Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 499 - Chương 111: Phải Tiếp Tục Sống Tốt

Chương 111: Phải tiếp tục sống tốt Chương 111: Phải tiếp tục sống tốtChương 111: Phải tiếp tục sống tốt

Ngày 14 tháng 3.

Ban đêm Hoành Hoàng thành nổi lên mưa phùn.

Lữ Hậu Đức ngồi ở trong phòng riêng xa hoa của Cổ Đạo lâu, ném chén rượu trong tay xuống đất.

Những chiếc chén nứt và mảnh vỡ nằm rải rác trên mặt đất.

Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn ở một bên buồn bực không lên tiếng, vẻ mặt cũng trầm trọng vô cùng.

Dựa theo lời nói của Tạ Mẫn Ngự khi rời đi, ba người bọn họ vốn nên tĩnh tâm tu dưỡng, đợi đại hội Chấp Kiếm nhân mở ra. Dù sao bởi vì chuyện Chấp Kiếm lệnh đã nháo ra loạn lớn như vậy, khắp nơi trong giang hồ đều có chút bất mãn đối với cách làm của Tạ Mẫn Ngự ngày đó, thân ở đầu sóng ngọn gió này, ba người Lữ Hậu Đức đương nhiên không dám đi tìm đám người Từ Hàn gây phiền toái, đều thi nhau làm rùa rụt đầu, cả ngày trốn ở trong Cổ Đạo lâu.

Nhưng chuyện không mong muốn chính là, bọn họ không đi tìm người khác gây phiền toái, nhưng người khác lại hết lần này tới lần khác muốn tìm bọn họ gây chuyện.

Lúc trước đám người Từ Hàn trộm đi thiệp mời Long Môn hội do Lữ Hậu Đức mang theo, khiến cho môn đồ Xích Tiêu môn mất đi tư cách tham gia đại hội Chấp Kiếm nhân. Hơn nữa đại chiến Chấp Kiếm lệnh đã khiến mấy trăm đệ tử tinh anh chết đi, chuyến đi Hoành Hoàng thành này của Xích Tiêu môn, bất kể thanh danh hay là thực lực đều mang đến tổn thất thật lớn.

Vì bù đắp tổn thất như vậy, Xích Tiêu môn sau đó lại phái hơn mười môn đồ tinh nhuệ cùng với một gã trưởng lão Đại Diễn cảnh từ trong tông môn, ý đồ tham dự đại hội Chấp Kiếm nhân lần này. Dù sao lợi ích mà Trấn Ma tháp mang đến quả thực làm cho người ta đỏ mắt, mà một tông môn cường thịnh, cũng không phải là cường đại tức thời, trọng yếu hơn chính là bồi dưỡng đối với hậu bối của mình.

Dù cho trong hơn mười người phái ra có thể có một người bởi vì được Trấn Ma tháp giúp ích mà ngày sau đăng lâm cảnh giới Tiên nhân, đối với Xích Tiêu Môn mà nói cũng là chuyện cực tốt.

Nhưng cũng bởi vì Long Môn hội sớm đã chấm dứt, đương nhiên không có khả năng lại mở ra Long Môn hội khác vì Xích Tiêu môn được.

Bởi vậy đại năng giả trong môn đã vụng trộm liên lạc với các chủ của Chấp Kiếm các - Tiêu Nhiêm.

Hơn ba mươi năm chấp chưởng Chấp Kiếm các, Tiêu Nhiêm ở trong mắt đại đa số người là một nhân vật tham lam vô độ.

Trong mắt y, không có bằng hữu, cũng không có địch nhân, chỉ có lợi ích.

Cho nên năm đó y mới có thể vì một tấm Hỏa Vân lệnh mà thân cận cùng Xích Tiêu môn, Xích Tiêu môn cũng bởi vậy mạnh mẽ khuếch trương, trở thành người đứng đầu trong ba môn.

Mặc dù bởi vì đại chiến Chấp Kiếm lệnh mà phát sinh không vui, để cho y ôm khúc mắc đối với tông môn này, nhưng sau khi trả giá đầy đủ, vị các chủ Chấp Kiếm các này rốt cục vẫn là gật đầu, cho phép hơn mười đệ tử tinh nhuệ cùng với vị trưởng lão Đại Diễn cảnh kia tham dự thi đấu Chấp Kiếm các.

Chấp Kiếm các dù sao cũng không phải là một nhà Tiêu Nhiêm chấp chưởng, sau lưng tổ chức này còn có tồn tại tựa như bá chủ là Long Ẩn tự, bởi vậy chuyện gạt bỏ quy củ như vậy, nói cho cùng không thể bày ra bên ngoài. Cho nên những môn đồ cùng với trưởng lão được chọn kia cũng vô thanh vô tức âm thâm chạy tới Hoành Hoàng thành.

Bọn họ muốn lấy uy vọng của Xích Tiêu môn cộng thêm danh tiếng các chủ Tiêu Nhiêm của Chấp Kiếm các, đợi đến khi thi đấu Chấp Kiếm nhân thì trực tiếp mặc định mười người này dự thi, đến lúc đó cho dù những nhân sĩ giang hồ kia có bất mãn, nghĩ đến cũng không dám phát ra dị nghị quá lớn.

Đối với Xích Tiêu môn mà nói đương nhiên có thể coi là chuyện tốt.

Dù sao địa vị của Xích Tiêu môn càng vững chắc, đám người Lữ Hậu Đức thân là trưởng lão tông môn này đương nhiên cũng sẽ gân hương thơm lây.

Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện này lại xảy ra biến cố.

Hơn mười đệ tử tỉnh nhuệ cùng với trưởng lão Đại Diễn cảnh dẫn đội kia theo lý thuyết đã đến Hoành Hoàng thành ba bốn ngày trước, đám người Lữ Hậu Đức phụng mệnh tiếp đãi cũng sớm chuẩn bị, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ chờ mấy ngày cũng không thấy bóng dáng đoàn người kia đâu, lại liên hệ với tông môn, bên phía tông môn cũng không có được tin tức, ba người có chút bất an, liên ra khỏi Hoành Hoàng thành đi tìm, vậy mà tìm được thi thể của đám người này ở trong một ngọn núi cách Hoành Hoàng thành trăm dặm.

Giang hồ dù sao cũng là giang hồ, cho dù có tổ chức giám sát được công nhận là Chấp Kiếm các, chuyện chém giết trên giang hồ vẫn thỉnh thoảng phát sinh ở Đại Hạ.

Nhưng chuyện như vậy đại khái đều phát sinh trên người những tiểu môn tiểu phái, thậm chí là du hiệp giang hồ không môn không phái, Xích Tiêu môn trong gần hai trăm năm qua, cũng chưa bao giờ gặp qua thảm án như vậy.

Đám người Lữ Hậu Đức khiếp sợ thông báo việc này cho tông môn, nhưng chưởng giáo Tạ Mẫn Ngự trong môn đang vội vàng ứng phó Thiên kiếp lần thứ ba, hai vị Thái thượng trưởng lão cấp bậc Tiên Nhân còn lại cũng đã ẩn thế nhiêu năm không ra.

Bên phía tông môn vẫn chưa kịp thời đáp lại ba người, bởi vậy hiện tại mới có một màn Lữ Hậu Đức nổi trận lôi đình trong Cổ Đạo lâu này.

"Xích Tiêu Môn ta hai trăm năm qua, chưa từng phát sinh thảm án như hiện tại! Đám địch nhân kia quá không để chúng ta vào mắt!" Tâm tình trầm trọng hồi lâu, Lữ Hậu Đức cuối cùng cắn răng lạnh giọng nói.

"Có phải là một đám người Từ Hàn kia ghi hận trong lòng..." Hồ Mạn Nhi ở một bên đưa ra phỏng đoán của mình.

Nhưng ý nghĩ như vậy nhanh chóng bị Lữ Hậu Đức phủ định.

"Tiểu tử kia mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng muốn giết chết nhiều môn đồ như vậy cùng với một vị cường giả Đại Diễn cảnh, tuyệt đối không có khả năng, mà ngoại trừ Từ Hàn, những người khác mấy ngày nay cũng đều co đầu rúc cổ trong biệt viện bọn chúng mới mua, cũng không hề ra ngoài, chắc chắn không phải là bọn chúng." Lữ Hậu Đức từng giao thủ với Từ Hàn nói như thế.

"Vậy có thể hay không là... Hồ Mạn Nhi còn muốn nói gì nữa, nhưng lời mới đến bên miệng, lại bị Lữ Hậu Đức cắt đứt lần nữa.

"Ngày mai chính là đại hội Chấp Kiếm nhân, mặc kệ là kẻ nào ra tay đối với Xích Tiêu môn chúng ta, chỉ cần chúng ta lấy được tư cách Chấp Kiếm nhân, thông qua Trấn Ma tháp, đến lúc đó Xích Tiêu môn ta nhất định sẽ tiến thêm một bước, những người muốn bỏ đá xuống giếng trả thù chúng ta kia chắc chắn sẽ tự hiện ra chân thân."

Nghe nói vậy, Hình Trấn cùng Hồ Mạn Nhi liếc nhau, đều nặng nề gật đầu, mà đáy lòng đương nhiên là nhất định phải có đối với danh ngạch Chấp Kiếm nhân này.

Cũng vào lúc này, trong biệt viện nơi đám người Yến Trảm ở, Sở Cừu Ly mặt mày đầy vẻ ủ rũ. Ngày mai chính là thời gian bắt đầu đại hội Chấp Kiếm nhân, nhưng Từ Hàn vẫn không biết tung tích như cũ.

Điều này làm cho mọi người có chút lo lắng, một là sợ Từ Hàn bỏ qua chuyện thi đấu Chấp Kiếm nhân, hai là càng lo lắng hắn ra ngoài một mình đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Mọi người trông mòn con mắt, nhưng cho đến đêm khuya cũng không đợi được Từ Hàn, bất đắc dĩ chỉ có thể lên giường đi ngủ.

Mà ngay lúc đêm khuya yên tĩnh này, trong phòng Ngụy tiên sinh chợt truyền đến một trận tiếng ho khan kịch liệt.

Lão nhân trải qua trận đại chiến kia, đã có một tháng nằm liệt giường, tình huống của lão quả thực rất đáng lo ngại, nhưng lão lại chưa bao giờ nói với đám người Sở Cừu Ly, chỉ là lúc này, tình trạng của lão nhân dường như lại càng thêm xấu đi, ho khan liên tục nửa ngày cũng không cách nào bình ổn lại, thậm chí cuối cùng còn ho ra tơ máu.

Lúc này, trong rương gỗ khổng lồ bên cạnh lão sáng lên một trận hào quang, vị nam tử Yêu tộc tuấn mỹ có duyên với đám người Từ Hàn kia lần thứ hai xuất hiện ở trong phòng này.

Gã nhìn lão nhân, thở dài, cuối cùng không đành lòng đi lên phía trước, đặt tay lên lưng lão nhân, một cỗ hào quang nhu hòa bắt đầu khởi động, lão nhân kịch liệt ho khan dần dần bình phục lại dưới hào quang kia ôn dưỡng.

Lão quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân phía sau, trên mặt lộ ra một nụ cười gian nan, miệng nói: "Cám ơn.”

Nam nhân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ngươi quá vọng động, cứ làm như vậy, đám người kia nhất định nhận ra sự tồn tại của ngươi."

Ngụy tiên sinh biết chuyện đối phương nói hiển nhiên là ngày đó, lão ra tay ngăn cản con Chu Tước Thần điểu có thể làm cho cả Hoành Hoàng thành hóa thành tro tàn. Lão nhân có chút xấu hổ: "Nhưng cuối cùng không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu."

"Ai cũng muốn cứu, cuối cùng ngươi sẽ không cứu được bất cứ người nào." Nam nhân lên tiếng châm chọc.

Đối với lời nói này, lão nhân chỉ im lặng không nói.

Dường như cũng cảm nhận được bầu không khí giờ phút này quá mức nặng nề, nam nhân kia suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại nói: "Tiểu tử mà ngươi đưa tới không tệ."

"Thật ư." Lão nhân mỉm cười nói.

Nhưng nói xong lời này, hai người lại không tránh khỏi trâm mặc lần nữa.

Nam nhân kia trầm lông mày, rốt cục vẫn hỏi ra một câu đã nghẹn hồi lâu kia: "Đại kiếp nạn ngàn năm sắp tới, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phần nắm chắc?"

"Từ xưa tới nay chưa bao giờ có người có thể vượt qua đạo Thiên kiếp kia, ta không dám phán định." Tuy biết rõ những lời như vậy sẽ làm cho nam nhân buồn rầu, nhưng lão nhân vẫn thành thật nói ra.

Nhưng ngoài dự đoán của lão chính là, nam nhân lại không hề có chút tức giận nào, gã nhìn chằm chằm vào lão nhân, một lần nữa hỏi: "Người giám thị thì sao? Ngươi có liên lạc được với họ không?"

Lão nhân lại lắc đầu: "Tinh không vạn vực quá mức rộng lớn, ta dùng bí pháp ý đồ liên lạc với bọn họ, nhưng cũng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào."

"Cho nên nói, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta ư?" Sắc mặt nam nhân càng lúc càng âm trầm. "Ta nghĩ chính là như vậy." Lão nhân đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía nam tử, đột nhiên nở nụ cười: "Nhưng ngươi yên tâm, ta đã sắp đặt xong xuôi đường lui của ngươi."

Nam nhân hơi sửng sốt, gã đại khái đoán được cái gọi là đường lui rốt cuộc là cái gì, nhưng cũng không bởi vậy mà cảm thấy an tâm.

"Sài lang nhìn quanh, sống lâu hơn nữa cũng chỉ là kéo dài hơi tàn." Nói đến đây, nam nhân dừng một chút, vẻ mặt chợt nghiêm túc lại, gã nhìn chăm chằm lão nhân, gần từng chữ nói: "Lúc này đây, ta nghĩ..."

"Vị chưởng giáo Xích Tiêu môn kia, ngươi đã kiến thức qua chưa? Ngươi cảm thấy thế nào?" Chỉ là gã con chưa nói hết lời, đã bị lão nhân lên tiếng cắt đứt.

Nam nhân dừng một chút, gã đại khái không rõ vì sao lúc này đối phương lại nhắc tới người không có liên quan đến đề tài hai người đang nói.

Nhưng sau khi nhíu nhíu mày, gã vẫn thành thật đáp lại: "Chẳng qua là một kẻ vô sỉ xuyên tạc đại đạo, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn."

Lão nhân gật đầu, nói: "Về điểm này, ngươi nói không có gì sai. Nhưng có một câu hắn lại nói rất đúng."

"Hả?" Nam nhân nghỉ hoặc nhìn về phía lão nhân.

"Chỉ có sống sót mới có hy vọng."

Ánh mắt của lão nhân sau lời nói này chợt trở nên thâm sâu, khi đó lão vươn tay ấn lên vai nam nhân.

"Cho nên phải sống sót thật tốt đi."
Bình Luận (0)
Comment