Chương 106: Phương pháp độ kiếp
Chương 106: Phương pháp độ kiếpChương 106: Phương pháp độ kiếp
"Pháp tướng Tiên nhân của ta bị hủy! Còn trêu chọc tiểu tử không biết là quái vật gì! Ngươi nghĩ xem, nên làm gì bây giờ?" Tạ Mẫn Ngự nhìn bóng dáng ẩn giấu dưới bóng tối trong phòng, thần sắc dữ tợn chất vấn.
"Chưởng giáo đại nhân làm rất tốt, cung chủ rất hài lòng." Thân ảnh dưới bóng tối bình tĩnh đáp lại.
So sánh với Tạ Mẫn Ngự nổi trận lôi đình, thái độ của người kia bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
"Ý ngươi là sao?" Tạ Mẫn Ngự nghe nói vậy, sát khí giữa hai hàng lông mày bắt đầu khởi động/Ý của ngươi là ngay từ đầu các ngươi đã lợi dụng ta?"
Tạ Mẫn Ngự đích xác cần Kim Ô Chân hỏa để vượt qua Thiên kiếp lần thứ ba, nhưng hai tấm Hỏa Vân lệnh của Xích Tiêu môn, một tấm sớm đã mất đi, một tấm gân như chuyển hướng rơi vào trong tay Tiêu Nhiêm - các chủ Chấp Kiếm các hiện giờ. Nhưng tin tức việc Hỏa Vân lệnh cất giấu Kim Ô Chân hỏa, trong môn lại không hề có một ghi chép nào, nếu không phải được vị cung chủ kia nói cho, Tạ Mẫn Ngự cũng sẽ không biết việc này, cũng sẽ không phát sinh ra những chuyện kia.
Giờ phút này nghe ngữ khí của người tới, Tạ Mẫn Ngự đột sinh ra một loại ảo giác bị người sai khiến.
Bất kể kết quả của lần tính kế này cuối cùng trộm gà không thành mất nắm gạo, hay là cảm giác bị người ta tính kế, đối với người thân là Tiên nhân như Tạ Mẫn Ngự mà nói đều không tính là một trải nghiệm quá tốt.
"Thái Âm cung làm việc xưa nay có công đạo, làm sao có thể nói là lợi dụng? Huống hồ Kim Ô Chân hỏa đúng là ở trong tay lão giả kia, từ đầu đến cuối, Cung chủ cũng không hề lừa gạt chưởng giáo đại nhân nửa phần." Đối mặt với cơn giận dữ của Tiên nhân, thái độ của bóng người kia vẫn vô cùng lạnh nhạt.
"Nhưng các ngươi rõ ràng đã biết tiểu tử kia không tâm thường đúng không?" Chỉ là bất kể thái độ của hắn có kiên định hơn nữa, nhưng vẫn không cách nào bình ổn lửa giận trong lòng vị Tiên nhân trước mắt này. Tạ Mẫn Ngự khi đó quần áo tung bay, khí thế quanh người gã bốc lên, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng trước mắt, dường như chỉ cần đối phương nói ra nửa câu vô dụng, vị Tiên nhân này sẽ ngang nhiên ra tay kết thúc tính mạng đối phương.
Lấy trạng thái hiện giờ của Tạ Mẫn Ngự, không thể nghi ngờ, gã quả thật có thể làm ra chuyện như vậy.
"Tại hạ đã nói rồi, Thái Âm cung làm việc xưa nay công đạo..." Nhưng bóng người kia lại tựa như không cảm nhận được điểm này chút nào, khi đó tiếp tục nói.
Mà lời nói như vậy đã triệt để dập tắt nhẫn nại không nhiều trong lòng Tạ Mẫn Ngự.
Vị Tiên nhân này phát ra một tiếng hừ lạnh, mạnh mẽ vươn một tay của mình ra, mấy trăm con hỏa xà dữ tợn khi đó gào thét mà ra, xông thẳng tới mặt bóng người kia.
Một kích hùng hổ này, cho dù là đại năng Tiên nhân cũng không dám coi thường, nhưng thân ảnh trốn dưới bóng tối kia lại tựa như không có cảm giác, hắn đứng tại chỗ, không có một chút ý định phòng ngự hoặc tránh né.
Vì thế hỏa xà mãnh liệt trực tiếp đụng vào thân ảnh kia, sau đó xuyên qua thân thể của hắn, hung hăng đụng vào vách tường phía sau, vách tường do đá quý xây dựng thành kia ngay lập tức bị đun chảy ra thành một cái lỗ thủng lớn, nếu không phải Tạ Mẫn Ngự kịp thời triệu hồi những hỏa xà kia, đừng nói bức tường đá này, ngay cả tòa phòng ốc đều sẽ bị thiêu thành tro tàn trong nháy mắt ở dưới nhiệt độ nóng rực mà hỏa xà mang theo, .
Tạ Mẫn Ngự thu hồi hỏa xà, cau mày nhìn một chút thân ảnh không tổn hao chút nào trước mắt này, gã biết kẻ đứng trước người mình cũng không phải là chân thân mà đang lấy một loại thân thông mình không biết tên hóa ra phân thân.
"Công đạo? Thiên kiếp thứ ba của bản tôn sắp tới, trải qua lần này, độ kiếp vô vọng, đây là cái gọi là công đạo của Thái Âm cung các ngươi ư?" Tạ Mẫn Ngự phẫn nộ nói, lửa giận trong mắt có xu hướng càng ngày càng mãnh liệt."Các ngươi biết rõ tiểu tử kia cổ quái, lại không hề nói với bản tôn, đây còn không phải là tính kế ư?"
"Nếu như nói, vậy chưởng giáo đại nhân vốn anh minh có thể làm theo sao?" Bóng đen kia cười nói, sau khi xong lời này, hắn dừng một chút, ngữ điệu đột nhiên trâm thấp xuống: "Nhưng công đạo của Thái Âm cung cũng không phải là lời nói chơi."
"Chưởng giáo muốn độ kiếp, mà Cung chủ đại nhân sớm đã biết lần này ngài chắc chắn không công mà trở về, bởi vậy sớm đã truyền phương pháp độ kiếp kia cho chưởng giáo đại nhân."
"Hả?" Tạ Mẫn Ngự nghe nói như vậy hơi sửng sốt, đang muốn hỏi cái gọi là phương pháp độ kiếp kia đến tột cùng là như thế nào, nhưng lời nói đến bên miệng chợt dừng lại. Sắc mặt gã lúc đó khẽ biến: "Ngươi nói là...
"Đúng vậy." Bóng đen kia cười nói.
"Công pháp tà môn hung ác như vậy, cần tu luyện công pháp sinh sinh cơ làm dẫn..." Tạ Mẫn Ngự ra vẻ chần chờ.
"Không phải chưởng giáo đại nhân đã dùng qua rồi sao?"
"Đó chỉ là kế tạm thời, nếu ta tu luyện phương pháp này, chẳng phải là sẽ hủy hoại truyền thừa ngàn năm của Xích Tiêu môn trong chốc lát sao." Tạ Mẫn Ngự biện giải.
"Chưởng giáo đại nhân hồ đồ a, có ngài tồn tại, Xích Tiêu môn sẽ không thể nào đổ được, lấy thanh danh của Xích Tiêu môn, muốn chiêu thu môn đồ còn không khiến người ta chen nhau vỡ đầu hay sao? Cứ như vậy, Xích Tiêu môn chỉ có thể một ngày mạnh hơn một ngày, sao lại đứt đoạn truyền thừa cho được?'...
Lữ Hậu Đức trên mặt mang ba vết sẹo dữ tợn cùng đám người Hồ Mạn Nhi có chút lo lắng chờ ở ngoài phòng.
Trận đại chiến kia mặc dù đã trôi qua hơn nửa tháng, nhưng Tạ Mẫn Ngự lúc ấy gọi Chu Tước Thần điểu đâm vào Hoành Hoàng thành mang đến hiệu ứng dây chuyền lại vừa mới lên men. Khắp nơi nổi lên tiếng thảo phạt Xích Tiêu môn không dứt bên tai, hiện tại tông môn này ít nhiều có chút hương vị mưa gió lay động.
Ngoại trừ những thứ này, trong trận đại chiến kia, Tạ Mẫn Ngự sử dụng công pháp nào đó rút đi sự sống của mấy trăm môn đồ, điểm này cũng làm cho đám người Lữ Hậu Đức lo sợ. Bọn họ cũng nhớ rất rõ trong Xích Tiêu môn không có công phá nào tà môn như thế...
Lúc này, cửa phòng chợt mở ra, Tạ Mẫn Ngự vẻ mặt âm lãnh cất bước đi tới.
Ba người Lữ Hậu Đức lập tức tiến đến vây quanh.
Bọn họ thi nhau mở miệng, không ngừng báo cáo tình huống phát sinh trong mấy ngày này cho chưởng giáo nhà mình nghe, chỉ là còn chưa kịp nói ra, đã bị Tạ Mẫn Ngự cắt đứt.
"Ta đã biết mọi chuyện, các ngươi không cần lo lắng, ta tự sẽ xử lý, các ngươi cần phải chú tâm tham dự thi đấu Chấp Kiếm nhân, đoạt được danh ngạch, tông môn tự có thưởng." Tạ Mẫn Ngự thản nhiên nói.
Chấp chưởng Xích Tiêu môn mấy trăm năm, gã đương nhiên có uy tín vô thượng trong lòng những môn đồ này, nghe chưởng giáo nhà mình nói như thế, ba người Lữ Hậu Đức lập tức cảm thấy an tâm. Về phần chuyện mấy trăm môn đồ kia, bọn họ cực kỳ thức thời không hỏi nhiều, dù sao cũng là chuyện không có gì vinh quang, có hỏi cũng chưa chắc nhận được đáp án, ngược lại sẽ khiến cho vị chưởng giáo đại nhân này bất mãn.
"Từ Hàn kia..." Nhưng có một vấn đề, Lữ Hậu Đức lại không cách nào che giấu được.
Ngày đó, các chủ Chấp Kiếm các ra tay ngăn cản xung đột song phương, đám người Từ Hàn may mắn sống tiếp, thế nhưng bất kể cừu oán lúc trước, hay là dung mạo bị đối phương hủy hoại, đều làm cho Lữ Hậu Đức hận thấu xương với hắn, đương nhiên trong lòng có chút không yên.
"Không cần gấp gáp, đợi ta vượt qua Thiên kiếp, đến lúc đó sẽ ra tay xử lý một thể." Tạ Mẫn Ngự thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, ba người Lữ Hậu Đức biến sắc, từ ý trong lời này của Tạ Mẫn Ngự, bọn họ không khó nghe ra, vị chưởng giáo đại nhân này dường như đã có lòng tin đối kháng Thiên kiếp lần thứ ba.
Lấy cảnh giới của bọn họ đương nhiên không cách nào hiểu được lòng tin này đến từ đâu, nhưng xuất phát từ bản năng tín nhiệm đối với chưởng giáo nhà mình, trong lòng ba người quả thật không thể sinh ra một chút hoài nghi nào.
Bọn họ đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô to: "Chúc mừng chưởng giáo!"
Tạ Mẫn Ngự nhìn ba người sợ hãi, hai tròng mắt híp lại, một đạo hàn mang khiếp người chợt lóe qua trong mắt.