Chương 100: Một đường sinh cơ
Chương 100: Một đường sinh cơChương 100: Một đường sinh cơ
Ngụy tiên sinh ngồi trên người Kim Ô ba chân, bay về phía Chu Tước Thần điểu tựa như có cảm giác, khi đó thở dài một hơi.
Kim Ô dưới sự thúc dục của lão đạt tới tốc độ nhanh đến cực hạn.
Cho dù Chu Tước Thần điểu kia cũng không phải là vật phàm, Ngụy tiên sinh vẫn đuổi kịp nó trước khi nó đụng phải mặt đất.
Tam Túc Kim Ô khoát đuôi, Ngụy tiên sinh lúc đó liền đi tới phía dưới Chu Tước Thần điểu, nghênh đón lấy đối phương.
Chu Tước Thần điểu thân mang Chu Tước Thần hỏa, từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây là Thân hỏa ngang hàng cùng Kim Ô Chân hỏa, Ngụy tiên sinh muốn đối phó thứ này đương nhiên cũng không phải là việc khó.
Nhưng hiện tại muốn hoàn thành điểm này trong thời gian ngắn như vậy, lão lại cần phải trả một ít đại giới.
Nhưng lão cũng không có bất kỳ chần chờ gì, bởi vì phía sau lão là trăm vạn chúng sinh Hoành Hoàng thành. Vì thế hai tròng mắt Ngụy tiên sinh ngưng tụ, quần áo căng phồng lên, muốn xuất thủ nghênh đón Chu Tước Thần điểu đang gào thét mà đến kia.
Mà đúng lúc này, trong rương gỗ sau lưng lão chợt có một mảnh hào quang màu trắng lan tràn ra.
Thời gian vào thời khắc đó dường như tĩnh lặng lại.
Tốc độ của Chu Tước Thần điểu gào thét trở nên cực kỳ chậm chạp, mà vẻ sợ hãi trên mặt mọi người trong Hoành Hoàng thành cũng ngưng đọng ở trong thời khắc này.
"Ngươi thật sự muốn làm vậy sao?" Trong hào quang màu trắng kia có một thanh âm hỏi.
"Ừm”" Ngụy tiên sinh trả lời cực nhanh, không có một chút chần chờ nào.
Vì thế thanh âm trong mảnh hào quang màu trắng kia trở nên có chút nóng nảy, thậm chí mang theo chút tức giận: "Bọn họ vẫn luôn tìm ngươi, ngươi làm như vậy không khác gì tự chui đầu vào lưới!"
"Ngươi đã quên đại kiếp nạn nghìn năm của mình sao?"
"Ngươi là đối thủ của bọn chúng ư?"
Một loạt các câu hỏi chất vấn gõ vào màng nhĩ của lão nhân, nhưng thái độ của lão lại bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc.
"Ta là Ngụy Trường Minh." Lão nói ra một câu cực kỳ không liên quan đến vấn đề của chủ nhân thanh âm kia, sau đó cánh tay vung lên, mảnh hào quang màu trắng kia vào khi đó lập tức tản đi, thời gian đình trệ lại tiếp tục chảy xuôi.
Vẻ hoảng sợ bắt đầu lan tràn trên mặt mọi người, mà thế công gào thét của Chu Tước Thần điểu cũng lần thứ hai lăng liệt lên.
Trong mắt Ngụy tiên sinh sáng lên một đạo Thần quang, khí thế quanh thân lão bắt đầu không ngừng bốc lên, trong nháy mắt đã đến một tình trạng mà người thường khó có thể lý giải.
Khi đó khí thế từ trên người lão giống như gợn sóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, Thần uy cuồn cuộn, thật sự như Tiên nhân lâm thế! Thế cho nên những dân chúng vốn hoảng sợ thất sắc, chỉ lo ôm đầu chạy trốn đều đồng loạt dừng bước, cũng không phải bởi vì những thứ khác, mà là dưới cỗ uy áp này, bọn họ chỉ cảm thấy lòng bàn chân nhữn ra, đúng là đề không nổi một chút lực lượng nào.
Mà hàng trăm quả tiền đồng trước người Ngụy tiên sinh vào lúc đó cũng xếp thành hàng dài, cũng có từng con rồng nước từ trong tay áo trào ra.
Bọn chúng chia nhau ngậm lấy từng quả tiền đồng, sau đó gào thét giết tới Chu Tước Thần điểu kial
Khuôn mặt của Nguy tiên sinh cực kỳ yên lặng, hai tay đặt trước ngực, kết thành từng đạo thủ ấn, lại không ngừng biến hóa.
Những con rồng nước kia dưới sự sai khiến của lão, đồng loạt từ các phương vị khác nhau xông về phía Chu Tước Thần điểu, nhưng mà rồng nước nhìn như hùng hổ dưới ngọn lửa nóng rực quanh Chu Tước Thần điểu, có thể nói là vừa chạm đã vỡ, chỉ thoáng chạm vào, thân thể đã lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bốc hơi.
Nhưng dù là như thế, con rồng nước kia vẫn như cũ liều mạng phát động xung phong tới Chu Tước Thần điểu.
Mặc dù nhìn như thu được rất ít hiệu quả, nhưng mỗi một con rông nước đều không ngoại lệ lưu lại một quả đồng tiền màu vàng trên người Chu Tước Thần điểu trước khi tiêu tán, sự vật kia khảm nạm trên thân thể Thần điểu, mặc dù cực kỳ nhỏ bé khiêm tốn so với thân thể khổng lồ của đối phương, nhưng nếu là người có tâm nhìn kỹ sẽ phát hiện chỗ mỗi một quả tiên đồng khảm lên đều là mệnh môn quanh thân Chu Tước Thần điểu.
Cho đến khi con rông nước cuối cùng chết trận, những quả đồng xu khảm trên người Chu Tước Thần điểu cũng vừa vặn đạt tới một trăm lẻ tám.
Khóe miệng Ngụy tiên sinh nhếch lên một nụ cười, sắc mặt lão nghiêm nghị hét nhẹ một tiếng: "Kết!"
Một khắc kia, một trăm lẻ tám chỗ điểm sáng ở quanh thân Chu Tước Thần điểu sáng lên, ánh vàng rực rỡ nối liền thành một mảnh, bao trùm toàn bộ quanh thân Chu Tước Thần điểu.
"Phá!" Mà thanh âm của Nguy tiên sinh lại vang lên.
Tiếng nỉ non nhẹ nhàng kia lại tựa như sắc lệnh nào đó, mang theo một cỗ uy nghiêm không thể nào vi phạm.
Vì thế hào quang màu vàng óng quanh người Chu Tước Thần điểu càng lúc càng xán lạn, gân như đến mức làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
Nhưng hào quang rực rỡ như vậy cũng chỉ kéo dài mấy hơi thở, sau một khắc, Chu Tước Thần điểu phát ra một tiếng bi thương, thân thể khổng lồ của nó đột nhiên vỡ vụn, hóa thành từng điểm sáng màu vàng giống như lưu huỳnh tản ra bốn phía, cuối cùng biến mất triệt để. ...
Đỉnh Côn Luân.
Từng hàng thi hài khô héo nhìn về phía trụ trời vỡ vụn.
Bầu trời bao phủ mây đen chợt bắt đầu sấm chớp cuồn cuộn, trong tâng mây thật dày chợt có thứ gì đó sáng lên, một đạo nối liền một đạo, rất nhanh đã dày đặc toàn bộ mái vòm.
Đó là một đôi mắt khổng lô, mang theo uy nghiêm vô thượng, tựa như từ trong giấc ngủ say vô tận thức tỉnh.
Sau đó chúng nó đồng loạt quay đầu nhìn về phía chỗ nào đó.
"Là hắn?" Thanh âm nặng nề vang lên.
"Là hắn." Cùng một giọng nói nặng nề đá lại. "Không thể tưởng được hắn thật sự sống một ngàn năm." Lại là một đạo thanh âm cảm thán nói, giống như là đang thở dài, lại giống như là đang lo lắng.
"Người giám thị đã tới phương thế giới này, hắc ám đáng sợ nhất đang thức tỉnh, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, hắn nhất định phải chết!" Lại là một thanh âm vang lên, so với những thanh âm lúc trước, chủ nhân thanh âm này rõ ràng có được thân phận chúa tể tuyệt đối, trong ngữ điệu của y mang theo một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Lúc này chợt có một giọng nói nhắc nhở: "Còn có tiểu tử kia, chính là đứa nhỏ mà người giám thị coi trọng, Xa Đao nhân của Quỷ Cốc Tử nhất mạch đã hạ mệnh lệnh, nhất định phải diệt trừ hắn."
Thanh âm uy nghiêm kia lúc đó trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: "Vậy thì giết đi."
"Nhưng người giám thị đã rót vào một đạo tỉnh quang vào trong cơ thể hắn, chúng ta khó có thể bắt được quỹ tích của đối phương, từ ý nghĩa nào đó mà nói hắn đã nhảy ra khỏi gông xiềng của thế giới này, trên phương diện nào đó, hắn thậm chí còn mạnh hơn chúng ta."
Thanh âm uy nghiêm kia lại trầm tĩnh một lân nữa.
Bỗng nhiên có một luồng hào quang rực rỡ từ trên vòm trời bắn xuống, chiếu vào bên cạnh cột trời sụp đổ, phủ lên thi hài đầy đất kia.
Một màn quỷ dị vào lúc đó xuất hiện trên đỉnh núi Côn Luân.
Giống như thời gian quay ngược lại, trên người những thi hài khô héo bắt đầu dân dân bành trướng, huyết nhục xuất hiện trong bạch cốt khô héo, tầng da lan tràn trên huyết nhục, bao trùm toàn thân bọn họ, trái tim bắt đầu đập thình thịch, lỗ mũi bắt đầu thở ra hơi nóng. Những người đã chết đúng lúc này vậy mà sống lại.
Mà trên mặt những thân ảnh chết đi sống lại kia cũng không có quá nhiều vẻ kinh ngạc, ngược lại đồng loạt ngửa đầu nhìn về một đôi mắt thật lớn phía chân trời kia.
Thanh âm uy nghiêm kia lại tiếp tục vang lên.
"Làm một giao dịch đi."
"Đi giết quái vật kia."
"Ta sẽ cân nhắc cho sinh linh của phương thế giới này một đường sinh cơ."