Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 487 - Chương 99: Thần Vô Song (2)

Chương 99: Thần Vô Song (2) Chương 99: Thần Vô Song (2)Chương 99: Thần Vô Song (2)

Thân hình của pháp tướng cực kỳ khổng lồ, dưới sự thúc dục của Tạ Mẫn Ngự, nó cao chừng mười trượng, mà hai con rồng nước gào thét mà đến ở trên pháp tướng thân hình khổng lồ này lại tựa như hai con rắn nhỏ, nhìn qua yếu đuối không chịu nổi.

Pháp tướng khổng lồ kia khi đó cả người dấy lên ngọn lửa, hai tay vươn ra, động tác mặc dù nhìn như cực kỳ thong thả, nhưng lại rất chuẩn xác bắt được hai con rồng nước đang gào thét mà đến kia.

Rồng nước bị bóp cổ, phát ra từng trận gào thét, lại không cách nào tránh thoát bàn tay thật lớn kia.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt Tạ Mẫn Ngự hơi chậm lại, gã nghĩ nếu đã như vậy thì chi bằng thúc dục pháp tướng nghênh đón Ngụy tiên sinh, chỉ cần có thể lấy được Kim Ô Chân hỏa, cho dù pháp tướng bị hủy, gã cũng có lòng tin vượt qua làn Thiên kiếp tiếp theo.

Nghĩ như vậy, pháp tướng phía sau Tạ Mẫn Ngự chợt dùng sức bóp một cái, thân thể hai con rồng nước kia lập tức vỡ vụn chỉ trong nháy mắt.

Sau đó dưới sự thúc dục của gã, pháp tướng Tiên nhân liền cất bước lăng không đi về phía Ngụy tiên sinh.

Thế nhưng có chuyện mà gã không chú ý tới chính là, hai con rông nước kia sau khi bị phá vỡ hóa thành bọt nước đầy trời, lại lóe ra hào quang trong suốt dưới ánh mặt trời, mà trong đó hai sự vật màu vàng óng cực kỳ chói mắt.

Đó là hai quả đồng tiên được hai con rông nước kia ngậm lấy.

Chúng nó nhìn như tùy ý rơi xuống, nhưng cực kỳ trùng hợp một quả rơi vào thiên linh cái của pháp tướng kia, một quả rơi vào chỗ ba tấc trên ngực phải Tạ Mẫn Ngự.

Nơi đó là mệnh cung Tiên nhân của vị chưởng giáo này.

Khi đó, hai tròng mắt Ngụy tiên sinh ngưng tụ, khóe miệng phác họa ra một nụ cười.

Mà sắc mặt Tạ Mẫn Ngự vào lúc đó lại biến đổi, gã chợt phát hiện chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể mình đột nhiên dừng lại, mà pháp tướng Tiên nhân đang muốn cất bước đi ra bên cạnh cũng giống như là bị người thi chú định thân, dừng tại chỗ.

Ý cười trên mặt Ngụy tiên sinh lại nặng thêm một phần, trên cột đá dưới chân lão lần nữa vươn dây leo ra, lão nhân này cất bước mà ra, dây leo của lão tựa như có linh tính, theo bước chân của lão, trải ra một con đường cho lão trên không trung cao ngàn trượng này.

Lão nhân đã chậm rãi đi tới trước mặt Tạ Mẫn Ngự, nhìn vị chưởng giáo đại nhân Xích Tiêu môn này, nhẹ giọng nói: "Ngươi thua."

Sắc mặt Tạ Mẫn Ngự biến hóa, gã đương nhiên hiểu lão nhân nói không sai.

Nhưng gã không cam lòng.

Gã phẫn nộ nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt, trong mắt lộ ra hung quang tựa như sói dữ.

"Hai đồng xu, một quả phong bế huyệt Thiên Linh pháp tướng, một quả phong bế Mệnh cung của ngươi, không qua ba canh giờ, ngươi không cách nào phá vỡ phong ấn này." Lão nhân làm như không thấy đối với ánh mắt âm lãnh Tạ Mẫn Ngự đưa tới, ngữ điệu bình tĩnh nói như vậy.

"Hiện tại, nếu ta nguyện ý thì cũng có một vạn phương pháp để cho ngươi chết đi sống lại." Lão nhân tiếp tục nói, ngữ khí bình tĩnh mang theo chắc chắn nồng đậm, làm cho người ta không dám hoài nghi tính chân thật trong lời nói của lão. Sắc mặt của Tạ Mẫn Ngự cũng cực kỳ khó coi, gã biết lão nhân quả thật có bản lĩnh này.

Nhưng đúng lúc này, đối phương lại lắc đầu.

"Nhưng ta sẽ không giết ngươi, dù sao ngươi cũng là hậu bối của cố nhân..." Lão nhân nói tới nơi này, chợt thở dài, lại không biết là đang tưởng nhớ cố nhân, hay là tiếc nuối truyền thừa ngàn năm của người nọ, hiện tại đã hoàn toàn thay đổi như thế.

Nghe được lời nói này, sắc mặt khó coi của Tạ Mẫn Ngự chợt hòa hoãn vài phần, gã nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt, trong mắt chợt dâng lên vẻ thoải mái: "Tiên sinh nhân nghĩa, Tạ mỗ hảo sinh lĩnh giáo.

Nhưng lời này vừa dứt, sắc mặt gã bỗng nhiên dữ tợn lên: "Chỉ là không biết tiên sinh đã từng nghe qua một câu, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân mìnhI!"

Tạ Mẫn Ngự dùng một loại ngữ điệu gần như gào thét nói ra mấy chữ cuối cùng, sau đó con Chu Tước Thần điểu vốn đã dừng lại kia đột nhiên thét ra một tiếng kêu dài, làm bộ muốn xông về phía Tam Túc Kim Ô ở một bên.

Ngụy tiên sinh nhíu mày.

Nhưng lão rất nhanh liên ý thức được, Tạ Mẫn Ngự cũng không hề dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, con Chu Tước Thần điểu xông về phía Tam Túc Kim Ô kia ngay lúc ngẩng đầu lên muốn đánh tới đối phương lại hạ thấp cánh xuống, vậy mà đâm thẳng xuống bên dưới.

Nơi đó là chỗ của đám người Từ Hàn.

Nhưng lấy Thần điểu do Tiên nhân gọi ra, một khi đụng phải, uy năng đương nhiên cũng không đơn giản chỉ là đánh chết đám người Từ Hàn.

Gã muốn phá hủy toàn bộ Hoành Hoàng thành, kể cả dân chúng bên trong đó, thậm chí cũng bao gồm những môn đồ Xích Tiêu môn đang thiết huyết chiến đấu vì gã.

"Ngươi điên rồi sao?" Ngụy tiên sinh gằn giọng nói, lần đầu tiên trên lông mày lão lúc đó tuôn ra sát khí nồng đậm, lão vươn tay bắt lấy cổ Tạ Mân Ngự, nhấc vị chưởng giáo đại nhân Xích Tiêu môn này lê cao cao.

"Ha ha..." Tạ Mẫn Ngự khi đó lại phát ra một hồi tiếng cười gian nan: "Ghi chép của tổ sư Ô Tiêu Hà trong môn đã nói qua, tiên sinh là... là một vị Thánh hiền. Trách trời thương dân... Lòng mang muôn dân trăm họ."

Có lẽ là do lực lượng bóp cổ của Ngụy tiên sinh quá lớn, thế cho nên giờ phút này gã muốn mở miệng cũng cực kỳ gian nan.

Nhưng gã vẫn tiếp tục nói: "Tiên sinh có đạo của ngài, nhưng Tạ mỗ cũng có con đường riêng của Tạ mỗ. Đại đạo độc hành, thương sinh đều là đứa con bị vứt bỏ mà thôi."

Nói đến đây, Tạ Mẫn Ngự nhướng mày, ánh mắt rơi vào trên người con Chu Tước Thần điểu cách mặt đất càng ngày càng gần.

Tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã hạ xuống khoảng cách mấy trăm trượng, mặc dù vẫn còn cách mặt đất ba bốn trăm trượng, nhưng sóng khí nóng rực vẫn tác động cực kỳ rõ, trong Hoành Hoàng thành loạn thành một đoàn, những dân chúng kia không còn tâm tư xem náo nhiệt nữa, đua nhau khóc lóc ôm đầu chạy trốn.

"Tiên sinh, đã đến lúc lựa chọn." Dường như chắc chắn có chuyện gì đó, ý cười trên mặt Tạ Mẫn Ngự càng sâu hơn một phần. Ngụy tiên sinh không dám chần chờ, lão không thể không tạm thời buông tha cho tên gia hỏa bại hoại trước mắt, khi đó vung tay ném đối phương sang một bên, Tam Túc Kim Ô tương liên cùng với tâm thần gã, có thể hiểu rõ ý của Ngụy tiên sinh, thân thể nó dừng một chút lập tức đuổi theo Chu Tước Thần điểu, mà Ngụy tiên sinh cũng lập tức tung người nhảy lên lưng Tam Túc Kim Ô, rương gỗ sừng sững trên cột đá cách đó không xa cũng như có cảm giác, bay đến trên lưng lão nhân này.

Chu Tước Thần điểu với tốc độ nhanh vượt qua dự liệu của người thường, điên cuồng bay về phía Hoành Hoàng thành.

Tiếng động cực lớn như vậy đương nhiên không thể gạt được cảm giác của đám đại năng giả âm thầm nhìn chăm chú vào đại chiến lần này.

Trong Hoàng cung Hoành Hoàng thành, nam nhân một thân cẩm bào nhướng mày, phía sau có hư ảnh một con Thần long màu tím dân dần ngưng thật, một cỗ uy lực của Đế vương tuôn ra, mọi người trong Hoàng cung không rõ nguyên nhân, lại đều bị cỗ Long uy kia chấn động, đồng loạt quỳ rạp xuống, kinh hoàng sợ hãi, cúi đầu thiếp tai.

Trên Long Ẩn tự, lão hòa thượng vốn buồn ngủ mở hai tròng mắt ra, lão khẽ nói một tiếng: "A Di Đà Phật." Sau lưng có một pho tượng Phật màu vàng hiện lên, tượng Phật trợn tròn mắt, kim quang chói lóa.

Bên trong Chấp Kiếm các, đại hán gương mặt đầy thịt béo rốt cuộc không có tâm trạng thưởng thức mỹ thực trước mắt, y đưa tay đẩy chén cơm trước mặt ra, vỗ bàn, đứng người lên, một thân trường bào rộng lớn bay múa, mái tóc giương lên, miệng quát mắng: "Xích Tiêu môn ngươi khá lắm, lão tử bán cho các ngươi một lần mặt mũi, thế nhưng lại đâm cho lão tử một cái sọt lớn đến như vậy!!"

Trong một tòa phòng viện cổ xưa ở Hoành Hoàng thành, nho sinh đã qua tuổi bảy mươi cuối cùng buông bút lại cầm lên lần nữa, lão đứng thẳng người, sắc mặt yên lặng nhìn Chu Tước Thần điểu ở chân trời, trong phòng treo đầy các loại tranh thủy mặc, trong tranh sư hổ du long, phi cầm trùng ngư không thiếu một con nào, mà khi đó, một vài bức tranh kia không gió lại tự bay lên, nhân vật trong tranh hai tròng mắt tỏa sáng, lại mơ hồ có xu hướng sống lại.

Nhưng ngay khi bốn vị đại năng giả này muốn ra tay ngăn cản trận kiếp nạn sắp tới này.

Một cỗ khí tức tối tăm chợt xuất hiện bên cạnh bọn họ, khí tức màu đen kia đến cực kỳ đột ngột, thế cho nên bốn người này còn chưa kịp có nửa phần phản ứng, đã bị khí tức màu đen kia quấn quanh thân thể, có điều kỳ lạ chính là khí tức màu đen kia lại không hề mượn cơ hội này phát động công kích đối với bọn họ, mà khi đó chỉ tràn vào mệnh cung của bốn người, chỉ trong tích tắc cũng đã nhanh chóng tuôn ra.

Nhưng chính trong tích tắc như vậy đã làm cho chân nguyên vận chuyển trong cơ thể bốn người này chậm lại, mắt thấy sát chiêu sắp ra tay, cũng bởi vậy mà tản đi.

"Thân Vô Song!" Bốn người phục hồi tinh thần gần như cùng một khắc phát ra một tiếng gầm giận dữ.

Chiến đấu giữa Tiên nhân xưa nay vốn sai một li đi vạn dặm, giờ phút này trong nháy mắt bị ngăn cản, bọn họ muốn ngưng tụ sát chiêu lần nữa chống đỡ Chu Tước Thần điểu giết tới đã không kịp.

Mà thủ phạm của tất cả chuyện này hiển nhiên chính là khí tức màu đen bỗng nhiên xuất hiện kia.

Sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm đạo khí tức màu đen này, mà khí tức màu đen kia cũng hóa thành từng bóng người giống nhau như đúc ở trước người bọn họ.

"Chư vị chớ có tức giận." Cái bóng đen kia lại không biểu lộ bất kỳ dị sắc nào khi đối mặt với bốn người nổi giận, vẻ mặt y mang cười nói, bốn đạo hóa thân màu đen ở các nơi trong Hoành Hoàng thành vào lúc đó đều xoay người, ngửa đầu nhìn về phía con Chu Tước Thần điểu kia, cùng với vị lão nhân đang đuổi theo Thần điểu mà đi. Ánh mắt của y khi đó trở nên thâm thúy, trong miệng thản nhiên nói.

"Tại hạ chỉ muốn xem..."

"Nhìn vị Đạo tổ sống một ngàn năm này đến tột cùng có bản lĩnh gì..."

Bốn vị đại năng này, mỗi một người đặt ở Đại Hạ đều đủ để cho nhân vật từ trên triều đình xuống giang hồ chấn động, thế mà dưới sự áp bách của bóng đen kia lại đầu lựa chọn trâm mặc xuống.

Thần Vô Song.

Cái tên này đối với thế nhân mà nói đích xác quá mức xa lạ một chút.

Nhưng y cũng không phải là một vị đại năng ẩn thế nào đó, hoặc là bởi vì làm việc khiêm tốn nên không cho người khác biết.

Sở dĩ danh húy của y làm cho thế nhân không quá quen thuộc, chỉ bởi vì so sánh với cái tên này, y có một cái xưng hô khác quá mức nổi danh một chút mà thôi.

Tên y là Thần Vô Song.

Nhưng cũng là cung chủ của Thái Âm cung Nha Kỳ Sơn.

Cũng chính là vị Vô Thượng chân nhân sống hơn sáu trăm năm kial
Bình Luận (0)
Comment