Chương 103: Tử cảnh
Chương 103: Tử cảnhChương 103: Tử cảnh
Tiên.
Là giới hạn của lực lượng được biết đến trong một phương thiên địa này.
Là nấc thang danh vọng mà vô số tu sĩ trên đời này đeo đuổi.
Nó đại biểu cho tuổi thọ vô tận, đại biểu cho uy năng vô thượng.
Bọn họ ngôn xuất pháp tùy, bọn họ ý động sơn lay.
Bọn họ trong suy nghĩ của người bình thường chính là vô địch, chính là bất khả chiến bại.
Từ trước đến nay, chuyện tu sĩ dưới cảnh giới Tiên nhân giết chết Tiên nhân chân chính cũng không phải chưa từng xảy ra.
Ví dụ như vị Đại Diễn Kiếm tiên của Linh Lung Các kia đã từng giết chết sư tôn nhập ma của mình, lại ví dụ như vị tướng thủ đệ nhất thiên hạ đã không còn trên đời kia, cũng từng tập hợp mười vạn lực lượng, một mũi tên phá vỡ đại mộng nhất thống thiên hạ của vị Hoàng đế Tiên nhân Đại Hạ kia.
Nhưng bất kể thiên thời địa lợi, hay là tu vi Đại Diễn cảnh đỉnh phong của bản thân, đều là những nhân tố không thể thiếu.
Nhưng Từ Hàn hiện tại mới chỉ tới cảnh giới Thiên Thú cảnh, vậy mà lại dám đinh ra ý nghĩ như vậy, hơn nữa còn là dám nghĩ dám làm.
Không thể không nói, chỉ riêng điểm này đã vượt xa dự liệu của mọi người.
Mà càng làm cho trong lòng Tạ Mẫn Ngự nghẹn khuất chính là, lấy trạng thái không xong của gã hiện tại, Từ Hàn có lẽ thật sự có thể làm được điểm này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt vị Tiên nhân này đại biến, gã chỉ vào Từ Hàn liền giận dữ quát: "Ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại!"
Có lẽ ngay cả gã cũng không ý thức được trong ngữ điệu của mình giờ phút này có một cỗ hoảng sợ nồng đậm.
Cũng may Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn đều bị Ninh Trúc Mang cùng Yến Trảm quấn lấy, thế nhưng những đệ tử Xích Tiêu môn này vẫn còn có một phần chiến lực.
"Bảo hộ chưởng giáo!" Theo một vị đệ tử phát ra một tiếng hô to như vậy, mấy trăm đệ tử thân mang trọng thương vẫn mạnh mẽ đề khóc lực của bản thân, đồng loạt giết tới Từ Hàn, muốn ngăn cản hắn lại.
Mấy trăm đệ tử đều được coi là tinh anh của Xích Tiêu môn, tuy rằng thân mang trọng thương, nhưng lấy trạng thái của Từ Hàn, cho dù mấy trăm võ phu tâm thường ngăn cản trước mặt hắn, vậy thì hắn muốn vượt qua cũng phải phế đi một ít công phu, huống chỉ Ninh Trúc Mang cùng Yến Trảm có thể ngăn cản được hai người Hồ Mạn Nhi nhất thời, Từ Hàn mất thời gian trong cuộc triền đấu này, đủ để bọn họ thoát khỏi hai người Ninh Trúc Mang, tới cứu viện vị chưởng giáo đại nhân của bọn họ.
Giờ phút này tình cảnh của Từ Hàn có thể coi là tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng hắn cũng không có nửa phần bối rối, ngược lại lông mày khi đó trâm xuống, hét lớn: "Ngao ôi!”
"ÔôlIII"
Âm thanh này vừa dứt, phía sau Từ Hàn đột nhiên vang lên một tiếng thét dài cao vút, một bóng dáng toàn thân ngăm đen cũng từ đỉnh đầu Từ Hàn lướt qua, thẳng tắp xông về phía tường người do mấy trăm đệ tử tạo thành. Những đệ tử này nhìn thấy thật rõ ràng, thứ xông tới kia đúng là một con chó đen.
Cảnh tượng như vậy khiến cho những đệ tử này có chút kinh ngạc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, đại khái đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Mà ý nghĩ như vậy vào một khắc sau liên tan thành mây khói.
Bởi vì con chó đen kia đang dần rơi về phía bọn họ, vậy mà trong quá trình phóng tới, thân thể không ngừng lớn lên, trong nháy mắt đã cao một trượng.
"Là yêu vật!" Không biết là ai phát ra một tiếng kinh hô như vậy, sắc mặt những đệ tử kia biến đổi, đồng loạt thu hồi khinh thường trong lòng, bắt đầu ngưng tụ chân nguyên còn sót lại trong cơ thể mình, ý đồ chém giết yêu vật này.
Bối rối như vậy cũng không phải bởi vì Ngao ô cường đại đến mức nào, mà là thế đạo hiện giờ, Yêu tộc hiếm khi xuất thế. Cũng chính bởi vì thân bí như vậy, dẫn đến ở trong lòng dân chúng bình thường thậm chí đại đa số tu sĩ, đều có một loại sợ hãi theo bản năng đối với yêu vật.
Nhưng vì do những đệ tử này bối rối, cho nên các loại chân nguyên công kích do bọn họ kích phát ra lại có một nửa thất bại, mà những công kích rơi vào trên người Ngao ô hiển nhiên cũng không đủ để đánh thủng phòng ngự của vị Lang vương này, chỉ lưu lại một chút dấu vết cháy đen ở trên bộ lông của nó.
Những môn đồ Xích Tiêu môn ý thức được điểm này, trong lòng lập tức cảm thấy hoảng sợ, mắt thấy thân thể Ngao ô càng ngày càng gần, bọn họ đương nhiên muốn chạy trốn.
Nhưng hiện tại đã quá muộn.
Âm!
Một tiếng nổ lớn vang vọng.
Thân thể nặng nề của Ngao ô rơi vào trong đám người, lúc này nó đã hóa thành kích thước tâm năm trượng, đại khái bởi vì hấp thu tinh thể trong cơ thể quái vật trên Lộc Giác Nguyên ngày đó, giờ phút này khí tức tràn ngập ra quanh thân nó lại nông đậm thêm vài phần so với lúc trước, cộng thêm thân thể nó cực kỳ lớn, lúc rơi xuống đất, bốn chân giãm mạnh, hơn mười vị môn đồ Xích Tiêu môn ngay tại thời điểm đó bị giãm thành thịt nát.
Có lẽ là do đã lâu rồi chưa được hóa ra chân thân, giờ phút này được như ý, vẻ mặt Ngao ô cực kỳ hưng phấn, nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, cái miệng thật lớn há ra, lập tức có hai vị môn đồ Xích Tiêu môn trốn không kịp bị nó cắn vào trong miệng, thân thể đứt đôi, máu tươi tràn ra bốn phía.
Mà Ngao ô lúc này cũng vội vàng ra tay lần nữa, nó híp mắt, mang theo một chút hương vị trêu tức lần thứ hai phát ra một tiếng thét dài với đám môn đồ kia.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy đã làm cho những môn đồ Xích Tiêu môn này bị dọa vỡ gan, bọn họ mang vẻ mặt sợ hãi chạy trốn bốn phía, về phần trọng trách bảo hộ chưởng giáo gì đó sớm đã bị bọn họ bỏ lại sau đầu.
"Phế vật, đều là phế vật."
Mà Tạ Mẫn Ngự ở một bên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong miệng không ngừng mắng.
Nhưng trên thực tế, bất kể gã có mắng to hét lớn đến như thế nào, ở trước mặt nguy hiểm đến tính mạng, đại đa số người vẫn lựa chọn chạy trốn, mà một đám người còn lại được gọi là trung nghĩa, đại khái lại là món ăn trong mâm của Ngao ô.
"Ngao ôi!" Lúc này Từ Hàn ở một bên đã dừng lại, tung người nhảy lên lưng Ngao ô, hắn vỗ vỗ con hắc lang này, nói: "Bắt giặc trước bắt vua, không thể ham chiến!" Chỉ là Ngao ô cũng không thể so với Huyền nhi, nó nghe không hiểu bộ "trường thiên đại luận" này của Từ Hàn.
Nhưng đại khái cũng hiểu được mục tiêu chân chính là vị Tiên nhân kia, dù sao chuyện này cũng giống như việc khi bầy sói đối địch, cần phải giết sói đầu đàn trước tiên.
Cho nên khi đó nó lại phát ra một tiếng thét dài, chở Từ Hàn trực tiếp xông về phía Tạ Mẫn Ngự.
Tạ Mẫn Ngự trơ mắt nhìn Lang vương khổng lồ này, cùng với Từ Hàn ngồi ở trên lưng nó.
Sắc mặt gã khó coi, trong lòng lại cực kỳ uất ức.
Gã là Tiên nhân!
Sống hơn ba trăm năm, trải qua hai lần Thiên kiếp.
Vậy mà lại bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch bức vào tử cảnh.
Gã đương nhiên không cách nào cam tâm.
Tạ Mân Ngự nhìn chằm chằm Từ Hàn giết tới, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy những môn đồ Xích Tiêu môn giống như chó nhà có tang, chạy trốn ra bốn phía, một ý niệm ác độc lập tức xuất hiện ở trong đầu gã.
Ta là chưởng giáo của Xích Tiêu môn.
Sự tồn vong của ta liên quan đến truyền thừa ngàn năm của tông môn này.
Nếu như ta chết, Xích Tiêu môn tất nhiên sẽ bị những tông môn sớm đã đối với Xích Tiêu môn như hổ rình mồi cắt xén.
Ta không thể chết!
Nhưng các ngươi lại không giống vậy, các ngươi nhận ân huệ của Xích Tiêu môn mới có thành tựu cùng địa vị hôm nay, những thứ này đều đến từ Xích Tiêu môn.
Không có Xích Tiêu môn, các ngươi sẽ bị khi dễ, bị sát hại, bị tàn sát, kết cục chỉ có thể thê thảm hơn bây giờ.
Cho nên vì Xích Tiêu môn, các ngươi chắc chắn cũng phải làm ra hy sinh, tất cả đều đáng giá.
Trong lòng gã lặp đi lặp lại một phen như vậy, hai tròng mắt bỗng nhiên nổi lên một trận huyết quang.
Tay gã cũng lập tức vươn ra, năm ngón tay trải rộng.
Một khắc kia, những môn đồ Xích Tiêu môn chạy trốn bốn phía đồng loạt thân thể chấn động, giống như là bị gông xiềng vô hình nào đó giam cầm, dừng tại chỗ.
Sau đó từng đạo sự vật màu trắng từ trong cơ thể những đệ tử Xích Tiêu môn này tràn ra, không ngừng tụ tập tới chỗ bàn tay Tạ Mẫn Ngự.
Khi đó khí thế quanh thân vị chưởng giáo đại nhân này vốn uể oải lại dân dần trở nên hùng hồn, mà những môn đồ Xích Tiêu môn kia đồng loạt dùng một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được lão hóa, những đệ tử vốn chỉ hai ba mươi tuổi, vậy mà trong chớp mắt biến thành lão giả tóc bạc trắng, diện mạo già nua.
Mà những biến hóa như thế cũng chưa từng là điểm cuối.
Theo khí thế của Tạ Mẫn Ngự dần dần bốc lên, tốc độ những môn đồ Xích Tiêu môn này già đi vẫn còn đang tiếp tục. Rất nhanh tóc trên đầu bọn họ rụng xuống, máu thịt dần dân khô quắt.
Cả người khi đó nhìn qua thay vì nói là người, chi bằng nói là cái xác không hồn da bọc xương. 'Aaaallll"
Từng tiếng kêu rên thống khổ cùng hoảng sợ vang lên trong trận này, các môn đồ Xích Tiêu môn vào lúc này rốt cục phục hồi tinh thần lại, bọn họ khó có thể tin nhìn nhau, giống như là tận mắt thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trên đời này vậy.
Mà bi hô thê lương như vậy sau mấy hơi thở cũng quy về yên tĩnh.
Bởi vì theo một tia sinh cơ cuối cùng bị rút ra, thân thể bọn họ lần lượt ngã xuống đất, cho đến một khắc chết đi, trong mắt những môn đồ Xích Tiêu môn này tràn ngập ngoại trừ hoảng sợ cùng bất lực, càng nhiều hơn chính là hoang mang.
Bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, vì sao chưởng giáo đại nhân lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy đối với mình.
Tất nhiên, hiện tại tất cả bọn họ đã mất đi cơ hội hỏi ra vấn đề này. ...
Từ Hàn đang đánh về phía Tạ Mẫn Ngự đương nhiên cũng chú ý tới biến cố như vậy, cho dù lấy tâm tính của hắn, đối mặt với hình ảnh quỷ dị lại tàn nhẫn như thế cũng không khỏi trong lòng lạnh lẽo, vừa vì công pháp tà môn đáng sợ của Tạ Mẫn Ngự, cũng vì gã vậy mà có thể tàn nhẫn giết chết mấy trăm vị môn đồ của mình.
Từ Hàn biết rõ đối thủ như vậy đáng sợ cỡ nào, bọn chúng vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn, Tạ Mẫn Ngự càng như thế, hắn càng kiên định quyết tâm muốn chém giết đối phương.
Dù sao bị một địch nhân như vậy nhớ thương, hơn nữa địch nhân này còn là một vị đại năng Tiên nhân, như vậy đối với bất cứ kẻ nào mà nói cũng không tính là một chuyện gì quá thoải mái.
Ngao ô dưới người dường như cũng cảm nhận được quyết ý của Từ Hàn, cái miệng to của nó mở ra, lúc đó hung hăng cắn tới vị Tiên nhân đang khoanh chân ngồi kia.
Sau khi hấp thu sinh cơ trong cơ thể đông đảo đệ tử, Tạ Mẫn Ngự thay đổi vẻ bối rối lúc trước, gã quay đầu nhìn về phía Ngao ô giết tới, vươn một tay của mình ra.
Một đạo hỏa cầu vào lúc đó liền ngưng kết, trực tiếp đánh thẳng vào Ngao ô.
Bên trong quả cầu lửa này ẩn chứa nhiệt độ nóng rực đương nhiên không khác gì trước kia, nhưng trong ngọn lửa màu đỏ lại mơ hồ lộ ra một thứ gì đó màu tím sậm.
Âm ầm!
Nương theo một tiếng âm ầm, Ngao ô giết tới cùng quả cầu lửa kia đụng vào nhau.
Ngao...
Ngao ô phát ra một tiếng bi thương, thân hình khổng lồ lại bị hỏa cầu nho nhỏ kia công kích hung hăng đánh lui, thân thể lảo đảo, sau đó lập tức ngã xuống đất.
Từ Hàn ngồi trên lưng nó, lẹ mắt nhanh tay, lúc đó tung người nhảy lên.
"Ngao ô!" Hắn kinh hô một tiếng lại bất chấp đi xem xét thương thế của Ngao ô, trường kiếm trong tay mượn thế rung động, bao lấy ba ngàn kiếm ảnh màu vàng từ đỉnh đầu đánh về phía Tạ Mẫn Ngự.
Mắt thấy kiếm trong tay sẽ đâm vào mi tâm của đối phương.
Nhưng sau một khắc, Tạ Mẫn Ngự vốn khoanh chân thân thể chợt lóe lên lại đi tới trước mặt Từ Hàn.
Từ Hàn cảm giác trong nháy mắt đó tốc độ của mình bỗng nhiên chậm lại, nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được không phải như thế, mà là do tốc độ của Tạ Mẫn Ngự quá nhanh, nhanh đến mức hắn ở trước mặt loại tốc độ kia lại tựa như con rùa chậm rãi bò. Tay của vị chưởng giáo đại nhân này bỗng nhiên vươn ra, xuyên qua kiếm ảnh đầy trời, trực tiếp ấn vào ngực Từ Hàn, một chưởng nhìn như mềm nhữn kia lại mang theo uy năng mà Từ Hàn khó có thể lý giải, chỉ là một chưởng, hắn liền cảm thấy khí tức cuồn cuộn, mà một khắc trước khi thân thể bị đánh bay, Tạ Mẫn Ngự đã tựa vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Châu chấu đá xe."
Mà ngay sau đó, thân thể Từ Hàn tựa như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất.
Từ Hàn ý đồ đứng lên lần nữa, lại phát hiện nội phủ của mình bị thương nghiêm trọng, tứ chi bách hài cũng đều nghiền nát, nếu không phải tuy vi thân thể của hắn không tồi, chỉ sợ hiện tại cũng đã cưỡi hạc về tây.
Nhưng hấp hối như hiện tại cũng không phải là may mắn, hắn nhìn nhìn Tạ Mẫn Ngự cất bước đi vê phía mình, không khỏi lắc đầu cười khổ, đáy lòng thầm nghĩ.
Lại là tử cảnh...