Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 498 - Chương 110: Sải Bước Về Phía Trước

Chương 110: Sải bước về phía trước Chương 110: Sải bước về phía trướcChương 110: Sải bước về phía trước

Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng.

Ninh Trúc Mang liền thu thập xong hành lý vốn không nhiều lắm của y, một mình ra khỏi cửa viện.

Hôm qua có lẽ là lần cuối cùng uống rượu với mọi người, Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm kêu gào lần này nhất định phải chuốc say bằng được Ninh Trúc Mang, Ninh Trúc Mang cũng nhất thời cao hứng, muốn cho hai người được toại nguyện. Nhưng đến cuối cùng vẫn tránh không được hai người kia uống đến say trái ngã phải, mà Ninh Trúc Mang lại vẫn khí định thân nhàn như cũ.

Ninh Trúc Mang nhìn nhìn sắc trời, canh giờ còn sớm, y đánh giá lấy tình trạng bản thân sau khi uống trận rượu đêm qua, Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm giờ phút này có lẽ còn đang ngủ say.

Y suy nghĩ một chút, vẫn thu hồi tính toán nói lời từ biệt với mọi người, một mình thừa dịp bóng đêm còn chưa tan đi, đi ra cửa viện.

Y rốt cuộc không giỏi loại chuyện này.

Nếu nhất định phải từ biệt, có tiên hay không đối với y mà nói cũng không khác nhau là mấy.

Cho nên vị chưởng giáo đại nhân lông mày trắng tóc đen này sau khi nhìn thoáng qua biệt viện, liền dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, Ninh Trúc Mang đi trên đường phố Hoành Hoàng thành, trên đường người tới lui thưa thớt, ít nhiều có chút vắng vẻ. Nhìn tình cảnh như vậy, trong lòng Ninh chưởng giáo cũng có chút buồn vô cớ, nói không nên lời vì sao, có lẽ mặc dù mỗi ngày y chưa từng cùng đám người Yến Trảm đại náo, nhưng trong lòng vẫn quen thuộc với việc ở cùng một chỗ với mọi người, giờ phút này chợt thiếu đi những ồn ào này ngược lại có chút không thoải mái.

Nghĩ tới đây, chưởng giáo đại nhân lắc đầu ném những suy nghĩ hỗn loạn này ra khỏi đầu mình, sau đó mua mấy cái bánh bao làm lương khô trên đường, trực tiếp cất bước đi ra khỏi Hoành Hoàng thành.

Sĩ tốt thủ ở cửa thành còn chưa đổi giờ gác, nhưng trải qua một ít mệt mỏi sớm đã mê man ngủ thiếp đi, chất vấn Ninh Trúc Mang vài câu cho có lệ liền thả đối phương ra khỏi thành.

Ninh chưởng giáo gặm bánh bao, lại uống nước sạch cho qua bữa, vừa ăn vừa đi, không hề có phong độ của người thân là chưởng giáo.

Đi ra khoảng cách chừng trăm trượng, bước chân của vị nam nhân này chợt dừng lại, y lại quay đầu nhìn tòa thành quách kia, không khỏi thở dài, cuối cùng y vẫn không thể nói cùng nàng đôi câu nửa chữ.

Y có chút thất vọng xen lẫn hối tiếc.

Sau lần đi này, y cũng không biết còn có cơ hội gặp lại đối phương hay không

Dù sao việc y muốn làm vốn là hung hiểm vạn phần, nhưng hết lần này tới lần khác đều cần phải làm.

"Vì sao ngài luôn thích không từ biệt." Nghĩ đến những chuyện này, phía sau y lại đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh như băng.

Ninh Trúc Mang sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đã thấy Phương Tử Ngư dĩ nhiên xuất hiện ở phía sau mình từ lúc nào, giờ phút này vẻ mặt nàng còn đang mang tức giận nhìn y.

Vị chưởng giáo đại nhân xưa nay bình tĩnh, cho dù đối mặt với hai vị cao thủ nghiện rượu vây công cũng không thấy nửa phần bối rối, vào lúc này lại hoàn toàn mất bình tĩnh.

Y kinh ngạc nhìn thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện này, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, môi cũng có chút khô, ấp úng một lúc lâu, vậy mà không thể phun ra được nửa chữ.

Bộ dáng như vậy làm cho Phương Tử Ngư nhịn không được lườm y một cái, nói: "Năm đó có phải ngài cũng không một tiếng động rời khỏi mẹ ta như vậy không?”

Ninh Trúc Mang trong lòng khi đó nổi lên một trận áy náy, cũng thật sự là bởi vì áy náy như vậy, làm cho y càng không cách nào nhìn thẳng gương mặt tương tự bảy phần diện mạo của người năm đó. Y chỉ có thể cúi đầu im lặng không nói.

"Thần thần bí bí làm người ta phát bực." Phương Tử Ngư bĩu môi, tức giận nói: "Cũng không biết năm đó vì sao mẹ ta lại coi trọng ngài như vậy.'

"Ta" Ninh Trúc Mang cúi đầu, muốn nói cái gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra, đã bị Phương Tử Ngư tiếp tục cắt đứt.

"Đừng nói với ta nỗi khổ tâm của ngài, ta nghe không hiểu, ta chỉ biết lúc mẹ ta sắp chết, vẫn còn nghĩ đến ngài, còn cầu xin được gặp ngài một lần. Ngài muốn giải thích, vậy nên đi giải thích với mẹ ta, chứ không phải ta!" Phương Tử Ngư nói đến đây, trong con ngươi có chút tức giận, nhưng tức giận như vậy lúc thấy rõ vẻ mặt cô đơn trên mặt nam nhân, lại không khỏi tiêu tan đi.

Nàng âu sầu thở dài: "Ngài sẽ đi đâu?"

Ninh Trúc Mang dường như vẫn chưa thích ứng được phương thức nói chuyện của thiếu nữ này, y ngẩn người, một lúc lâu mới đáp lại: "Trường An."

"Làm gì?" Thiếu nữ truy vấn rất nhanh, gần như ngay khi Ninh Trúc Mang nói ra, thanh âm của nàng đã vang lên.

"Giết người." Chưởng giáo đại nhân đáp lại chậm hơn rất nhiều, nhưng ngữ khí trong lời nói lại vô cùng chắc chắn.

"Người ta chính là Tiên nhân, ngài đánh được sao?"

"Đánh không lại cũng phải đánh."

"Không thể không đi ư?"

"Tiên nhân trọng thác, cố nhân di mệnh, không dám buông bỏ."

"Ngay cả mạng cũng không cần?”

"Không có lựa chọn."

Thiếu nữ nghe nói vậy chớp chớp mắt, tiến đến trước mặt Ninh Trúc, nàng bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi: "Nữ nhi nhu thuận như vậy, cũng không cần ư?"

Lúc này đây, Ninh chưởng giáo hoàn toàn lâm vào ngốc trệ.

Y kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mắt, một lúc lâu sau mới hỏi lại: "Ngươi nói cái gì vậy?"

Phương Tử Ngư hiển nhiên không có tính toán nhắc lại một lân nữa, nàng vươn tay giấu ở phía sau, một cái túi vải đầy ắp bị nàng đưa ra, cũng mặc kệ Ninh Trúc Mang phản ứng như thế nào, Phương Tử Ngư đã trực tiếp nhét túi kia vào trong ngực nam nhân.

"Đường xa như vậy, chỉ ăn bánh bao làm sao chịu nổi?" Thiếu nữ bất mãn nhíu nhíu mày, đoạt lấy phần bánh bao mà Ninh Trúc Mang mới ăn được một nửa, cắn một miếng, bĩu môi, lại chỉ chỉ bọc kia, nói: "Ăn cái này đi."

Lúc này Ninh Chưởng Giáo sao có thể nói ra nửa chữ không, y chỉ sững sờ khẽ gật đầu. Thiếu nữ nhìn bộ dáng của nam nhân như vậy, có chút bất đắc dĩ, nhưng thần sắc trên mặt lại đột nhiên cô đơn xuống: "Vốn ta cũng có thể đi cùng ngài, nhưng công pháp của ta?"

"Ta biết,'Thôn Yêu Trấn Thiên quyết" tuy rằng uy năng vô cùng, nhưng cũng hung hiểm đến cực điểm, ngươi phải cẩn thận tu hành, năm đó mẹ ngươi" Nam nhân xưa nay trầm mặc ít nói khi đó cất tiếng, nhìn phong thái rất có tư thế đã nói từ một canh giờ trước.

Thiếu nữ vội vàng đưa tay cắt ngang lời của nam nhân này: "Biết rồi, ngài yên tâm đi, lão yêu bà rất quan tâm ta, có bà ấy ấy nhìn, sẽ không sao đâu."

Nam nhân lập tức nghẹn lời, y quả thật biết, lấy quan hệ giữa Quỷ Bồ Đề cùng Nguyệt Nha năm đó, quả thật không có khả năng hại Tử Ngư, y khẽ gật đầu, lần thứ hai trâm mặc xuống.

Thiếu nữ cũng im lặng không nói.

Hai người cứ đứng ngây người ở ngoài cửa thành Hoành Hoàng thành này hồi lâu như vậy.

Phương Tử Ngư cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người một lần nữa: "Ngài phải sống sót trở về."

Nàng nói như vậy, với một ngữ khí gần như ra lệnh.

Nam nhân ngửa đầu nhìn thiếu nữ, dường như có chút khó hiểu.

"Ta muốn cùng ngài đi thăm mẫu thân, nàng rất nhớ ngài đấy."

Nam nhân nghe được lời này, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, y đang muốn nói cái gì đó, Phương Tử Ngư lại mạnh mẽ xoay người, chạy về phía cửa thành.

Bên tai nam nhân vào thời điểm đó truyền đến giọng nói của thiếu nữ: "Ngài chỉ có một cơ hội này, nếu như ngài thất hứa, ta chắc chắn sẽ hận ngài đến suốt đời."

Nam nhân lại sửng sốt, trong con ngươi dưới lông mày trắng dường như có thứ gì đó bắt đầu khởi động, nhưng bị y ra sức ngăn cản lại.

Y không hề quay đầu, bởi vì y thực sự rất lo sợ, khi quay đầu thì quyết tâm trong lòng sẽ dao động.

Nhưng y lại nặng nề gật đầu, đáp ứng với lời hứa này, hứa hẹn của một người cha đối với con gái mình.

Y nhẹ nhàng mở túi vải kia ra, bên trong lại chứa đầy khoai lang, dường như vì nắm giữ không chắc hỏa hầu, đã nướng đến có chút cháy đen, khiến cho nam nhân bật cười.

Nhưng khi đó Phương Tử Ngư vẫn chưa chạy xa dường như cảm nhận được hành động của nam nhân, nàng lớn tiếng nói với y: 'Không được cảm thấy khó ăn!"

Nam nhân lại khẽ gật đầu, y thật cẩn thận lấy ra một củ khoai lang, bóc đi lớp vỏ bên ngoài, đưa phần thịt củ cũng chín không ra chín sống không ra sống kia vào trong miệng nhai thật kỹ.

Sau đó, trên khuôn mặt của y xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.

Thứ kia đương nhiên ngon đến cực điểm.

Ít nhất Ninh Trúc Mang cực kỳ tin tưởng điểm này.

Nghĩ đến đây, y gói túi khoai lang kia lại, toàn bộ quá trình này được y làm cực kỳ cẩn thận, e sợ xuất hiện nửa phần sơ suất, cuối cùng lại cẩn thận kiểm tra một hồi, lúc này mới yên tâm đặt lên lưng mình.

Đấn đây, vị chưởng giáo đại nhân này mới cất bước đi về phía Trường An.

Thần thái của y cực kỳ mạnh mẽ, bước chân vô cùng hữu lực.

Y mang khoai lang trên lưng với một nụ cười tươi trên khuôn mặt của mình. Giống như là nụ cười của em bé.
Bình Luận (0)
Comment