Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 495 - Chương 107: Rời Đi

Chương 107: Rời đi Chương 107: Rời điChương 107: Rời đi

Hồ Mã mở mắt.

Cực kỳ gian nan mở mắt ra.

Gã mơ thấy một giấc mộng, trong mộng bọn họ ở trong một căn phòng lớn, phòng trước bày vô số vàng bạc tài bảo, phòng sau chất đầy sơn hào hải vị, bên cạnh mỗi người đều là cô nương xinh đẹp bồi tiếp.

Bọn họ cười đùa nói chuyện, hát hò và nhảy múa.

Bọn họ dạo chơi trên đường phố đông đúc, mua thứ gì mà mình muốn; Họ đến khách sạn uống thanh tửu, hưởng dụng đồ ăn đắt tiền nhất.

Đó là một nơi tuyệt vời, đẹp như một xứ sở thần tiên.

Đó phải là ở Tề châu.

Gã chưa bao giờ đến Tề châu, nhưng gã cảm thấy nơi đó chính là chỗ kia, bởi vì Chân Nguyệt từng nói, nàng muốn tới Tề châu.

Sau đó tỉnh mộng.

Đập vào mắt là một khuôn mặt đầy vẻ quan tâm.

"Ngươi tỉnh rồi ư? Tốt quá!" Người nọ nói như vậy, sau đó lập tức đứng lên nói: "Xem ra lão yêu bà kia không lừa gạt ta, thuốc này thật sự có tác dụng."

Người nọ nói xong liền đi tới bên cạnh bàn gỗ trong phòng, rót một chén trà, đưa đến trước mặt Hồ Mã: "Ngươi bệnh nặng mới khỏi, không thể đi lại nhiều, phải tĩnh dưỡng một chút thời gian."

Hồ Mã có chút sững sờ nhận lấy ly nước, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, nhịn không được hỏi: "Ngươi là ai?"

Trong trí nhớ của gã dường như chưa từng thấy qua người này.

"Thế nào? Họ Từ kia cũng chưa từng nhắc tới bổn tiểu thư cho các ngươi nghe?" Thiếu nữ chớp chớp mắt, có chút bất mãn nói.

Hồ Mã sửng sốt, lúc này đầu óc choáng váng bởi vì hôn mê lâu dài rốt cục tỉnh táo lại, gã bất chấp những thứ khác, ý đồ ngôi dậy, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, đầu lại cảm thấy một trận mê man, cả người ngã ngồi xuống giường.

Nhưng cho dù như vậy gã vẫn vội vàng hỏi: "Đám người lão Lỗ đâu? Lão đại hiện tại sao rồi?"

Thiếu nữ nghe được lời này chợt dừng một chút, sắc mặt vui mừng lập tức tản đi.

Nàng cúi đầu, có chút áy náy nói: "Ta đến trễ một chút... bọn họ..."

Lúc này, bất kể ngữ điệu ấp a ấp úng hay là thân sắc cô đơn trên mặt nàng, đều đã cho ra đáp án cực kỳ rõ ràng cho nghi hoặc trong lòng Hồ Mã.

Nhưng người ta có đôi khi chính là như vậy, biết rõ đáp án lại còn muốn truy vấn, không phải là đần, không phải ngu xuẩn, chỉ là không cam lòng, chỉ là không nð, chỉ là sợ hãi đối diện.

"Bọn họ đến tột cùng thế nào?" Giọng nói của Hồ Mã lớn hơn vài phần, gã cao giọng hỏi.

Thiếu nữ biết giấy dù sao cũng không gói được lửa, Hồ Mã cần phải đối mặt với tất cả chuyện này.

Cho nên nàng cắn răng hồi đáp: "Chết... tất cả đã chết."... Phương Tử Ngư thở dài đi ra khỏi cửa phòng của Hồ Mã, nàng lắc đầu với mọi người ở bên ngoài, nhưng khi ánh mắt chạm tới vị Ninh Trúc Mang kia, lại theo bản năng tránh đi.

Ngày đó, đại chiến giữa đám người Từ Hàn cùng Xích Tiêu môn bắt đầu không lâu nàng liên nhận ra.

Nhưng nàng vẫn chưa ra tay tương trợ trước tiên.

Không phải là không muốn, mà là nàng biết chiến đấu ở giữa Tiên Nhân, cũng không phải thứ mà mình có thể tham dự, cho nên nàng chỉ có thể đi tìm Quỷ Bồ Đề còn đang ở trong Hoành Hoàng thành, để đối phương ra mặt trả giá một chút mới khiến cho Tiêu Nhiêm thu hồi Chấp Kiếm lệnh, lúc này mới lắng lại trận đại chiến này, nhưng dù là như thế, cũng chỉ có một mình Hồ Mã trong đám người Chân Nguyệt sống sót.

Nàng mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với mấy người này, nhưng với tính tình thiện lương xưa nay của nàng, vẫn không tránh khỏi vì thế mà âm thầm tự trách mình.

"Người mặc dù không có việc gì, nhưng xem chừng... nên để hắn một mình." Phương Tử Ngư suy nghĩ một chút, sau đó vẫn nói ra như vậy.

Sau khi dứt lời này, nàng lại giống như nghĩ tới cái gì đó quay đầu nhìn về phía mọi người, đương nhiên ánh mắt vẫn cố ý vô tình tránh né Ninh Trúc Mang như cũ, hỏi: "Họ Từ thế nào rồi?"

"Ai." Sở Cừu Ly khi đó nặng nề thở dài một hơi, nói: "Nhốt chính mình ở trong phòng, người nào tới cũng không gặp...

Mọi người khi nghe lời này cũng đồng loạt lộ vẻ sâu não, cái chết của Chân Nguyệt gây ra đả kích thật lớn đối với Từ Hàn, đã qua nửa tháng, thiếu niên này dường như vẫn không cách nào đối mặt với chuyện như vậy, cả ngày đóng cửa không ra, đám người Sở Cừu Ly ít nhiều cũng có chút lo lắng đối với chuyện này.

"Ta đi xem một chút." Phương Tử Ngư bất đắc dĩ nói.

Lúc này nàng mới cáo biệt mọi người, đi vê phía biệt viện của Từ Hàn. ...

Phủ viện nơi mọi người ở lúc trước đã hóa thành phế tích trong trận đại chiến kia, thế nhưng Yến Trảm lại giống như một cái kho vàng không đáy, vung tay lên, lập tức mua được một tòa biệt viện mới.

Thế nhưng bởi vì chuyện Ngụy tiên sinh ra tay cứu Hoành Hoàng thành lúc trước, trong lòng dân chúng tòa thành này ngược lại rất có hảo cảm đối với đoàn người Ngụy tiên sinh, giá cả của viện này cũng cực kỳ rẻ, đại khái chỉ không tới sáu thành so với giá thị trường.

Phương Tử Ngư đi tới trước tiểu viện của Từ Hàn, ở cửa là Ngao ô cùng Huyền nhi đang cúi tai, ngồi xổm ở cửa phòng, dường như cũng cảm giác được Từ Hàn khác thường, hai tiểu tử kia cũng không còn vui đùa như thường ngày, an tĩnh đến mức làm cho người ta có chút không thích ứng.

"Các ngươi ngược lại rất tri kỷ a." Phương Tử Ngư nhìn chúng nó một cái, cười nói, mà người thì khi đó đi tới trước cửa phòng Từ Hàn, vươn tay gõ cửa phòng.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Thanh âm cửa phòng bị đập vang truyền ra, nhưng trong phòng lại không có chút đáp lại nào.

Phương Tử Ngư nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi vào trong phòng: "Họ Từ, ngươi có ở đây không?”

Cửa phòng yên tĩnh, không có một chút thanh âm nào. Lông mày Phương Tử Ngư nhíu sâu hơn, lực đạo gõ cửa phòng của nàng lại nặng thêm vài phần, thanh âm trong miệng cũng lớn hơn một chút: "Nếu ngươi không nói lời nào, ta sẽ vào!"

Nhưng dù là như thế, cửa phòng vẫn im lặng như cũ, vẫn không có bất kỳ thanh âm nào vang lên.

"Vậy ta sẽ tiến vào đây." Ngữ điệu của thiếu nữ này lại cao hơn vài phần.

Nhưng cho dù miệng nói như thế nào, thiếu nữ này vẫn không đẩy cửa phòng ra, sau khi nàng nói xong lời này đã dán tai lên cửa phòng, ý đồ nghe tiếng động trong phòng, nhưng lần này vẫn làm cho nàng thất vọng, cửa phòng im hơi lặng tiếng, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Trong lòng Phương Tử Ngư lập tức có chút tức giận.

Chân Nguyệt chết tất nhiên làm cho người ta bi thương, nhưng trốn tránh ở trong phòng sao có thể là biện pháp được?

Nàng không thích Từ Hàn như vậy.

Có lẽ chính vì tức giận cùng oán khí như vậy cho Phương Tử Ngư dũng khí, nàng cắn răng một cái, dứt khoát đẩy cửa phòng ra. Trong miệng còn lẩm bẩm: "Ta đã từng nhắc nhở ngươi, ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý để ta tiến vào..."

Lời nói của Phương Tử Ngư lại đột nhiên ngừng lại.

Nàng mở to hai mắt nhìn, mới phát hiện trong phòng chỉ hoàn toàn trống rỗng. ...

"Không tốt! Không tốt rồi!!!"

Sở Cừu Ly ăn cơm tối trong đại sảnh của ngôi nhà mới, nâng ly rượu lên đang muốn uống rượu.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Phương Tử Ngư, còn không đợi gã phục hồi tinh thần lại, Phương Tử Ngư đã không chút để ý đụng vào trên lưng gã, rượu trong miệng vị đại hán này phun ra, bắn đầy trên mặt Ninh Trúc Mang ở đối diện.

"Xin lỗi, xin lỗi... Đại hán liên tục xin lỗi, nhưng Ninh Trúc Mang lại không có ý để tâm đến hắn chút nào, khi đó y vội vàng đứng lên, đi tới trước mặt Phương Tử Ngư, vẻ mặt thân thiết hỏi.

Có lẽ vì quá mức lo lắng, Phương Tử Ngư lại chưa từng lảng tránh Ninh Trúc Mang như ngày xưa, nàng lấy ra một tờ giấy đặt ở trên bàn ăn, sau đó thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lúc này mới nói: "Họ Từ... Họ Từ không thấy đâu!!!"

"Cái gì?" Sở Cừu Ly quay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn vê phía Phương Tử Ngư, nửa ngụm rượu ngậm trong miệng không nỡ phun ra cũng theo tiếng hô của gã mà bắn tung tóe khắp nơi.

May mắn Phương Tử Ngư mắt lẹ tay nhanh, trốn sang một bên, nhưng Ninh Trúc Mang bên cạnh nàng cũng không may mắn như vậy.

"Xin lỗi... thật ngại quá... Cho dù Sở Cừu Ly da mặt cực dày, nhưng khi nhìn thấy cả người Ninh Trúc Mang đầy vết rượu cũng thầm cảm thấy mặt mo nóng lên, gã nói như vậy, vội vàng chuyển đề tài, cầm lấy tờ giấy trắng được Phương Tử Ngư đặt trên bàn, tập trung nhìn lại.

Phương Tử Ngư ở một bên thấy thế đưa mắt nhìn Ninh Trúc Mang một cái, muốn đưa tay lau đi vết rượu trên người đối phương, nhưng cánh tay đưa đến một nửa không biết là nghĩ tới cái gì, rồi lại đột nhiên thu về. Nàng có chút xấu hổ, vừa đúng lúc thấy Sở Cừu Ly cầm lấy tờ giấy trắng kia, liền vội vàng nói: "Vừa rồi ta đi tìm họ Từ, gõ cửa nửa ngày cũng không thấy hắn đáp lại, cho nên mới vượt cửa vào trong phòng, sau đó liền phát hiện cái thứ này."

Sở Cừu Ly hiện tại cũng đọc xong chữ viết trên giấy, sắc mặt gã lập tức trở nên khó coi. Đám người Yến Trảm ở một bên thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ kỳ quái, tranh nhau tiến lên nhìn về phía chữ viết trên tờ giấy kia.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều âm trâm xuống.

Nội dung viết trong thư kia cũng không nhiều, đại khái là Từ Hàn nói muốn đi ra ngoài một chút, để cho mọi người không cân lo lắng.

Chuyện như vậy nếu đặt ở bình thường, bọn họ đại khái có thể cười cười cho qua, dù sao với tâm tính của Từ Hàn, nghĩ đến chỉ có lúc hắn hãm hại người, ít người có thể lấy được tiện nghi ở trên tay hắn.

Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, bởi vì Chân Nguyệt chết, trạng thái của Từ Hàn cực kỳ không ổn định, nếu hắn thật sự đi ra ngoài giải sầu, mọi người ngược lại an tâm, nhưng chỉ sợ hắn nghĩ không thông, tới Xích Tiêu môn báo thù...

Nghĩ đến đây, Sở Cừu Ly lập tức đứng lên nói: "Không được, ta muốn đi tìm tiểu Hàn."

Hán tử trung niên này ngày thường tùy tiện, tựa như không hề để chuyện gì ở trong lòng, nhưng tình cảm với Từ Hàn trong cuộc sống muôn màu vui cười nhận mắng đã đến mức cực kỳ thâm hậu. Giờ phút này thần sắc trên mặt đại hán có thể nói là không chút giả dối nào, làm bộ muốn lao ra khỏi cửa phủ.

Nhưng Yến Trảm ở một bên khi đó lại vươn tay ra, ngăn cản Sở Cừu Ly.

"Sở huynh lo lắng cho Từ huynh đệ tại hạ có thể hiểu được, nhưng nghĩ đến tính tình Từ huynh đệ, nếu không muốn để cho chúng ta đi tìm hắn, vậy chúng ta có lẽ cũng sẽ không thể tìm được, thay vì như vậy, không bằng để cho hắn ở một mình đi, có một số việc, cuối cùng phải dựa vào chính mình mới có thể vượt qua được.'

"Nhưng...' Sở Cừu Ly nghe nói vậy, sắc mặt khẽ biến, mặc dù không thể phản bác được lời nói của Yến Trảm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

"Tính tình tiểu Hàn, ngươi rõ ràng hơn so với chúng ta, ta cũng cảm thấy hắn không phải hạng người lỗ mãng." Lúc này, Ninh Trúc Mang cũng lên tiếng."Cứ để hắn đi đi..."

Nghe Ninh Trúc Mang cũng nói như vậy, Sở Cừu Ly mặc dù thu hồi tâm tư đi ra ngoài mò kim đáy biển, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc ủ rũ lông mày nhíu chặt, mọi người trong phòng khi đó liếc nhau một cái, cũng từ trên mặt mỗi người thấy được lo lắng giống hệt nhau.

Bữa cơm ngon giờ phút này cũng trở nên vô vị.

Mà cùng lúc đó, trong cửa phủ có một đạo bóng người lén lút đi tới trước cửa phòng Ngụy tiên sinh, bóng người kia hơi do dự, cuối cùng cắn răng vẫn đi vào phòng lão nhân.
Bình Luận (0)
Comment