Chương 102: Thí Tiên
Chương 102: Thí TiênChương 102: Thí Tiên
Từ Hàn cùng Lữ Hậu Đức giao thủ không quá hơn mười hơi thở, thiếu niên này đã liên tiếp bại lui, trong lúc không cẩn thận, bị Lữ Hậu Đức bắt được cơ hội, một chưởng đánh bay ra ngoài, thân thể hung hăng ngã trên mặt đất.
Khi đó sắc mặt Từ Hàn đỏ lên, phun ra một búng máu tươi, không thể không lấy kiếm chống đất mới miễn cưỡng đứng thẳng người.
Lữ Hậu Đức thấy được tình cảnh này, ý cười trong mắt càng sâu.
Nhưng y cũng không có ý nói nhảm với đối phương nữa, chân nguyên quanh người y chấn động, thân thể khi đó liền hóa thành một đạo lưu quang thẳng tắp đánh về phía Từ Hàn.
Lúc này đây y thúc dục lực lượng của toàn thân, thê muốn một kích lấy đi tính mạng của đối phương.
Ninh Trúc Mang cùng Yến Trảm ở một bên cũng đều ý thức được tình huống nguy hiểm của Từ Hàn, bọn họ đồng loạt biến sắc, muốn rút người ra cứu viện.
"Giữ chặt bọn chúng lại." Nhưng thanh âm của Từ Hàn vào lúc đó lại vang lên.
Hai người sửng sốt, hơn nữa đối thủ của bọn họ hiển nhiên cũng không định thả bọn họ rời đi, cho nên chỉ có thể đè nén sầu lo trong lòng, lần thứ hai triền đấu cùng đám người Hồ Mạn Nhi.
Mà Từ Hàn đối mặt với thế công lăng liệt của Lữ Hậu Đức vậy mà cũng không có một chút ý tứ tránh né nào.
Hắn khi đó nâng kiếm trong tay lên ngang ngực, trên thân kiếm đen kịt kia tuôn ra ba ngàn đạo kiếm ảnh vàng óng, giống như thị vệ xếp thành từng hàng ở sau lưng Từ Hàn.
Lữ Hậu Đức hơi sửng sốt, y có thể nghe cực kỳ rõ ràng tiếng hô của Từ Hàn, đồng thời cũng nhìn ra được, giờ phút này đối phương dường như còn định đánh nhau với mình thêm trận nữa.
Nhưng y nghĩ mãi mà không rõ, Từ Hàn hiện tại đến tột cùng còn có tư cách gì đối địch với mình.
Y không thể không thật cẩn thận, lấy kinh nghiệm mấy lần ăn thiệt thòi trong tay Từ Hàn trước đó mà xem, tâm tính của thiếu niên trước mắt này rất thâm sâu, tuyệt đối không phải là người tâm thường có thể so sánh, y cảm thấy đối phương làm như vậy nhất định có lá bài tẩy của riêng mình.
Có lẽ chính là chân chờ trong chớp mắt này đã bị Từ Hàn thoáng bắt được cơ hội.
Thân thể hắn bất ngờ động, nhanh tay tế ra một kiếm, ba ngàn kiếm ảnh phía sau đi theo như hình với bóng.
Kiếm ảnh tràn ngập đầy trời, bao bọc thân thể hắn ở trong đó, trực tiếp giết tới chỗ Lữ Hậu Đức.
Lữ Hậu Đức cảm giác được điểm này, y trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, một khắc kia, chân nguyên trong cơ thể y điên cuồng vận chuyển, một đôi cánh lửa lập tức vươn ra từ phía sau lưng, hai cái cánh khổng lồ kia vung lên, vô số quả cầu lửa khi đó phô thiên cái địa bắn về phía Từ Hàn.
Lúc này y đương nhiên có thể lựa chọn toàn lực tiến công lấy đi tính mạng của đối phương.
Nhưng có lẽ chính vì chịu quá nhiều khổ sở ở trong tay Từ Hàn, vị cường giả Đại Diễn cảnh này lại có chút sợ hãi khi đối mặt với Từ Hàn thấp hơn y khoảng chừng hai cảnh giới, hắn theo bản năng gọi Chân linh của mình ra, dùng một loại phương thức tương đối bảo thủ chống đỡ một kiếm bỏ sống quên chết này của Từ Hàn.
Mà có điều y không biết chính là, tất cả những lựa chọn trong mắt y là lựa chọn ổn thỏa nhất này, lại rơi vào đúng trong suy tính của Từ Hàn.
Chỉ thấy ba ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng tụ tập trên mũi trường kiếm trong tay Từ Hàn, bọn chúng ngưng tụ cùng một chỗ hóa thành một cái bàn quay màu vàng không ngừng xoay tròn, đánh tan toàn bộ những quả cầu lửa gào thét mà đến kial
Đương nhiên thế công do cường giả Đại Diễn cảnh kích phát chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, những quả cầu lửa nhìn như tầm thường kia bao bọc lấy uy năng cực kỳ lớn, Từ Hàn mặc dù mang theo những quả cầu lửa này nhanh chóng giết tới chỗ Lữ Hậu Đức, nhưng trên thực tế tình cảnh của hắn cũng không thoải mái như người ngoài nhìn thấy.
Mỗi một quả cầu lửa bị hắn đánh nát đều mang đến gánh nặng thật lớn cho thân thể hắn, khoảng cách hơn mười trượng ngắn ngủi, mới vừa xông tới hơn một nửa, sắc mặt của hắn đã tái nhợt như giấy trắng, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề.
Lữ Hậu Đức nhíu nhíu mày, cũng không phải bởi vì Từ Hàn lúc này lại tấn công sắc bén như thế.
Với ánh mắt của y, đương nhiên liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ tình cảnh của đối phương. Lấy trạng thái của Từ Hàn, y chỉ cần gia tăng thế công, Từ Hàn có thể xông tới trước mặt hắn hay không đều là ẩn số. Mà cho dù Từ Hàn làm được điểm này, vậy hắn kéo thân thể chồng chất vết thương, đi tới trước mặt y thì có thể làm được cái gì?
Y nghĩ mãi mà không rõ mục đích của Từ Hàn đến tột cùng là cái gì.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản y tiếp tục thúc dục chân nguyên trong cơ thể, làm cho hỏa cầu nóng rực kia càng phát cuồng bạo rút xuống đầu Từ Hàn. ....
Không thể phủ nhận rằng ý tưởng của Lữ Hậu Đức là rất chính xác, dưới áp lực tăng cường tấn công của y, tốc độ của Từ Hàn rõ ràng đang nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi tới trước người y.
Có điều thân thể Từ Hàn khi đó đã lung lay sắp đổ, không còn khí thế như lúc phát động xông giết trước đó.
Dù là như thế, thiếu niên vẫn cố chấp vung kiếm trong tay đâm về phía mặt Lữ Đức Hậu.
Đó là một kiếm rất chậm chạp, chậm rãi đến mức cho dù là em bé ba tuổi cũng có thể dễ dàng tránh được một kiếm này.
Sắc mặt Lữ Hậu Đức càng thêm cổ quái.
Y rốt cuộc không hiểu được tâm tư của Từ Hàn, y cực kỳ chắc chắn một kiếm này của đối phương mang ý nghĩa tượng trưng lớn hơn nhiều so với tác dụng thực tế. Nhưng tâm thần y cũng không khỏi phức tạp thêm vài phần, cho dù y hận Từ Hàn thấu xương, cho dù cừu hận giữa đối phương và y đã đến mức không chết không thôi, nhưng lúc này, y vẫn không thể không sinh ra một cỗ kính nể chân thành đối với thiếu niên trước mắt này.
Ít nhất loại khí phách biết rõ không thể làm được, Lữ Đức Hậu bình sinh chỉ thấy.
Đương nhiên cảm thán như vậy chỉ chợt lóe lên trong lòng Lữ Hậu Đức, y cũng không ngu ngốc đến mức lúc này lưu thủ với địch nhân.
Khi đó y lập tức vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt, kiếm của Từ Hàn đã bị y kẹp ở trong tay.
"Kết thúc rồi." Lữ Hậu Đức nói như vậy, ngữ điệu có chút cảm thán, sau đó đang muốn vươn một tay ra, kết thúc tính mạng Từ Hàn.
Trong suy nghĩ của y, đối phương hiện tại cũng không có nửa phần lực lượng hoàn thủ. Phán đoán của y như vậy hiển nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng y lại chưa từng nghĩ tới, đối thủ thực sự của mình cũng không phải là Từ Hàn.
Ngay khi y vươn tay, chuẩn bị nắm về phía cổ đối phương, trong ngực Từ Hàn chợt có một bóng dáng màu đen quỷ mị đột nhiên vọt ra.
Tốc độ của bóng dáng kia cực nhanh, tựa như một luồng tia chớp đen kịt.
Tuy rằng Lữ Hậu Đức kịp thời kích phát ra Linh viêm hộ thể của mình, nhưng đôi trảo mà bóng dáng màu đen kia vươn ra lại vô cùng sắc bén, cái gọi là Linh viêm hộ thể ở trước mặt trảo sắc nho nhỏ kia lại tựa như không có tác dụng gì, nó cực kỳ dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Lữ Hậu Đức, vươn trảo sắc về phía mặt y.
Bất kể bóng dáng màu đen bỗng nhiên xuất hiện, hay là chuyện nó dễ dàng phá vỡ phòng ngự của bản thân mình.
Hai thứ này đối với Lữ Hậu Đức mà nói đều quá mức đột ngột một chút, thế cho nên khiến cho y hơi ngây người.
AAAAAIII
Sau đó, một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế vang lên.
Lữ Hậu Đức che mặt ngã xuống đất, y đưa tay che mặt mình, máu tươi đầm đìa theo kế ngón tay chảy xuống, tụ tập thành một vũng máu tươi trên mặt đất nhìn thấy mà giật mình.
Khi đó Từ Hàn vốn đã đến mức dầu hết đèn tắt, khí thế quanh người lại lập tức chấn động.
Hắn cắn răng vận chuyển kiếm ý còn sót lại trong cơ thể mình, bước ra một bước, thân thể giãm lên lưng Lữ Hậu Đức, tung người nhảy lên cao, bất ngờ giết đến phía sau lưng vị cường giả Đại Diễn cảnh này.
Tạ Mẫn Ngự còn đang khoanh chân ngồi ở phía sau, ý đồ đè thương thế trong cơ thể mình xuống lập tức sửng sốt, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại.
Lúc này gã mới hiểu được, mục tiêu của Từ Hàn chính là mình!
Thiếu niên hai mắt đỏ hoe lạnh lùng, cả người đẫm máu này muốn giết gãi
Hắn muốn chém giết một Tiên nhân!!?