Chương 101: Thất bại
Chương 101: Thất bạiChương 101: Thất bại
Đối với dân chúng Hoành Hoàng thành mà nói.
Một hồi kiếp nạn bởi vì Ngụy tiên sinh ra tay mà rốt cục được hóa giải, khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, trên mặt đồng loạt lộ ra vẻ may mắn khi sống sót sau kiếp nạn.
Mà đối với Ngụy tiên sinh mà nói, kiếp nạn thực sự lại mới chỉ mới bắt đầu.
Tạ Mẫn Ngự là một người thông minh.
Đương nhiên cách nói người thông minh này, dùng trên người một vị Tiên nhân đã sống ba trăm năm ít nhiều có thiên vị.
Gã sai sử Chu Tước thần điểu kia xông về Hoành Hoàng thành, cũng đương nhiên hiểu rõ hậu quả mình phải gánh chịu với cách làm như vậy.
Trở mặt cùng thế lực khắp nơi, cũng hủy diệt thanh danh còn sót lại không nhiều lắm của Xích Tiêu môn.
Chuyện tổn hại người lại bất lợi cho mình, với người cảnh giới Tiên nhân như gã thì trừ phi là huyết hải thâm cừu, còn lại tuyệt đối không có khả năng làm đến mức này.
Đương nhiên gã cũng có ý tưởng của riêng mình để làm như vậy.
Gã đang đánh cược, cược Ngụy tiên sinh chân chính trách trời thương dân như trong ghi chép của tổ tiên, cược lão thật sự sẽ vì cứu dân chúng Hoành Hoàng thành này, mà tạm thời buông tha cho mình.
Cuối cùng gã đã cược thắng.
Lúc Ngụy tiên sinh bay đi, gã lập tức thúc dục chân nguyên quanh người, ý đồ phá tan gông cùm xiềng xích do quả tiên đồng khóa chặt trên người mình.
Nhưng gã lại đánh giá thấp bản lĩnh của đối phương.
Nguy tiên sinh nói, quả tiên đồng kia phong bế mệnh cung Tiên nhân của gã, không mất ba canh giờ, phong ấn này sẽ không thể biến mất. Mà trên thực tế cũng thực sự là như vậy, gã dùng hết năng lực của bản thân, vậy mà phong ấn kia vẫn không có chút dấu vết lơi lỏng.
Gã không khỏi có chút bối rối.
Nguy tiên sinh đương nhiên đã từng nói, lão sẽ không giết gã, nhưng cũng không có nghĩa là sau khi gã làm ra chuyện như vậy, lời hứa trước đó vẫn sẽ có tác dụng như cũ.
Huống hồ nếu như không chiếm được Kim Ô Chân hỏa, vậy sống sót đối với gã mà nói cũng chỉ là chờ chất.
Vì thế vị chưởng giáo đại nhân này khi đó trong lòng quét ngang, liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ngón áp út của gã cong lại, đặt trên ngón tay cái của mình, sau đó chợt búng một cái.
Pháp tướng Tiên nhân cũng bị phong ấn mệnh môn phía sau lưng cũng theo đó run rẩy mạnh mẽ.
Mà run rẩy như vậy theo thời gian trôi qua càng lúc càng mãnh liệt, sau mấy hơi thở, run rẩy kịch liệt chợt dừng lại, quanh thân pháp tướng nở ra hào quang sáng lạn vô cùng.
Lúc này, Ngụy tiên sinh đã giao thủ với Chu Tước Thần điểu.
Tạ Mẫn Ngự biết thời gian lưu lại cho mình không còn nhiều, trong lòng gã quét ngang, hào quang quanh người pháp tướng càng lúc càng xán lạn. Âm!
Sau đó là một tiếng nổ tung thật lớn, pháp tướng Tiên nhân khổng lồ kia khi đó lập tức nổ nát bấy.
Đúng vậy, vị chưởng giáo đại nhân này lại lựa chọn tự bạo pháp tướng Tiên nhân của bản thân mình.
Khi đó sắc mặt gã ửng hồng, lực phản phệ cực lớn do pháp tướng tự bạo truyền đến gần như nuốt chứng cả gã, nhưng gã lại cắn răng thúc dục cỗ lực phản phệ kia xông về phía mệnh cung Tiên nhân của mình.
Đang!
Lại là một tiếng giòn vang.
Tạ Mẫn Ngự cuối cùng cũng không kìm được thương thế trong cơ thể, một ngụm máu tươi từ trong miệng gã phun ra.
Mà trên mặt gã lại lộ ra ý cười, ý cười chân thành phát ra từ trong nội tâm.
Đây đương nhiên là cảnh tượng có chút quỷ dị.
Nhưng Tạ Mẫn Ngự lại biết, mình đã thành công, lấy lực lượng phản phệ của pháp tướng Tiên nhân, thành công đánh nát quả đồng xu bắn vào mệnh cung của hắn, tuy rằng vì thế mà trả giá cực kỳ thảm thiết, không chỉ pháp tướng nghiền nát, bản thể của gã cũng bởi vậy nhận phải thương thế rất nặng, nhưng gã cuối cùng đã có thể thúc dục lực lượng trong cơ thể mình lần nữa, điều này liền mang ý nghĩa, gã đã có được vốn liếng phản kích.
Đương nhiên chuyện này cũng rất khó khăn.
Nhưng đúng như gã nói, đại đạo độc hành.
Trên con đường này không có bằng hữu, chỉ có kẻ thù, chỉ có sát khí. Cho nên người có thể đi tới bước này như gã, cũng không thiếu quyết tâm lấy mạng liều mạng.
Gã bắt đầu động.
Cho dù với tình huống bản thân hiện tại, việc gã thúc dục chân nguyên sẽ mang đến gánh nặng lớn hơn cho thân thể vốn đã mệt mỏi vì thương thế, nhưng gã vẫn tựa như chưa phát hiện, dùng tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi giết vê phía Ngụy tiên sinh. ...
Đợi đến khi Chu Tước Thần điểu hóa thành ánh vàng tản đi.
Từ Hàn rốt cục phục hồi tinh thần lại.
Uy năng của Tiên nhân quả thực quá mức đáng sợ, song phương vốn đang đánh ngươi chết ta sống trong nháy mắt Chu Tước Thần điểu xông tới đều ngừng lại. Ngoại trừ sợ hãi theo bản năng đối với tử vong, nguyên nhân càng lớn hơn vẫn là dưới uy áp của Tiên nhân này, bọn họ vốn khó có thể huy động được nửa phần chân nguyên quanh người.
Ngụy tiên sinh giờ phút này tuy rằng đánh tan Chu Tước Thần điểu, mà uy áp bao phủ trên cơ thể mọi người cũng đã tản đi, nhưng mọi người vẫn không có ý ra tay như cũ, bọn họ đắm chìm trong cảnh tượng dọa người vừa rồi, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Bỗng nhiên Từ Hàn vào lúc này lại thoáng nhìn thấy thứ gì đó khác biệt, sắc mặt hắn biến đổi, lớn tiếng quát: "Tiên sinh cẩn thận!"
Lời này vừa dứt, chỉ thấy phía sau Chu Tước Thần điểu tan biến kia chợt có một bóng người đột nhiên vọt ra, dùng tốc độ nhanh đến khó tin giết tới chỗ Ngụy tiên sinh.
Từ Hàn phát hiện ra đối phương, Ngụy tiên sinh đương nhiên cũng sẽ có điều nhận thấy. Hai tròng mắt lão nhân híp lại, đang muốn ra tay.
Nhưng khi đó lại đột nhiên có một đạo khí tức đen kịt không thể tìm được căn nguyên từ bốn phương trong Hoành Hoàng thành vọt tới, chúng nó giống như rắn độc chui vào trong cơ thể Ngụy tiên sinh. Thân thể của lão nhân này chợt khựng lại, sắc mặt trắng bệch.
Mà ngay thời điểm này, thân thể Tạ Mẫn Ngự trong nháy mắt trở nên nhanh đến cực hạn.
Hỏa xà đầy trời quấn quanh cánh tay gã, gã từ trên bầu trời bắn ngược xuống, một chưởng cứng rắn đánh thẳng đến trước mặt Ngụy tiên sinh.
Ngụy tiên sinh lẹ mắt nhanh tay, lúc đó cắn răng cong ngón búng một cái, một đồng tiền xu lập tức bay ra, hóa thành một tấm thuẫn vàng óng ở trước người hắn.
Đang!
Một tiếng nổ giòn vang lên.
Thần thông trong lúc bị động như vậy hiển nhiên cũng không đủ để ngăn cản một kích súc thế đã lâu của Tạ Mẫn Ngự.
Tấm thuẫn màu vàng kia sau một tiếng âm vang chợt vỡ vụn ra, mà thế công của Tạ Mẫn Ngự lại không hề giảm, tiếp tục tập kích về phía mặt Nguy tiên sinh.
Ngụy tiên sinh đương nhiên còn muốn tái chiến, nhưng cỗ khí tức tối tăm tràn vào trong cơ thể lão lại quấy nhiễu cho nội tức của lão rối loạn không chịu nổi, trong lúc nhất thời lão lại khó có thể vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Phốc phốc!
Bàn tay Tạ Mẫn Ngự cuối cùng vẫn đánh vào lồng ngực Ngụy tiên sinh.
Thân thể lão nhân khựng lại, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể lúc đó giống như diều đứt dây nặng nề ngã xuống đất.
Mà cùng lúc đó, bốn đạo khí tức tối tăm vừa rồi tràn vào trong cơ thể lão cũng lập tức trốn ra, tiêu tán ở phương thiên địa này, từ đầu đến cuối, ngoại trừ mấy vị đại năng nhìn chăm chú vào tình cảnh nơi này, đã không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra chuyện sự vật kia đến và rời đi. ...
"Ngụy tiên sinh!" Đám người Từ Hàn thấy biến cố này, sắc mặt đều đại biến, lúc đó bước nhanh tiến lên, đỡ lên lão nhân đã ngã xuống đất.
Chỉ thấy sắc mặt lão nhân giờ phút này tái nhợt, khí tức yếu ớt, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Cùng lúc đó, Tạ Mẫn Ngự một kích thắng lợi cũng rơi vào trong trận doanh phía Lữ Hậu Đức.
Tình huống của vị chưởng giáo đại nhân này cũng không tính là tốt, lúc rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo, gần như không đứng vững được, may mắn Lữ Hậu Đức ở một bên mắt lẹ tay nhanh đỡ lấy, lúc này mới tránh khỏi cảnh tượng vị Tiên nhân này chật vật ngã xuống đất.
Thế nhưng đối với hành động ân cần như thế của Lữ Hậu Đức, Tạ Mẫn Ngự lại không có chút cảm xúc nào, gã đẩy Lữ Hậu Đức ra, vận chân nguyên đang muốn một lần hành động bắt được đám người Từ Hàn, lại phát hiện tình huống trong cơ thể mình cũng cực kỳ đáng lo, trên mặt gã lập tức lộ ra vẻ cười khổ, trong nháy mắt vẻ cười khổ kia lại hóa thành dữ tợn, gã đưa tay chỉ vào đám người Từ Hàn quát: "Đi! Giết bọn chúng!"
Gã đã xác định Kim Ô Chân hỏa ở trong cơ thể Ngụy tiên sinh, chỉ cần tru sát đám người Từ Hàn, đợi đến khi thương thế của gã khôi phục, sẽ có thể luyện hóa Kim Ô Chân hỏa kia ra khỏi thi thể của lão nhân nọ. Đám người Lữ Hậu Đức nghe nói như vậy hơi sửng sốt, cũng không dám chần chờ, khi đó nhanh chóng bày ra trận thế, muốn giết vê phía đám người Từ Hàn lần nữa, lại hoàn toàn quên mất vừa rồi nếu không phải Ngụy tiên sinh ra tay, chỉ sợ bọn họ đều đã sớm chết trong tay Chu Tước Thần điểu của chưởng giáo nhà mình.
Đám người Từ Hàn thấy vậy, sắc mặt lần thứ hai trở nên khó coi.
Lúc trước bởi vì Chu Tước Ngũ Viêm trận đè ép, bọn họ sớm đã mang theo thương thế không nhỏ trong triền đấu, sau đó tuy Ngụy tiên sinh phá đi Chu Tước Ngũ Viêm trận, nhưng đánh nhau một hồi để cho bọn họ tiêu hao không nhỏ, giờ phút này đối phương tiếp tục ra tay, đám người Từ Hàn đương nhiên là có chút lực bất tòng tâm.
Nhưng đồng thời bọn họ cũng hiểu được, lấy thù mới hận cũ giữa hai bên, bất cứ lời nói nào cũng đã vô dụng.
Từ Hàn, Ninh Trúc Mang cùng với Yến Trảm liếc nhau, đều nhìn thấy quyết ý từ trong ánh mắt của đối phương.
"Có thể đồng sinh cộng tử cùng chư vị, thật là may mắn của Yến mỗi!" Đến lúc này, Yến Trảm cả người đầy thương tích lại cất tiếng cười to nói. Gã cất bước tiến lên, hai sợi xích hàn thiết phía sau cuồng bạo bay múa.
Ninh Trúc Mang vẫn tính tình trầm mặc như cũ, nhưng bất kể kiếm quang sáng lên trong tay hắn hay là chân linh sư tử ngửa mặt lên trời thét dài sau lưng đều triển lộ tâm tính hiện tại của vị nam nhân này không bỏ sót chút nào.
"Sở đại ca." Từ Hàn khi đó cũng đứng dậy, trâm giọng nói.
Sở Cừu Ly phía sau nghe vậy sửng sốt, nhưng vẫn rất nhanh lên tiếng đáp lại.
"Bảo vệ Ngụy tiên sinh thật tốt!" Thiếu niên lạnh giọng nói, hắn cất bước đi, hai thân ảnh phía sau rơi vào sau lưng hắn, khi đó Huyền nhi cùng Ngao ô đều hiểu đã là thời khắc quyết sinh tử, hai tiểu tử này cũng đồng loạt cong người lên, lông tóc quanh thân dựng thẳng, trong cổ họng không ngừng phát ra từng trận gầm nhẹ.
"Yên tâm đi! Có lão Sở ta ở đây, muốn đả thương Ngụy tiên sinh, phải giãm lên thi thể ta!" Dường như cũng bị bầu không khí bi tráng này lây nhiễm, Sở Cừu Ly xưa nay sợ đầu sợ đuôi lại vỗ ngực một cái, cao giọng nói.
Từ Hàn nhận được lời hứa hẹn của đối phương sắc mặt hơi giãn ra, hắn nhìn về phía đám người Lữ Hậu Đức đang đi tới lần nữa, con ngươi thiếu niên vào giờ khắc kia chợt nheo lại, hàn mang lóe lên trong mắt.
"Chư vị, giúp ta giữ chặt hai người này.”
Từ Hàn nói như vậy, thân thể dừng một chút đã dẫn đầu giết về phía đám người Lữ Hậu Đức.
Ninh Trúc Mang cùng Yến Trảm nghe vậy, hơi sửng sốt, có chút khó hiểu ý trong lời nói này của Từ Hàn, nhưng tình thế hiện giờ đã như vậy, Từ Hàn đương nhiên sẽ không giải thích những chuyện này cho bọn họ nghe, mà bọn họ cũng sẽ không hỏi nhiều, theo bản năng lựa chọn tin tưởng vào hắn.
Song phương lần thứ hai triền đấu cùng một chỗ.
Hai người Ninh Trúc Mang đặt bảo bối đặt trên người Từ Hàn, chiêu thức đại khai đại hợp, chỉ công không thủ, thậm chí đã đến mức lấy tổn thương đổi tổn thương. Vốn là ở trong đại chiến lúc trước, hai người Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn vẫn chưa bị thương thế quá nhiều, dưới thế công lăng liệt của Ninh Trúc Mang cùng Yến Trảm, đúng là không hề chiếm được nửa phần tiện nghi. Mà Từ Hàn vào giờ phút này cũng so đao kiếm cùng Lữ Hậu Đức.
Hắn dù sao tu vi kém quá nhiều, cộng thêm thương thế lúc trước, hai bên chiến đấu cũng không chiếm cứ thượng phong như đám người Ninh Trúc Mang, ngược lại còn liên tiếp bị bức lui, mắt thấy sẽ lập tức bại trận. ...