vừa mới vươn ra còn cực kỳ nhỏ bé, kích thước như cánh tay của em bé, nhưng rất nhanh đã hóa thành lớn hơn một trượng, phô thiên cái địa vọt vê phía Tạ Mẫn Ngự. Tạ Mẫn Ngự biến sắc, không dám khinh địch.
Hỏa xà phía sau lưng gã khi đó tuôn ra, nghênh đón từng nhánh cây thô to kia.
Hỏa xà nhỏ nhắn lại ẩn chứa một trong những ngọn lửa nóng rực nhất trên đời —— Chu Tước Thần hỏa.
Chỉ thấy hỏa xà nhỏ bé quấn quanh những cành cây thô to kia, sau đó cành cây thật lớn lập tức dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, trong nháy mắt đã bị hỏa diễm kia thiêu cháy, hóa thành tro tàn.
Thấy tình trạng này, trên mặt Ngụy tiên sinh vẫn chưa từng hiện lên chút dị sắc nào, hai tròng mắt lão ngưng tụ, sau lưng chợt dâng lên một đoàn hỏa diễm mãnh liệt, sau đó một con Kim Ô ba chân chợt hiển hiện phía sau lưng lão, nó phát ra một tiếng thét dài, nhanh chóng đánh về phía Tạ Mẫn Ngự.
Vị chưởng giáo đại nhân kia thấy thế, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Hỏa xà sau lưng gã lập tức lăng liệt tụ tập quấn quanh cùng một chỗ, khi đó hóa thành một con Chu Tước Thần điểu.
Con Chu Tước Thần điểu này hiển nhiên là thứ mà Thần điểu do các môn đồ Xích Tiêu môn ngưng tụ lúc trước không thể sánh nổi.
Bất kể dáng người lớn hơn trăm trượng, hay là nhiệt độ quanh thân nóng rực đến gần như xé rách cả không gian, có thể thấy Thần điểu này là bất phàm như thế nào.
Tạ Mẫn Ngự có thể đi tới hôm nay, chắc chắn cũng không phải hạng người khiếp nhược, huống chỉ cả đời gã đã tu hành công phá hệ hỏa này, gặp phải Kim Ô Chân hỏa đương nhiên là muốn cùng phân cao thấp, hai tay gã vung lên, con Chu Tước Thần điểu kia phát ra một tiếng kêu dài, ngay khi đó giết thẳng tới chỗ con Kim Ô kia.
Một tiếng nổ lớn vang vọng.
Hai con Thần điểu va chạm bạo phát ra uy năng đáng sợ cho dù ở trên cao ngàn trượng cũng đủ để lan đến dân chúng Hoành Hoàng thành.
Khí lãng nóng rực kia trùng kích ra, dùng tốc độ cực nhanh từ lòng bàn chân lan tràn tới bốn phía.
Tạ Mẫn Ngự toàn lực ứng phó thúc dục Chu Tước Thần điểu vốn không rảnh bận tâm việc này, nhưng Ngụy tiên sinh vào lúc đó lại khẽ nhíu mày, vị lão giả này mạnh mẽ dậm chân, trên cây cột đá cao vút dưới chân liên nhanh chóng mọc ra một bức tường đất thật lớn, mở ngang ra, mấy hơi thở đã trải dài trăm dặm, che khuất sóng nhiệt hừng hực kia, sau đó bức tường đất khổng lồ tựa như tấm thảm che lấp toàn bộ Hoành Hoàng thành trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành bụi đất rơi xuống tòa đô thành bên dưới.
Sau đó ngón tay của lão nhân lại búng lên, một đạo hỏa diễm vàng óng trào ra, trong nháy mắt trải rộng, thiêu đốt bụi bặm bị bao phục ở bên trong đó không còn một mảnh.
Một loạt hành động này ở trong mắt người thường chỉ xảy ra trong nháy mắt, bọn họ chỉ thấy sóng gió bắt đầu cuồn cuộn, sau đó sắc trời đột nhiên tối sầm lại, ánh mặt trời bị một vật gì đó thật lớn che khuất, sau đó chỉ còn lại ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, rồi ngọn lửa cũng lập tức dập tắt.
Đương nhiên người bình thường nhìn không rõ những thứ này, nhưng Tạ Mẫn Ngự thân là Tiên nhân lại nhìn cực kỳ rõ ràng.
Vì thế sắc mặt gã hắn trở nên có chút khó coi vài phần.
Giờ phút này gã dĩ nhiên đã toàn lực thúc dục Chu Tước Thần điểu, nhưng cũng chỉ có thể sánh ngang cùng Kim Ô kia, nhưng Ngụy tiên sinh lại vẫn cực kỳ thoải mái, còn dư lực làm ra chuyện như vậy.
Điều này từ một mức độ rất lớn mà nói, đã biểu thị chênh lệch giữa hai người. Nghĩ tới đây, sắc mặt vị chưởng giáo đại nhân này càng lúc càng khó coi, gã cắn răng một cái, chân nguyên quanh người tuôn ra càng lúc càng cuồng bạo, Chu Tước Thần điểu nhận được sự trợ giúp này khí thế cũng lập tức chấn động, thế công trong lúc chiến đấu càng lúc càng lăng liệt, nhưng dù là như thế, trong lúc nhất thời cũng không cách nào đánh tan được Kim Ô kia.
So với thế công có chút nóng nảy của Tạ Mẫn Ngự, Nguy tiên sinh vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt cùng bình tính như cũ.
Quần áo của lão lại khuấy động, ngón giữa và ngón cái của hai tay hơi cong, hai đồng tiền lập tức xuất hiện ở trên đó.
Sau đó lão cong ngón búng một cái, hai đồng tiên kia đã mạnh mẽ bay ra, mà ống tay áo của lão vào lúc đó cũng đột nhiên có hai con rồng nước trào ra, hai con rồng nước kia phát ra một tiếng thét dài, chia nhau ngậm một quả đồng tiền, sau đó lướt qua hai con Thần điểu đang chiến đấu, trực tiếp giết tới Tạ Mẫn Ngự.
Đối mặt với hai con rồng nước hùng hổ kia, trong lòng Tạ Mẫn Ngự chấn động, giờ phút này gã đang toàn lực thúc dục Chu Tước Thần điểu kia, không rảnh bận tâm đến chuyện gì khác.
Nhưng gã cũng đã kiến thức qua uy lực của rồng nước trước khi Ngụy tiên sinh gọi nó ra, nếu để mặc cho chúng nó va chạm, cho dù có được thân thể Tiên nhân, cũng chưa chắc có thể ngạnh kháng lại.
Vì thế sắc mặt Tạ Mẫn Ngự biến đổi, cuối cùng cắn răng, trong mắt hiện lên một đạo Thần quang.
Vì thế sau lưng gã có một bóng người thật lớn hiện lên, đó là pháp tướng Tiên nhân của vị chưởng giáo này.
Pháp tướng Tiên nhân là sự vật mà cường giả Địa Tiên cảnh sau khi vượt qua hai lần Thiên kiếp mới có thể ngưng tụ ra, uy năng của nó đương nhiên là đáng sợ đến cực điểm, từ ý nghĩa nào đó mà nói, phá tướng Tiên nhân có thể xem như một đạo hóa thân của Tiên nhân, thực lực so với bản tôn chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Theo lý thuyết, đối mặt với cường địch như Ngụy tiên sinh, Tạ Mẫn Ngự đương nhiên phải ứng phó toàn lực.
Nhưng trên thực tế, gã lại có tính toán của riêng mình, hoặc có thể nói là khổ tâm.
Thời gian cách lần Thiên kiếp thứ ba đã không còn nhiều, gã lại không nắm chắc có thể vượt qua Thiên kiếp lần này, vì thế mới có thể hao phí tâm cơ trên Kim Ô Chân hỏa của Ngụy tiên sinh như vậy.
Nhưng có lẽ chính là vì sống quá lâu, gã cũng không muốn mạo hiểm, ngưng tụ pháp tướng Tiên nhân cần hao phí không ít thời gian cùng tâm lực, nếu bị tổn hại trong lần đại chiến này, gã sợ sẽ ảnh hưởng đến Thiên kiếp thứ ba của mình, bởi vậy không đến vạn bất đắc dĩ, gã cũng không muốn vận dụng loại át chủ bài này.
Mà hiện tại, hiển nhiên đã đến lúc vạn bất đắc dĩ...