Chương 104: Làm ánh sao của ngươi (1)
Chương 104: Làm ánh sao của ngươi (1)Chương 104: Làm ánh sao của ngươi (1)
Tử vong.
Đó là lời nói không khoa trương chút nào.
Lữ Hậu Đức bị một trảo của Huyền nhi kéo ra máu thịt trên mặt lần thứ hai đứng lên, tuy rằng một trảo của con mèo đen kia khiến cho y thân mang trọng thương, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến tính mạng của y. Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn cũng dần dần đạt được thượng phong, Ninh Trúc Mang cùng Yến Trảm vừa đánh vừa lui, đã là nỏ mạnh hết đà.
Tạ Mẫn Ngự cất bước đi tới, vẻ mặt dữ tợn, trong mắt hồng quang như máu.
Từ Hàn trải qua vô số tình cảnh sống chết, mà lúc này đây, hắn lại tìm không được nửa phần lối thoát.
Hắn thở dài một hơi, cắn răng đứng dậy.
Dù cho lúc này hắn đã không còn nửa phần nội lực có thể vận dụng, cho dù thân thể của hắn thời khắc cũng đang truyền đau đớn vô biên đến đại não của mình, lại cho dù người hắn đối mặt là một vị Tiên nhân.
Từ Hàn cuối cùng vẫn không có thói quen thúc thủ chịu trói.
Cho nên hắn gian nan giơ kiếm trong tay lên, run rẩy chỉ về phía mi tâm vị Tiên nhân trước mặt.
Tạ Mẫn Ngự đương nhiên biết, hành động như vậy của hắn đối với mình mà nói không hề có chút uy hiếp nào.
Nhưng gã lại rất chán ghét cách đối phương làm như vậy.
Hơn ba trăm năm cao cao tại thượng, hơn ba trăm năm chúng sinh ngưỡng mộ, làm cho gã sớm đã quen cảm giác được con kiến hôi sợ hãi, hành vi của Từ Hàn trong mắt gã càng giống như một loại báng bổ cùng vũ nhục nào đó.
Cho nên gã nhíu nhíu mày, ngón tay búng lên, bàn tay cầm kiếm của Từ Hàn khi đó giống như bị trọng thương, co quắp, hắn rốt cuộc không nắm được thanh kiếm kia, trường kiếm đen kịt phát ra một tiếng bi thương, sau đó cắm xuống đất.
"Con kiến hôi." Tạ Mẫn Ngự khi đó đi tới trước mặt Từ Hàn, gã từ trên cao nhìn xuống vị thiếu niên này, trong miệng phát ra một tiếng nỉ non khinh miệt.
Sau đó gã cũng không còn hứng thú đối thoại với đối phương nữa —— gã còn có việc quan trọng hơn phải làm, gã muốn giết Ngụy tiên sinh, luyện hóa Kim Ô Chân hỏa đủ để cho gã vượt qua lần Thiên kiếp thứ ba.
Tay Tạ Mẫn Ngự lúc đó vươn ra, chỉ về phía mi tâm Từ Hàn, gã biết chỉ cần nhẹ nhàng điểm một cái, thiếu niên này sẽ tan thành mây khói ở trước mắt mình.
Mà Từ Hàn giờ phút này lại không sinh ra được nửa điểm tâm tư tránh né, không phải là không muốn, mà là thân thể của hắn đã bị một số pháp môn của Tạ Mẫn Ngự định trụ, vốn không cách nào nhúc nhích.
Hắn nhìn ngón tay cách mặt mình càng ngày càng gần.
Trong lòng âm thầm cười khổ.
Cái chết như vậy rốt cuộc không có thể diện lắm, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhắm hai mắt lại.
“Từ Hàn III" Phía sau truyền đến tiếng kinh hô của mọi người, nhưng trừ chuyện đó ra, bọn họ đại khái không làm được gì, dù sao bọn họ giờ phút này cũng khó bảo toàn bản thân mình.
Ngón tay Tạ Mẫn Ngự đã đi tới trước mặt Từ Hàn, Từ Hàn có thể cảm nhận được khí tức tử vong kéo theo đó. Nhưng ngay lúc này hắn lại bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, Ngụy tiên sinh nói rằng người sống một đời, quan trọng chỉ là vấn đề không thẹn.
Tuy rằng trong lòng hắn còn có chút vướng bận, cũng có rất nhiều luyến tiếc, nhưng ít nhất cả đời này, hắn không có có lỗi với bất kỳ ai.
Nghĩ đến những điều này, Từ Hàn đã chuẩn bị tốt cho cái chết.
"Từ Hàn!" Tiếng kinh hô của mọi người vẫn còn vang vọng.
Mà một tiếng hô to trong đó dường như lại có chút khác biệt, ngữ điệu của nó càng thêm bén nhọn, cũng càng thêm hoảng sợ.
Từ Hàn cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nhớ ra chủ nhân của thanh âm này đến tột cùng là ai.
Bỗng nhiên có một cỗ lực đạo thật lớn truyền đến, thân thể Từ Hàn dưới lực đạo này va chạm đột nhiên ngã về phía một bên.
Thiếu niên ý thức được không đúng, hắn lập tức mở mắt ra, sau đó...
Từ Hàn nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này hắn nhất định không thể nào quên. ...
Đó là một người không nên xuất hiện ở đây.
Nàng tên là Chân Nguyệt, trên người nàng mang theo mấy vết thương, phía sau nàng là đám người Hồ Mã đang gắt gao ngăn cản hàng trăm giáp sĩ vây quanh nơi này do Lý Mạt Đỉnh mang đến.
Với tu vi mấy người bọn họ, có thể xuyên qua những giáp sĩ phong tỏa này đi tới nơi này, cần phải trả cái giá lớn đến mức nào, lại cần phải gánh vác bao nhiêu quyết tâm, đây là một vấn đề chỉ cần ngẫm lại đã khiến Từ Hàn run rẩy.
Nhưng nàng không chỉ tới, còn đưa tay đẩy thân thể Từ Hàn sang một bên trước khi ngón tay của Tạ Mẫn Ngự chạm vào mi tâm hắn.
Nàng đã cứu Từ Hàn.
Sau đó lại ngã xuống đất, bộ dạng cực kỳ chật vật.
"Ngươi...' Từ Hàn sững sờ nhìn nữ nhân này, Làm thế nào ..."
Hắn muốn hỏi vì sao nàng lại trở về, nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã đối mặt với ánh mắt dịu dàng chân thành kia, lúc này hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, vấn đề như vậy quả thực rất dư thừa.
"Ngươi không sao... Thật tốt quá..." Chân Nguyệt nhìn Từ Hàn, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Diện mạo của nàng rất đẹp, nhưng có lẽ trong quá trình xông giết đã bị thương không nhỏ, trên mặt giờ phút này đầy máu bẩn, nhưng nụ cười, con ngươi cong lên, lúm đồng tiền kia.
Khuôn mặt mang theo máu bẩn phát ra ý cười chân thành từ nội tâm.
Lại khiến Từ Hàn ngây ngẩn cả người.
Hắn không tìm được bất cứ lời lẽ văn hoa nào để hình dung nữ tử trước mắt.
Hắn chỉ cảm thấy, bộ dáng của nàng đẹp đến kinh tâm động phách như thế.
Chân Nguyệt cố gắng đứng dậy, đi về phía Từ Hàn, dường như nàng muốn đỡ hắn dậy. Nhưng nàng lại quên vị Tạ Mẫn Ngự kia bởi vì nàng bỗng nhiên ra tay mà nổi giận đùng đùng!
Vị chưởng giáo đại nhân của Xích Tiêu môn này nhìn Chân Nguyệt không để ý gì đến mình, điều này khiến gã cực kỳ tức giận.
Gã vươn tay mình ra, một con hỏa xà từ cổ tay áo phóng ra, nhào thẳng về phía Chân Nguyệt.
"Cẩn thận!" Từ Hàn phát ra một tiếng kinh hô, nhưng lời nói vừa dứt.
Hỏa xà kia giống như kiếm sắc xuyên thấu ngực Chân Nguyệt.
Máu tươi cực nóng phun ra, đổ lên mặt Từ Hàn, máu tươi kia nóng đến mức khiến khuôn mặt hắn đau nhức, tựa như thứ kia muốn xuyên qua tầng da thẳng đến linh hồn hắn, làm cho hắn đau đớn đến mức không muốn sống.
"Lão đại! Tiếng kinh hô của đám người Hồ Mã ở xa xa truyền đến. Bọn họ dùng hết khí lực của bản thân vọt tới.
Nhưng trong mắt Từ Hàn, tất cả hình ảnh đều đột nhiên dừng lại, trong mắt hắn chỉ có nụ cười ngưng đọng trên mặt nữ nhân kia, chỉ có thân thể nàng như sao băng rơi xuống.
Nhưng sao băng cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh tan xương nát thịt.
Tựa như Chân Nguyệt rốt cuộc vẫn ngã vào lòng Từ Hàn, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, từ xương cốt cho đến linh hồn.
Giết!
Một thanh âm từ sâu trong đầu hắn vang lên.
Giống như ma quỷ thì thầm, lại giống như sắc lệnh của Thiên nhân, không thể vi phạm, không cách nào nghịch chuyển.
Hắn biết đó là cái gì, hắn cũng rõ ràng khi tiếp nhận ý chí này, mình sẽ đối mặt với cái gì.
Nhưng hắn không muốn phản kháng, bởi vì một cảm xúc được gọi là tức giận đã đè bẹp tất cả các lý do khác.
"Giết!" Hắn nói như vậy, hai tròng mắt dần dần trở nên đen kịt, một cỗ khí tức đáng sợ khi đó lan tràn ra quanh người hắn. ...
Đám người Hồ Mã cũng vọt tới trước mặt Từ Hàn, bọn họ hoàn toàn không có tâm tình quan tâm đến dị trạng của hắn lúc này.
Bọn họ nhìn người thiếu nữ ngã trong ngực hắn, con ngươi bốn tráng hán lập tức đỏ lên.
"Hừi Lão tử liều mạng với ngươi!" Lỗ Áp Sơn phát ra một tiếng rống giận, Tiên nhân, đại năng gì cũng bị gã ném ra ngoài đầu, gã cầm đao lập tức giết lên, đám người Hồ Mã phía sau cũng hồi phục tinh thần, đồng loạt xông về phía Tạ Mẫn Ngự.
Đây chắc chắn không phải là một trận đấu công bằng.
Tiên nhân cùng phàm nhân chính là voi khổng lồ cùng con kiến hôi, cho dù con voi này thân mang trọng thương, nhưng muốn đánh bại mấy con kiến hôi, chẳng qua vẫn là đơn giản như động ngón tay mà thôi.
Chỉ thấy sắc mặt Tạ Mẫn Ngự khi đó trâm xuống, bốn con hỏa xà bay ra, dùng tốc độ nhanh đến mức người thường khó có thể tưởng tượng bay về phía bốn người Hồ Mã.
Phốc phốc! Thân thể bốn người khi đó dừng lại, bọn họ đồng loạt biểu hiện ra vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía ngực mình, nơi đó bốn cái lỗ máu hiện lên, máu tươi phun ra như suối.
Thân hình bốn người đột nhiên ngã xuống, mà Tạ Mẫn Ngự vẫn chưa sinh ra nửa phần cảm thán đối với việc này.
Tựa như con voi sẽ không vì tùy ý giãm chết con kiến hôi mà thương hoài, Tạ Mẫn Ngự đi tới trước mặt Từ Hàn.
Gã nhìn đối phương đang cúi đầu ôm thân thể Chân Nguyệt không biết sống chết, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
"Đến lượt ngươi."
Gã dứt lời như vậy, một bàn tay liền vươn ra lần nữa, muốn điểm lên Thiên Linh cái của Từ Hàn.
Lúc này đây, gã cực kỳ chắc chắn sẽ không có nửa phần ngoài ý muốn xuất hiện, đối phương nhất định thân tử đạo tiêu!
Gã có chút nóng nảy không nhịn được, nghĩ sau khi xử lý Từ Hàn, gã sẽ có thể giết Ngụy tiên sinh, cướp lấy Kim Ô Chân hỏa. Vì thế cho dù trả giá một chút, cũng đắc tội không ít người, nhưng chỉ cần gã lấy được Kim Ô Chân hỏa, tất cả đều đáng giá.
Nghĩ như vậy, trên mặt Tạ Mẫn Ngự lộ ra một ý cười.
Nhưng ý cười như vậy ngay sau đó liền đột nhiên ngưng đọng.